chuong2 ne!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Mặt của cô, tuy rằng không thể so với hoa cũng không thể so với nước mềm mại, nhưng tuyệt đối là

một da mặt rất tốt. Lại có thể vì một cái chân chó thối tha mà phải dán lên miếng băng OK làm cho cô rất buồn bực. Càng khiến cho người ta buồn bực chính là vết thương này lại qua một tuần lễ cũng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.  Người biết rõ tình hình, hiểu cô bị thương ở trong phòng làm việc, người không biết, tám phần cho rằng đây là vết thương có được do tranh giành tình nhân mà bị giáo huấn. Cắt! Cô ngay cả bạn trai cũng chưa từng có một người, ở đâu ra sự tranh giành tình nhân đây. Xé gói chocolate ra, Đồng Y Y đem một viên Chocolate Dove lớn bỏ vào trong miệng. “Đinh!” Tiếng động của thang máy vang lên, Đồng Y Y sải bước đi vào thang máy, không ngoài ý muốn thấy không ít ánh mắt một lần nữa lại tập trung vào trên mặt của mình. Kính nhờ, chẳng lẽ họ cũng không có điều gì tốt đáng giá để nhìn sao? Cần gì phải từ sáng tới tối nhìn mặt của cô chứ? Chocolate trong miệng nhai lại càng thêm hăng say, ngón tay của cô nhấn vào con số tầng 20. Đợi lát nữa bởi vì phải tuyển chọn người mẫu  chủ trì quảng cáo cho quý sau, cho nên Lý Sir để cho toàn bộ nhân viên bộ phận quảng cáo tới nhìn hàng loạt tấm ảnh chụp của các nghệ sĩ, sau đó sẽ quyết định chọn người. Nghĩ đến một lát nữa lại có một chồng lớn ảnh chụp của soái ca mỹ nữ có thể xem, tâm tình của cô cuối cùng cũng hơi có chút sảng khoái. “Đinh!” Chỉ chốc lát sau, thang máy dừng ở tầng 20. Đồng Y Y đi ra khỏi thang máy, hít một hơi thật sâu. “Được rồi, đem toàn bộ sự không thoải mái quên hết đi, đợi lát nữa nỗ lực mà nhìn những tâm ảnh chụp của soái ca mỹ nữa kia, nhất định phải xem đến trời đất mù mịt, biển cạn đá mòn, mặt trăng đâm vào trái đất, người ngoài hành tinh xâm nhập…” “Gâu!” Có thanh âm phát ra từ trong góc. “Tóm lại có thể nhìn bao nhiêu thì nhìn hết bấy nhiêu, khó có được cơ hội mở rộng tầm mắt…” Thanh âm vừa rồi… Ách, thật giống như có chút quen tai. “Gâu”. Lần này, thanh âm càng gần một chút. “Hôm nay xem những ảnh chụp của nghệ sĩ người mẫu kia, nhưng đều là không có công khai tuyên bố ra, khó có được cơ hội…” Không được, thanh âm này rất thực sự rất quen, hình như là… Thật giống như chính là… Đồng Y Y mới dự định quay đầu lại nhìn xung quanh, cũng trong nháy mắt, bị một lực đạo nặng nề tấn công ngã xuống đất. “Phịch” Một tiếng va chạm thanh thúy vang lên ở trên hành lang tầng 20 vắng vẻ. Đồng Y Y với tư thế vạn phần chật vật, ngũ thể [1] nằm úp xuống trên mặt đất, mà cái trán của cô lại đang tiếp xúc thân mật với sàn nhà đá cẩm thạch nhẵn bóng có thể làm gương được. Đầu đau quá! Mũi đau quá! Kèm theo cái miệng cũng đau! Từng cái chocolate Dove trong túi áo toàn bộ rơi xuống mặt đất, tạo thành âm thanh tinh xảo. “Gâu… Gâu!” Tiếng chó sủa vang lên bên tai cô, tiếng sủa này, hơn nữa loại cảm giác quen thuộc này, sẽ không phải là… Sẽ không phải là… “Oa!” Một tiếng thét chói tai, Đồng Y Y sử dụng toàn bộ sức mạnh từ thời bú sữa đem con chó đang đè ở trên lưng hất ra. Từ khi có kinh nghiệm lần trước giáo huấn, sau một tuần lễ, cô cũng không ít lần đến phòng tập thể thao rèn luyện thể lực của mình. “Gâu… Gâu gâu!” Một con chó toàn thân đen nhánh đang hướng về phía Đồng Y Y dồn sức sủa. “Kêu la cái gì, nơi này là công ty, mày có hiểu điều lệ quy đinhj hay không!” Gặp mặt kẻ thù, Đồng Y Y hết sức tức giận trừng mắt con chó một cái mà hung hăng nói, “Không được gây tiếng động ầm ĩ lớn, không được ồn ào, lại càng không cho phép tùy tiện đè lên thân thể người khác, nếu không tao thật sự sẽ đem mày luộc lên”. Cô phát biểu về “sự uy hiếp” của mình. Hiển nhiên chủ nhân của con chó dữ này không có cố gắng mà giáo dục nó làm sao để quyết chí tự cường trở thành một con chó tốt được người người yêu quý. Hoàn toàn không để ý đến người phụ nữ ngu ngốc trước mắt này đang uy hiếp, hai con mắt Tiểu Hắc nhìn từng cái từng cái gói chocolate màu nâu vàng mới lạ rơi trên mặt đất, chân của con chó vui sướng mà hướng trên gói chocolate giẫm lên, thuận tiện còn lè lưỡi liếm lên mấy lần. “A!” Tiếng hét chói tai với âm lượng cao dùng sức truyền ra, phỏng chừng người bị xâm phạm, phát ra tiếng chói tai cũng không được bình thường so với decibel này: “Mày… Mày… Mày lại dám giẫm lên chocolate của tao!” Tay ngọc nhắm thẳng vào chó dữ, Đồng Y Y giận không thể kìm lại được. Còn có gì có thể so với con chó tồi tệ này chứ? Lần đầu tiên gặp mặt, giẫm lên khuôn mặt quý giá của cô, lần thứ hai gặp mặt, giẫm lên chocolate mà cô yêu thích. Không được, tuyệt đối không được! Hôm nay, cô cần phải cho con chó này một bài học! “Lập tức ngừng chân chó của mày lại, không thì mày hãy đợi xem!” Uy hiếp lại lần nữa thốt ra, chỉ bất quá hiệu quả thu được lại gần như bằng không. Không để ý tới uy hiếp của cô, Tiểu Hắc chỉ dồn sức nghiên cứu sự vật mới mẻ kia. “Mày… Mày quá không biết tốt xấu”. Biểu tình trên mặt cô chỉ có thể dùng sự bi phẫn để hình dung. Chocolate của cô! Mặc dù không phải là rất quý, mặc dù chỉ cần đến siêu thị là có thể mua được, nhưng mà cũng không cho phép chân chó giẫm bậy lên! “Tao với mày liều mạng!” Rống to một tiếng, Đồng Y Y vung mạnh quả đấm, hướng tới chó dữ điên cuồng xông lên. Một cuộc đại chiến người chó thuận theo mà tiến hành. Móng vuốt chó thêm vào nắm đấm của con người, chém giết lẫn nhau đạt tới kịch liệt. “Oa, mày không được giáo dưỡng [2] sao, chủ nhân của mày chẳng lẽ không dạy qua mày phải tôn trọng loài người sao?” “Gâu!” “Tuyên bố trước nha, mày lần này tuyệt đối không thể giẫm lên mặt của tao!” “Gâu gâu!” “Có lầm hay không đây, mày lại còn dám phản kháng!” “…” Thanh âm líu ríu, từ lúc đấu võ đến giờ không có dừng qua. Mà bên cạnh cuộc đại chiến người chó, hai thân ảnh cao lớn sóng vai mà đứng. Trời ơi! Anh tại sao lại có thuộc hạ như thế? Lý Thế Huy nhịn không được có loại suy nghĩ muốn chui đầu xuống dưới đất. Bởi vì mới vừa rồi ở trong phòng họp vẫn không thấy Đồng Y Y, mà anh đi ra ngoài tìm, kết quả là chạm phải Mạc Lan Khanh đang đứng ở bên cạnh phòng họp. Sau đó, nhờ Đồng Y Y ban tặng, anh cuối cùng cũng thấy được phụ nữ cùng chó đánh nhau là cái dạng gì. May mắn Đồng Y Y mặc là quần jean, nếu là váy, cho dù không muốn nghĩ tới cũng thấy khó khăn. “Cậu không đi ngăn con chó kia của cậu sao?” Lý Thế Huy hỏi người cũng đang đứng một bên thưởng thức quan sát một màn rất hay trước mặt. “Không có hứng thú”. Mạc Lan Khanh bĩu môi, thiếu hứng thú đối với đề nghị này.“Cậu sẽ không sợ có chuyện gì sảy ra sao?” Tuy rằng đối với câu trả lời này cũng không ngoài ý muốn, nhưng Lý Thế Huy vẫn tiếp tục nói. Dù sao lúc này đánh nhau cũng tiến vào lúc gay cấn, cho dù anh cũng sẽ không sợ chết, cũng không dám tùy tiện xông vào phạm vi chiến đấu. “Chuyện? Cậu chỉ cái gì?” “Đương nhiên là có thể bị thương, con chó kia của cậu sẽ bị thương, thuộc hạ của mình Đồng Y Y cũng sẽ bị thương”. So với kiến thức về máy vi tính của Lan Khanh, ở kiến thức nhân tình thế sự của cậu ấy thật là ít ỏi. Bị thương? Cánh môi mỏng bĩu một cái, màu đen trong con ngươi hiện lên tia sáng kỳ dị, “Tiểu Hắc”. Thanh âm biếng nhác mang theo chút nhàn nhạt khôn vui tràn ra khỏi môi mỏng. Tuy rằng không vang, nhưng giống như kỳ tích khiến cho động tác của con chó ngừng lại. Trong nháy mắt, một mảnh yên tĩnh. Con chó đen co rúm trên mặt đất,  toàn thân của nó đen nhánh, cũng khó có thể nhìn ra có bao nhiêu thương thế. Mà một bên Đồng Y Y ngồi trên mặt đất, nhe răng trợn mắt nhìn thương thế trên người mình. Một đầu tóc ngắn nhìn qua lộn xộn giống như rơm rạ, trên má hồng phấn rải rác có chút đỏ bầm, ban đầu dán băng OK,  đã kéo xuống một nửa, mà chỗ lộ ra ngoài áo T-shirt lại không thể tránh khỏi nhiều hơn mấy vết cào. Người phụ nữ thùy mị uyển chuyển, hình tượng phong độ, lúc này đã sớm không biết ném đi đâu mất. Đau! Đồng Y Y nhíu nhíu mày, mới dự tính đứng lên, cố gắng mà sửa sang lại một chút dung mạo, cằm lại bị một bàn tay to mạnh mẽ nắm lấy, “Cô bị thương!” Mạc Lan Khanh nhìn cô nói. Lời thừa, người nào nhìn cái dạng như vậy cũng biết cô bị thương, “Đúng”. Cô ngoài cười nhưng trong không cười nói. Cô có lưu lạc thành bộ dáng như này, hoàn toàn là bởi vì anh ta nuôi con chó dữ này. Mỗi lần gặp con chó dữ kia, cũng không sảy ra chuyện tốt. Mà gặp người ác nhân như anh ta, thì nhất định là thời điểm cô xui xẻo. Ngón tay thon dài vỗ về vết bầm đỏ thâm sâu không đồng nhất kia, Mạc Lan Khanh thu tròng mắt đen lại, nhưng không có lên tiếng. Kính nhờ! Anh ta lúc nào mới buông tay đây? Đồng Y Y trong lòng âm thầm nói thầm. Đây tính là cái gì, gần gũi thưởng thức soái ca sao? Mặc dù có chút không bình tĩnh, nhưng hai con mắt trái lại không có rảnh rỗi, bắt đầu lợi dụng vị trí này tỉ mỉ mà tường tận quan sát khuôn mặt của đối phương. Gương mặt cương nghị, hai hàng lông mày khí khái hào hùng, tròng mắt thâm túy cùng với môi cánh hoa hơi mỏng, rành rành là khuôn mặt của nam giới, nhưng chính là thêm một tia hương vị âm nhu nhàn nhạt Nhưng, sẽ không khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái, ngược lại chứng minh thêm anh ta có một mị lực riêng biệt. Lông mi rất dài! Ánh mắt Đồng Y Y không tự chủ được mà tập trung đến lông mi đen đặc cong vểnh lên của đối phương. Mỗi lần nhìn anh ta, luôn luôn là sẽ bị lông mi dài của anh ta hấp dẫn mọi tầm nhìn. Ồ, không biết lông mi của anh ta dài mấy centimét. Nếu như cô muốn đạt được lông mi có hiệu ứng như anh ta, đoán chừng chỉ có đi cấy lông mi giả. Cứ như vậy, một người mãnh liệt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của đối phương, mà một người thì nhìn chằm chằm thương thế của đối phương. “Khụ!” Ho nhẹ một tiếng, Lý Thế Huy thật sự nhịn không được phá vỡ sự trầm mặc, “Lan Khanh, mình thấy Tiểu Hắc hình như có chút không ổn, mình để cho người ta mang nó đi gặp bác sĩ thú y một chút được không?” Vì để an toàn, đây là điều cần thiết. “Ừ” Mạc Lan Khanh nhàn nhạt đáp lời. Mà Đồng Y Y mãnh liệt trừng mắt với con chó một cái. Thật là tốt số, bị thương còn có thể đi gặp bác sĩ thú y, nào có giống cô, chỉ có thể chấm xuống các loại rượu nào đó. Lý Thế Huy ôm lấy Tiểu Hắc, đi hướng tới thang máy. “Ơ kìa, Lý Sir, hôm nay không phải còn muốn xem ảnh chụp quyết định chọn người sao?” Mắt thấy cấp trên sẽ đi vàp thang máy, Đồng Y Y ở phía sau hô lên. “Đi trước đến phòng họp số hai chờ, tôi lập tức đi lên”. Lý Thế Huy vừa nói, vừa nhấn nút thang máy, cửa thang máy đóng lại. “Này, anh nắm đủ chưa?” Không nhìn thấy bóng dáng của cấp trên, cô đem tầm mắt dời trở lại trên người của chủ nhân con chó dữ. “Cô bị thương”. Anh vẫn còn nói một câu kia. “Tôi biết, phiền anh nhanh một chút buông tay ra”. Trong phòng họp số 2 có rất nhiều ảnh chụp của mỹ nhân đang chờ cô. Căn cứ theo nguyên tắc của “sắc lang”, tuyệt đối không thể vì nhìn một “mỹ nhân” mà buông tha cho một khối mỹ nhân. “Cô thật muốn tôi buông tay?” Trên mặt của anh không có biểu tình gì quá lớn nói. “Không sai”. Cô muốn làm ra một tư thế gật đầu, thế nhưng cằm bị nắm, rất khó làm động tác có yêu cầu cao này. Ngón tay thon dài chậm rãi tách ra khỏi cằm của cô. OK, đã xong! Đồng Y Y mới dự tính xoay người chạy về phía phòng họp số 2, cổ tay phải bỗng nhiên lại bị kéo lại. Sau đó có một lực đạo kéo cô đi tới hướng thang máy. “Này, anh làm sao thế?!” Cô oa oa kêu loạn.Không để ý đến tiếng kêu của cô, Mạc Lan Khanh nhấn xuống cái nút con số “47”. “Anh có biết anh đây là trái phép xâm phạm sự tự do của người khác hay không?” Phòng họp số 2 của cô, ảnh chụp mỹ nhân của cô! “…” Môi không nhịn được mà mấp máy. “Cho dù anh muốn bắt cóc, tốt xấu cũng phải báo một tiếng chứ”. “…”  Hai mày kiếm bắt đầu chau lại. “Anh… Anh… Anh rốt cuộc muốn mang tôi đi đâu?” “…” Ngón tay thon dài mãnh liệt xoa thái dương, bắt đầu tiếp cận gần ranh giới bạo phát. “Két!” Cửa thang máy đóng lại, tầng 20 — cuối cùng cũng yên tĩnh.

~~.~~***~~.~~

“Này, anh xoa nhẹ một chút!” Tiếng gào tê tâm liệt phế từ kẽ hở phòng làm việc bay ra, mức độ thê lương đủ để cho người ta liên tưởng đến một cuộc mưu sát. “Vậy cô đừng lộn xộn”. Ngữ điệu trầm thấp trước sau như một có sự không quan tâm, rồi lại khó nén một tia rung động. “Tôi cũng không phải là đầu gỗ, làm sao có thể… A, anh mưu sát!” Tiếng kêu một lần nữa lại vang lên, hai mắt Đồng Y Y chứa nước mắt. Đau quá, thật đau quá! So với  việc đánh nhau cùng với chó mà bị thương, bị người đàn ông này bôi thuốc càng thêm đau hơn. “Im miệng!” Mạc Lan Khanh nhíu nhíu mày. Hiếm khi thấy anh có lòng tốt bôi thuốc cho cô, vậy mà cô hoàn toàn không cảm kích. “Anh cho rằng tôi muốn…” Cô giương miệng lên, nhưng tại hai ánh mắt “hung ngoan”, ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại. Trên cơ bản, bắt nạt người lương thiện sợ kẻ hung ác, coi như là tính chất điển hình đặc biệt của tính cách con người. Bĩu môi, cô tiếp tục nhận lấy loại “cực hình” này. Ngón cái cùng ngón trỏ bên tay phải cầm bông được tẩm thuốc nước, Mạc Lan Khanh bôi lên trên những chỗ bầm đỏ trên cánh tay của Đồng Y Y. Cánh tay trắng nõn nhưng lại giống như củ sen mỏng manh, dường như đang dùng sức gập lại, có thể nắm chặt như vậy. Nhưng mới vừa rồi, cô lại đi đánh một trận lớn cùng với một con chó cao cỡ nửa người. Rõ ràng là vóc người mảnh khảnh như thế, nhưng lại cất dấu sức sống mà anh không thể tưởng tượng được. Loại tình cảnh ấy, khiến cho anh dường như quay trở về năm đó, anh cùng cô… “Anh xoa đủ chưa?” Đồng Y Y ở một bên không nhẫn nhịn được nói. Cô còn muốn trở về phòng họp số 2 sớm một chút, sẽ tham gia thảo luận cùng với mọi người nữa. “Sau này không được lại cùng Tiểu Hắc đánh nhau nữa”. Anh nhìn chằm chằm vết thương của cô, chậm rãi nói. Không hiểu sao anh không hy vọng nhìn thấy những vết thương bầm đỏ này trên cơ thể của cô. “Anh cho rằng tôi muốn sao, nếu không phải anh không quản giáo tốt con chó kia của anh, tôi cũng không đáng bị như này”. Tóm lại một câu nói, sinh mệnh của cô phạm vào Thái Tuế. “Là sao?” Ngón tay đang nắm bông của anh từ trên cánh tay của cô chuyển đến mặt của cô. “Chờ một chút!” Cô vội vàng nói, “Trên mặt tôi có thể tự mình xoa được”. Nếu để cho anh ta tới xoa, cô còn không đau đến lăn lộn trên mặt đất sao. “Cô có ý kiến?” Anh tà tà liếc cô một cái, miếng bông đã tiếp cận đến chỗ vết thương của cô. “Đau đau đau! Nhẹ… nhẹ chút”. Cô thở ra một luồng khí lạnh, lại bắt đầu oa oa kêu to. “Thực sự… Đau như vậy?” Ngón tay dừng lại, anh hoài nghi hỏi. “Đó là đương nhiên, anh chẳng lẽ không biết khi bôi thuốc động tác cần phải nhẹ nhàng một chút sao?” Cô tức giân mà nhìn anh. “…” Anh dĩ nhiên không biết, bởi vì anh bình thường căn bản là chẳng muốn đi bôi thuốc cho người khác. Chính xác hơn mà nói, anh từ trước đến nay mặc kệ có phải người khác có bị thương hay không. Không tự giác được mà phóng nhẹ lực đạo trong tay, động tác trên tay của Mạc Lan Khanh thậm chí mang theo một chút dịu dàng mà chính anh cũng khó có thể phát hiện được, “Còn đau không?” Thanh âm hoa lệ, tựa như dòng suối chảy êm đềm. Đồng Y Y ngẩn ra, mới vừa rồi anh ta thật dường như so với lúc trước có một chút không giống nhau. “So với vừa nãy khá hơn một chút”. Hắng giọng, cô bình luận. Biết sai có thể thay đổi, đó là điều vô cùng tốt, “Đúng rồi, đợi lát nữa anh nhớ phải bồi thường tổn thất phí cho tôi”. Như là đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cô nói. “Tổn thất?” Anh nhíu mày. “Chocolate của tôi!” Cô đếm trên đầu ngón tay, bắt đầu đếm lại, “Bởi vì con chó kia của anh, làm hại tôi hôm nay tổng cộng tổn thất bảy tệ Chocolate Dove, mặc dù không phải là rất quý, nhưng mà anh vẫn phải bồi thường. Sau đó cộng thêm tinh thần của tôi tổn thất cùng với phí bỏ dở ngày công, tổng cộng phiền đưa cho tôi 100 tệ”. Tay của cô chìa ra, cô đòi lại tiền bồi thường. “Cô vẫn còn thích ăn chocolate như vậy sao”.  Trong ký ức của anh, trên người của cô mang theo hương thơm cùng vị ngọt lịm của chocolate. Còn? Nói giống anh thật sự biết cô. Con ngươi Đồng Y Y chuyển động, “Anh biết tôi thích ăn chocolate?” “Đúng”. Anh vừa nói, đồng thời thu hồi tay phải lại. Vết bầm đỏ trên mặt của cô cũng không có gì đáng ngại, xức thuốc lên, hằn là rất nhanh sẽ tốt hơn thôi. “Vậy anh biết tôi?” Cô nhìn anh từ trên xuống dưới. Không có khả năng, nếu như cô trước kia biết một soái ca như vậy cũng sẽ không quên. Mạc Lan Kanh thu thu lại con ngươi, nhưng ngay sai đó cúi người xuống, nâng mặt Đồng Y Y, “Nhìn tôi, cô nghĩ đến cái gì?” anh hỏi. Rất … ái muội! Cổ họng của cô bắt đầu mãnh liệt nuốt nước miếng. Loại tư thế này, giống như nam nữ trong phim trên TV mới có thể bày ra tư thế này. Mặc dù cô bình thường thích mỹ nhân, nhưng, vết thương trên mặt bị một soái ca nâng mặt lên, ngẫm lại cũng là một loại bi ai. “Anh là… Soái ca”. Cô suy nghĩ một chút, rất chân thành mà đáp lời. Từ lần đầu tiên thấy anh, cô đã cảm thấy anh vô cùng đẹp trai không gì sánh được. “Cô …” Anh hít sâu một hơi, tay nâng mặt cô có chút hơi hơi cứng đờ, “Còn gì nữa không?” “Mỹ nam”. Cô tiếp tục bổ sung. Ngón tay tiếp tục cứng đờ. “Trừ những thứ này cũng không có những cái khác sao?” Thật không biết đầu óc của cô đến tột cùng suy nghĩ cái gì, “Hoặc là nói, cô thật sự cái gì cũng nhớ không rõ?” Anh nhìn chằm chằm cô hỏi. “Tôi nên nhớ lại cái gì?” Cô hỏi với sự khiêm tốn. Nghe giọng điệu của anh ta, cô cùng anh ta giống như trước kia thật sự biết nhau, nhưng mà, cô dám cầm lấy suy nghĩ trong đầu đánh cuộc, cô với anh ta… Thật sự là không có ấn tượng gì. “Vậy cô biết tôi là ai không?” Cô choáng váng! Đồng Y Y nhịn không được lườm một cái xem thường, “Mạc Lan Khanh”. Vốn là không biết, nhưng mà trong một tuần lễ cô điều tra, biết được toàn bộ công ty chỉ có một mình anh ta dám nghênh ngang mang sủng vật đi làm. Mạc Lan Khanh,là giám đốc bộ phận phát triển tập đoàn Mạc thị, ở nhà xếp thứ hai, bên trên có một chị gái, ở tập đoàn Mạc thị đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc. Thật ra thì, với tính cách thích cái đẹp như mạng sống, không có khả năng trong công ty có một đại soái ca mà cô không biết. Nhưng, thứ nhất Mạc Lan Khanh làm việc điều hành cấp dưới, thứ hai Đồng Y Y chức vụ quá nhỏ, rất khó cùng với cấp cao của công ty có nhiều tiếp xúc, cho nên trong vòng mấy tháng ở công ty, hoàn toàn  không biết có nhân vật số một này. “Thì ra là cô biết”. Anh gõ gõ ngón tay. “Hẳn là, hẳn là”. Cô khẽ động khóe môi cười cười nói. Nói đến thân phận của anh, cô lúc này mới phát giác, với thân phận của mình, nên cần đối với vị quản lý cấp dưới này nên chân chó [3] một chút, để ngừa anh ta một khi mất hứng, lại đem cô đá ra khỏi công ty, “Tôi có thể đi chưa?” Cô hỏi, trong lòng còn đang nhớ đến cuộc họp. Anh không nói, chẳng qua là giơ tay lên, sờ sờ đầu tóc rối bời của cô, “Tôi phát hiện, cô thật sự rất giống động vật, nhất là giống như một con chó nhỏ”. Cũng dương nanh múa vuốt, cũng biết tận lực lấy lòng, chỉ nhìn biểu tình, là có thể hiểu rõ tâm tư của cô. Chó?! Nụ cười miễn cưỡng bày trên mặt thoáng chốc cứng đờ, cô trợn to hai mắt trừng mắt với anh. Anh ta lại còn nói cô là chó?! Xin nhờ cho! ~~.~~***~~.~~

Nhạc nhẹ du dương tràn ra mỗi một góc nhỏ quanh gian phòng. Mười ngón tay thon dài bay lượn trên bàn phím máy vi tính, tiếng gõ phím cành cạch cùng tiếng nhạc hòa hợp thành một thể. Mạc Lan Khanh ngồi ở trên ghế da, ánh mắt chuyên chú nhìn máy vi tính, viền mắt kính màu bạc gác trên sống mũi cao thẳng, thiếu một chút lạnh lùng, thêm vài phần nhã nhặn. “Cậu cùng Y Y đến tột cùng sảy ra chuyện gì?” Chịu không nổi bị người khác biến thành không khí, Lý Thế Huy cuối cùng không nhịn được mà mở miệng nói. Mấy giờ trước, khi anh đem chó giao cho bảo vệ dưới lầu, để cho bảo vệ mang chó đi gặp bác sĩ thú y, lập tức lại quay về phòng họp số hai. Nhưng mà, cho đến khi cuộc họp kết thúc, cũng không nhìn thấy hình bóng của Đồng Y Y, loại tình huống lần này, đúng là hiếm thấy. “Không có gì, chẳng qua là giúp cô ấy xức chút rượu thuốc mà thôi”. Mạc Lan Khanh vừa nói, tầm mắt vẫn như cũ tập trung trước màn hình. “Xức rượu thuốc?” Cả người suýt nữa bắn ra từ trên ghế sofa, Lý Thế Huy không dám tin nói, “Cậu sẽ giúp người khác xức rượu thuốc sao!?” Làm sao từ thời đại học, anh mỗi lần bị thương, lại không thấy Lan Khanh xức qua rượu thuốc cho mình chứ! “Thế Huy, cậu biết cậu bây giờ giống cái gì không?” Mạc Lan Khanh nhịn không được bĩu môi. “Giống cái gì?” Anh tạm thời không bắt bẻ, ngây ra hỏi. “Quạ đen”. Ồn ào như thế đủ có thể. “…” Lý Thế Huy sờ sờ mũi, dù sao anh cũng sớm biết, trong miệng Lan Khanh nói không ra lời hữu ích gì, “Xem ra cậu đối với Đồng Y Y quả nhiên không tầm thường”. Nếu như kiểu này còn nhìn không ra Lan Khanh đối với Y Y có ý, ánh mắt anh có lẽ cũng có vấn đề. Dù sao, Lan Khanh chưa bao giờ có quan tâm để ý người khác, vậy mà lại lặp đi lặp lại nhiều lần, đối với Y Y biểu hiện ra không cùng một dạng thái độ, đủ để nói rõ hết thảy. “Cô ấy không giống, cô ấy là…” Tiếng nói ngừng lại, câu nói tiếp theo không có lên tiếng. “Là cái gì?” Lý Thế Huy có nhiều hứng thú hỏi. “Không có gì”. Tiếng động của bàn phím ngừng lại theo tiếng trả lời, Mạc Lan Khanh cầm lấy kính mắt, cả thân thể nặng nề tựa vào lưng ghế sofa, “Tiểu Hắc thế nào?” “Cậu nói con chó kia sao?” Lý Thế Huy nhún vai. Mặc dù anh còn muốn tiếp tục tìm tòi nghiên cúu bạn tốt cùng Y  Y là chuyện gì sảy ra, nhưng mà, nếu đối phương cố ý kéo ra khỏi trọng tâm câu chuyện, anh cũng chỉ có thể thuận ý, “Trên người cũng không có tổn thương nặng nề nào, chẳng qua là dinh dưỡng có chút không đầy đủ thôi”. “Dinh dưỡng không đầy đủ?” Tròng mắt đen nhíu lại, Mạc Lan Khanh hỏi ngược lại. “Dựa vào cách nói của bác sĩ thú y, con chó này của cậu rõ ràng gần đây không có ăn ngon ngủ ngon, cho nên cần điều dưỡng một thời gian ngắn”. Nếu như không phải  biết rõ cá tính của bạn tốt, anh sẽ trực tiếp hoài nghi Lan Khanh ngược đãi động vật. Thì ra là dinh dưỡng không đầy đủ… Xem ra, anh còn thật đúng là có thiên phú chăm sóc động vật. Đứng lên, Mạc Lan Khanh đi tới sát cửa sổ, kéo rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng ra.  Nắng chiều hoàng hôn xuyên thấu qua thủy tinh, nhuốm toàn bộ gian phòng, “Thế Huy, Tiểu Hắc phiền toái cậu giúp mình chăm sóc một thời gian ngắn”. “Mình chăm sóc?” “Đúng, bởi vì bây giờ lại thêm một con động vật”. Anh khẽ lẩm bẩm nói. Mà ngoài cửa sổ là quang cảnh vô tận

. ~~.~~***~~.~~

Đẹp trai! Cái gọi là soái ca, chính là phải đẹp trai đến tận cùng, khiến cho người ta đều liều mạng chảy nước miếng. Cả khuôn mặt dần như dán xuống tấm hình, Đồng Y Y vẻ mặt mê gái mãnh liệt nhìn chằm chằm ảnh chụp của nghệ sĩ trước mắt. Mặc dù cuộc họp lần trước cô không kịp tham gia, nhưng cuối cùng tuyển ra  ảnh chụp của người được lựa chọn, cô vẫn có thể nhìn. Vệ Phiếm Chu, là minh tinh thành công nhất gần đây, đan xen giữa thần tượng phái và thực lực phái, có khuôn mặt anh tuấn, cùng với kỹ năng diễn xuất tinh xảo. “Tách!” Nước miếng thành hình, mỗ nữ lại không phát giác gì. Mà người bộ phận quảng cáo, đã trải qua thời gian mấy tháng, đối với loại tình cảnh lần này đã tập mãi thành thói quen. Dù sao, nếu không “háo sắc” theo lời của cô nói, cũng không phải là Đồng Y Y. Mà thông thường, sau biểu hiện này, thì có… “Đồng Y Y!” Thanh âm rít gào, không ngoài ý muốn vang lên ở bộ phận quảng cáo. Thuận theo diễn biến, sẽ là một hạt dẻ nổ tung gõ lên trên đầu mỗ nữ. “Đau!” Đồng Y Y cả người bắn lên từ chỗ ngồi, mới định chửi ầm lên, lại nhìn thấy rõ người phía sau, rụt đầu lại, “Lý Sir, sếp không cần gõ dùng sức như vậy được không?” “Cô còn nói!” Lý Thế Huy có chút nhức đầu nhìn thuộc hạ của mình, “Đầu óc của cô ngoại trừ nhìn những thứ này, còn biết cái gì?” “Em…” “Quên đi, không cần phải nói”. Không đợi cô nói cho hết lời, anh đã ngắt lời nói. Ô ô ô! Miệng Đồng Y Y méo mó, bình thường, thời gian cấp trên phát tiết, làm thuộc hạ tốt nhất là ngoan ngoãn một chút không nên lên tiếng, miễn cho bị pháo nổ càng thêm lợi hại. “Cô giúp tôi mang phần dự án thiết kế quý tới này đưa đến tầng 47 phòng quản lý  phát triển”. Vung tay lên, Lý Thế Huy đem tài liệu trong tay ném cho Đồng Y Y. Tầng 47 phòng quản lý phát triển… Rất quen. Hẳn là… “Ác nhân… Ách, không phải, là phòng làm việc của giám đốc Mạc?” Chân tay lúng túng tiếp nhận tài liệu, cô hỏi. “Đúng, đó là phương án kinh phí vốn của dự án thiết kế, cô lập tức đưa đến chỗ của Lan Khanh”. “Nhưng mà giám đốc Mạc chẳng qua là giám đốc bộ phận phát triển, bình thường loại tài liệu này không phải là nên đưa đến chỗ của tổng giám đốc Mạc sao?” Tổng giám đốc Mạc trong miệng của cô, chính là chị gái của Mạc Lan Khanh, Mạc Bạch Điệp. “Là vậy sao. Nhưng mà cô không nghe nói tổng giám đốc Mạc hai tuần trước, đã xuất ngoại giải quyết công việc sao”. Lý Thế Huy lắc đầu than thở một tiếng. Trong công ty người người biết đến việc lớn này, chỉ có người ngu ngố này mới lại không biết. Nghĩ cũng biết, có thể nhét được vào trong đầu óc của cô, chỉ có những tấm hình của mỹ nhân này thôi. “Đem những tài liệu này đưa đi nhanh lên một chút, đừng để sảy ra điều ngoài ý muốn”. “Em… Em có thể không đi hay không!” Cô cò kè mặc cả. “Không đi?” Lý Thế Huy hiếm thấy sự kinh ngạc nhíu nhíu lông mày, “Cô nói cô không đi?” Lan Khanh là “mỹ nhân” khó có được, đối với trình độ “háo sắc” của Đồng Y Y, lại có được mỹ sắc phía trước mà không xem thêm mấy lần? “Đúng, không đi”. Cô nói rất kiên quyết, thuận tiện còn gật đầu liên tiếp mấy cái, để biểu hiện tâm ý của mình. Mặc dù cô thích mỹ nhân, nhưng mà, xét thấy Mạc Lan Khanh mang đến cho cô nhiều tai họa, có thể tránh thì nên tránh rất xa, “Lý Sir, em có thể giúp sếp quét dọn, rót nước, cho dù giặt quần áo cũng có thể. Hơn nữa em bảo đảm, em sau này tuyệt đối không lười biếng”. Cô nói được rất đáng thương. Tóm lại, cô không cần đi tầng 47 là được. “Như vậy…” Tiếng ngân rất dài, giống như là đang suy nghĩ. “Như thế nào?” Hai mắt cô sáng lên, tràn đầy hy vọng. “Dĩ nhiên là không có khả năng!” Mặt cô dài ra, lại một sự bùng nổ như hạt dẻ gõ lên trên đầu Đồng Y Y, “Đưa đi nhanh lên một chút, đừng nói lời vô ích nữa, cẩn thận tôi để cho cô hôm nay tăng ca”. Mắt anh lộ ra hung quang, tiếp đó ba giây đồng hồ sau, thu được hiệu quả hài lòng. Chỉ thấy người phụ nữ mới vừa rồi còn dựa vào trên ghế, đang cầm tài liệu vội vã chạy về hướng thang máy. Tăng ca? Điều này sao có thể, tám giờ tối hôm nay phát sóng phim truyền hình do Vệ Phiếm Chu đóng đó! Mà Lý Thế Huy thì hài lòng nhìn bóng dáng Đồng Y Y so với thỏ còn nhanh hơn. Lan Khanh à Lan Khanh, mình đây cũng là tạo cơ hội cho cậu! Cậu đã không chịu nói, mình đây đã có thể xem kịch vui. Cô là người vô tội, cô là bị ép buộc, nhưng là dù vậy cô vẫn không thể không đến tầng 47, đưa phương án thiết kế quý tới của bộ phận quảng cáo. Nhưng mà, đổi lại với vấn đề lo lắng, lần trước cô nói tổn thất phí 100 tệ, anh ta còn không có bồi thường cô, lần này đi vừa lúc đòi nợ. Một đường đi tới tầng 47, dưới ánh mắt kỳ quái của thư ký, Đồng Y Y đi vào phòng làm việc của giám đốc bộ phận phát triển”. “Giám đốc… Mạc”. Ban đầu cô rất muốn có khí phách mạo phạm Trời đất, trực tiếp gọi thẳng tên Mạc Lan Khanh của anh ta, nhưng mà, vì để tránh cho mình có thể bị sa thải, nên cứ ngoan ngoãn một chút gọi anh ta giám đốc, quên đi… “Là cô?” Mạc Lan Khanh ngồi ở trên ghế da ngẩng đầu lên, sau khi thấy rõ người được phái đến, không khỏi sửng sốt. Mấy ngày này, chưa từng nhìn thấy bóng dáng của cô, không nghĩ tới hôm nay cô lại chủ động xuất hiện trước mặt anh. Cùng hai lần trước gặp mặt có sự khác biệt, lần này cô hiển nhiên sạch sẽ nhiều hơn, không còn tóc rối bời đầy đầu, quần áo cũng không lộn xộn. “Đúng, là tôi”. Đồng Y Y kéo kéo mặt, bày ra một dáng tươi cười cho có lệ. “Vết thương của cô tại sao còn chưa khỏi?” Không có đi chú ý đến vẻ mặt tươi cười giả dối của cô, Mạc Lan Khanh híp hai tròng mắt, đi tới trước mặt cô. Con ngươi màu đen nhìn chằm chằm vết bầm tím lộ ra ngoài quần áo cô, hai lông mày của anh bất giác chau lại. Chướng mắt! Vết thương của cô, làm cho anh cảm thấy có loại cảm giác chướng mắt. “Có nhanh như vậy sao… A, anh đeo kính?” Giống như phát hiện ra một đại lục mới, thanh âm của cô nhất thời cao lên rất nhiều. Viền kính mắt màu bạc gác trên sống mũi cao thẳng, khiến cho tính kiên cường nam tính giảm vài phần, nho nhã quý phái hơn một chút. Rất có mùi vị… Quả thực có thể phân cao thấp với Vệ Phiếm Chu, cho dù anh tiến quân vào giới nghệ sĩ, cũng tuyệt đối OK! Hai mắt ngơ ngác ngắm mỹ nam trước mắt, Đồng Y Y lại bắt đầu phát tác sự mê gái. “Cô…” Anh nhịn không được mà xoa xoa thái dương, chịu không nổi cô mà rít lên, “Tôi chỉ khi đang làm việc mới đeo”. Vừa nói, anh một tay kéo cô qua, đem cô đặt trên ghế sofa trong phòng làm việc. Mỹ nam, mỹ nam, nhất là lúc nói chuyện miệng khẽ hé ra hợp lại, làm cho người ta muốn nhào tới, cắn xuống một ngụm. Thậm chí ngay cả lúc anh cau mày cũng có mùi vị như vậy. Sắc nữ nào đó còn đang một mình cảm thán trước con mắt của mỹ nhân, căn bản quên mất năm phút đồng hồ trước cô tới nơi này có bao nhiêu không tình nguyện. Mãi đến khi miếng bông tẩm rượu thuốc chạm vào da thịt của cô, cảm giác lạnh như băng kia, cùng mùi nồng đậm của thuốc, mới đem thần chí của cô kéo trở về, “Anh đang làm gì?” Cô rất Tiểu Bạch [4] hỏi.  “Giúp cô bôi thuốc”. Anh liếc cô một cái, tức giân nói. Không hiểu nhìn vết bầm tím của cô đến bây giờ lại chưa tiêu tan, tâm tình trở nên ác liệt. Cũng đúng! Vấn đề này hỏi ra rất ngu ngốc. Đồng Y Y gãi gãi đầu, “Nhưng mà anh không cần phải cố ý giúp tôi xoa rượu thuốc đâu” Anh là một giám đốc lớn, không cần một người có địa vị cao giúp cô một viên chức nhỏ xoa rượu thuốc, mặc dù cô sở dĩ bị thương, nguyên nhân căn bản là ở con chó dữ kia của anh. “Đừng nói nhiều lời vô ích như vậy!” Anh một tay đem ấn cô ngồi xuống ghế sofa, “Nếu như không phải vết thương của cô đến bây giờ con chưa khỏi, tôi có thể dùng nó giúp cô xoa sao?!” Thật là, loại vết thương này nhìn rất nổi bật, anh thấy rất chướng mắt. Không hiểu sao, ở sâu dưới đáy lòng anh không hy vọng thấy cô bị thương. Anh ta đây là có tâm tình gì! Đồng Y Y nhăn mặt cau mày, nhưng mà trái lại cũng không phản kháng, dù sao có soái ca phục vụ miễn phí, cô nếu cự tuyệt, đó mới thật là làm khó dễ với chính mình. Hai mắt lấp lánh tỏa sáng, cô hưng phấn mà nhìn ngón tay thon dài kia đang kẹp miếng bông, hướng gương mặt của cô dò xét. “Ôi!”

Miếng bông chạm vào hai gò má cũng thành công khiến cho mỗ nữ phát tiếng thét chói tai như giết heo. “Đau!” Ông trời! Cô làm sao lại quên bài học kinh nghiệm lần trước anh giúp cô xoa vết thương! Hai mắt hàm chứa lệ quang, cô nhìn chằm chằm vào ngón tay khiến người ta mơ màng vô hạn kia. Tuy rằng… soái ca quả thực đáng quý, nhưng mà… Giá trị của da mặt lại cao hơn! Nếu như lại bị anh ta xoa giống như đè da xuống, đoán chừng vết thương của cô còn chưa khỏi cũng đã bị hủy dung rồi. “Vẫn còn rất đau sao?” Mạc Lan Khanh khẽ nhíu mày, có chút kinh ngạc, dù sao, anh cũng đã cố gắng giảm nhẹ lực đạo. “Đương nhiên!” Đồng Y Y nói, “Anh cầm cái cọ sạch nồi hình cầu xoa lên mặt, cũng sẽ biết mùi vị gì”. “…” Anh không nói một lời mà trừng mắt với cô, dám hô to gọi nhỏ với anh như vậy cũng chỉ có cô. Trừng cái gì mà trừng, cô lại không có nói sai! Đồng Y Y trong lòng nói thầm, trong miệng nói: “Tôi thấy tôi tự mình xoa thuốc là được rồi”. Vì giữ gìn da mặt của mình, chỉ bỏ những yêu thích với phục vụ của soái ca gây đau đớn kia. Từ trong tay anh cầm qua rượu thuốc cùng miếng bông, chính cô xoa vết thương trên mặt, vừa xoa vừa theo dõi khuôn mặt có chút xanh đang mãnh liệt nhìn cô. “Cô nhìn đủ chưa!” Ngón tay xoa xoa thái dương, trong mắt của anh phát ra ánh mắt thu hút người khác. Coi như là ngu ngốc, cũng chịu không nổi bị người khác nhìn chằm chằm giống như nhìn bữa tiệc lớn, huống chi anh còn không phải! “Không đủ”. Cô thật thà nói, hoàn toàn không có đem ánh mắt hù dọa người của anh ra chuyện gì. “Cô —” Qua nhiều năm như vậy, cô vẫn như cũ cùng với năm đó không có gì khác biệt. “Đúng rồi, anh chừng nào thì đưa tiền cho tôi?” Đồng Y Y thuận tiện đề cập đến mục đích duy nhất đến đây. “Tiền?” Cô còn muốn tiền? Anh trợn trắng mắt nhìn về phía cô. “Bởi vì con chó đen kia của anh giẫm lên tôi, còn phá hủy chocolate của tôi!” Chỉ lấy một trăm tệ, nghĩ thế nào cũng không quá phận. Cô còn không biết xấu hổi nói! Hắc tuyến trên mặt Mạc Lan Khanh càng thêm rõ ràng, “Có ai ngốc giống như cô không, cùng với chó đánh nhau!” Nếu như bị thương nghiêm trọng hơn, vậy phải làm thế nào! “Đó là bởi vì chó của anh quá thiếu sự huấn luyện chứ”. Cô nghiêm trọng nói kháng nghi, cô nhiều lắm là chỉ có thể phòng vệ chính đáng. “Tiểu Hắc sẽ không tùy tiện lộn xộn cùng con người đánh nhau”. Anh mấp máy môi nói. Giải thích duy nhất chính là chỉ con chó kia thấy cô dễ bắt nạt! “Tóm lại, anh bồi thường tiền là được!” Vẫn một lời cũ, tiền không thể không bồi thường, cho dù anh ta là giám đốc cũng như nhau. Xòe ra một bàn tay, cô chờ lấy tiền. Thời gian lằng lặng trông qua. Anh nhìn chằm chằm cô, tay lại không có luồn vào trong túi áo lấy ví da, mà là giống như vuốt ve động vật, đem tay đặt ở trên đỉnh đầu của cô. A? Anh ta định làm gì? Đồng Y Y có chút không giải thích được nháy mắt mấy cái. Đối với động tác đột ngột như vậy của anh ta, cô nhất thời có chút phản ứng không kịp. Anh nhìn cô, đôi môi chậm rãi mở ra… Cô có chút kìm lòng không được mà nín thở, chờ anh ta nói ra khỏi miệng.“Ngoan!” Một chữ, cuối cùng cũng nhẹ nhàng bay ra từ trong miệng của anh. Té xỉu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro