chương 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Nam nhân bất ngờ xuất hiện (2)

Edit: Mogami

Nhưng hắn không hề có ý định rời đi: “Cách bố trí phòng ở chỗ này rất khác với người dân Cẩm Triệu chúng ta. Cô nương, cô không phải là người Cẩm Triệu à?”

Phùng Dạ Dạ càng nghe càng cảm thấy kì lạ, một tay xoay người hắn lại: “Ngươi nói cái gì, Cẩm Triệu?”

“Cô nương cứ đùa, bây giờ chẳng phải là vương triều của Đại Cẩm sao?” Hắn rất kì lạ.

“Vương – triều – Đại – Cẩm?”

“Đúng.” Hắn cười.

“Người anh em” Phùng Dạ Dạ vỗ vỗ vai hắn “Ngươi nói thật cho ta biết.”

Hắn liếc xuống vai mình, có vẻ không hài lòng “Nói cái gì?”

“Ngươi trốn từ bệnh viện tâm thần tới đây? Ngươi mắc chứng hoang tưởng?”

Hắn u ám nhìn cô, lắc đầu: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì cả.”

“Thế thì, kia là cái gì?” Cô chỉ vào chiếc ghế sô pha trong phòng khách.

“Ghế dựa? Chiếc ghế dựa này trông rất kì lạ”

“Cái này?” Chỉ vào bàn máy vi tính.

Lắc đầu.

Phùng Dạ Dạ nhìn lại, hắn để tóc dài đến tận thắt lưng, cuối cùng cũng đăm chiêu gật gật đầu.

“Sao vậy?” Hắn hỏi.

Phùng Dạ Dạ lại vỗ vỗ vai hắn, vừa hưng phấn lại vừa thần bí cười hề hề nói: “Huynh đệ, ngươi xuyên không đến đây sao? Còn là người có quyền lực xuyên không?”

“Xuyên không cái gì?”

“Xuyên không a, chính xác là, ách, bây giờ không phải là vương triều Cẩm Triệu. Ngươi hiện đang ở một niên đại sau thời đại kia rất nhiều năm.”

Hắn dùng ánh mắt của người bị bệnh thần kinh đánh giá Phùng Dạ Dạ.

Vẫn nên cho hắn biết sự thật đi, Phùng Dạ Dạ kéo hắn đến bên cửa sổ, bên ngoài toàn là những dãy nhà tầng. Chỗ này cũng cách khá xa trung tâm, cũng không có nhiều nhà cao tầng, nhưng cũng đủ để làm kinh động cái người đến từ Cẩm Triệu kia.

“Đây là… Nhà ở?”

Phùng Dạ Dạ gật gật đầu rất thật, sau đó lại chỉ đến những chiếc ô tô đang chạy trên đường: “Ở đây dùng xe không dùng ngựa.”

Hắn nhìn xuống mấy cái hòm đang di động, rất kinh ngạc.

“Thế nào?”

Hắn quay lại nhìn ngó phòng khách một lúc, cuối cùng cũng tin: “Bây giờ ta trở về bằng cách nào?”

“Không biết, đến thế nào thì trở về như thế.”

“Ta đang ngủ.”

“Thế thì ngươi đi ngủ tiếp đi… Từ từ, ngươi định đi luôn đấy à?”

Hắn vô tội gật gật đầu “Ta phải trở về.”

“Uy, ngươi về hay không thì liên quan gì đến ta chứ?”

“Ta xuyên không đến phòng của ngươi.”

“…”

“…”

Phùng Dạ Dạ cuối cùng đã nhận ra được vận xui của cô, cực kì xui xẻo, càng ngày càng xui xẻo. Bây giờ tốt rồi, trong nhà xuất hiện thêm một đại gia.

“Ngươi tên là gì?”

“Ngô Ngọc, trong bộ Mạc. Xin hỏi phương danh của cô nương là gì?” (Mo: Không chắc có phải bộ Mạc đâu nha!)

“Phùng Dạ Dạ. Ta cảnh cáo ngươi ta, chỗ này của chúng ta đã xa cái thời trọng nam khinh nữ lâu lắm rồi nha, bây giờ nam nữ bình đẳng.” Cứ phải nói trước cho hắn biết.

Gật đầu.

“Bây giờ cũng không phải là thời làm sâu ăn bám. Ngươi phải kiếm sống bằng chính sức lao động của mình.”

Gật đầu.

“Ngươi ở lại đây thì phải trả tiền thuê nhà.”

“Tiền thuê nhà là gì? Muốn đưa tiền cho ngươi sao?”

“Vô nghĩa!”

“Không vấn đề gì” Hắn khoác tấm ga trải giường đi đến ngồi lên ghế sô pha “còn gì nữa không?”

Phùng Dạ Dạ ngây người, tên tiểu tử này chỉ khoác tấm ga trải giường sao lại vẫn tao nhã như vậy, trời sinh cho hắn có khí chất vương giả như vậy, sau này ngày nào mình cũng hắn áp bức hay sao? Nghĩ đến đây, Phùng Dạ Dạ rùng mình một cái. Để tăng cường hình tượng oai phong của mình, cô dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống “Còn cái gì thì sau này nói sau.”

“Thế thì, bây giờ có thể ăn cơm không?” Hóa ra là đói bụng.

“Hừm, nể tình hôm nay là ngày đầu tiên ngươi đến đây, bản cô nương sẽ nấu cơm giúp ngươi.”

“Nấu 1 bát tổ yến, là được, sau đó đặt lên 1 cái đĩa rồi đặt lên bàn để ăn sáng.”

Một tay phi cái gối qua, sau đó Phùng Dạ Dạ rống lên “Yến cái đầu ngươi, lão nương đến cả mì gói còn không muốn làm đây này.”

Ở trong bếp đi ra, Phùng Dạ Dạ mới ra, nồi đã bị kẻ xâm nhập bất hợp kia cướp mất, đành phải đến ngồi gần hắn ăn mì tôm.

“Ngày nào ngươi cũng ăn thứ này sao?” Hắn nhíu mày, có vẻ hơi bất mãn.

Phùng Dạ Dạ lấy đũa đập vào đầu đũa của hắn: “Ngươi còn không chịu ăn đi, tỷ tỷ không hầu hạ ngươi lần nữa đâu.”

Hình như hắn rất đói bụng, nhìn bộ dáng ăn ngon lành, vừa ăn vừa nói: “Không ngờ rằng cơm rau dưa cũng có mùi vị khác biệt hẳn với ngày trước.”

Phùng Dạ Dạ tự động hiểu câu nói của hắn là đang tán dương tài năng nấu bếp của cô, vì thế rất đắc ý đứng dậy.

“Này, Ngô Ngọc.”

“Sao thế?”

“Ta hỏi ngươi, chúng ta, chúng ta… lúc đó…” Mặt Phùng Dạ Dạ đỏ bừng lên, nhìn trộm hắn một cái. Thật là đã không xảy ra chuyện gì chứ, không thì lần sau nhìn thấy hắn thì phải làm sao đây.

“Chúng ta… lúc đó… làm sao?” Ngô Ngọc cười cười nhìn nàng, khóe miệng hơi nhếch lên. Phùng Dạ Dạ lúc đó mới phát hiện ra, dánh vẻ của tên tiểu tử này rất soái nha, hình như còn soái hơn hình tượng của Mạc Ly rât nhiều, đương nhiên, nếu trên người hắn bây giờ không phải là tấm ga trải giường màu hồng nhạt kia, có lẽ sẽ còn soái hơn nữa…

“Chính là, chính là…” Phùng Dạ Dạ ngẫm nghĩ, vẫn không biết phải mở miệng thế nào.

Ngô Ngọc lại càng cười gian ác, ánh mắt sáng ngời, cố gắng hết sức xem cô diễn trò.

Phùng Dạ Dạ cuối cùng cũng phát hiện ra, tên tiểu tử này cố ý!

Vì thế quay sang cấu vào áo hắn, à không, ga trải giường, khuôn mặt trở nên tức giận, hung dữ nói: “Nói mau, ngươi bắt nạt ta có phải không?”

Vẫn tiếp tục cười: “Nhìn dáng vẻ ngươi thế này, nói là ngươi bắt nạt ta thì có vẻ đúng hơn.”

Phùng Dạ Dạ đuối lý, buông hắn ra, im lặng ngồi một bên.

“Ngươi chưa lập gia đình sao?” Ngô Ngọc hưng phấn đánh giá Phùng Dạ Dạ, ánh mắt vẫn đang nghiên cứu, không hề giống dáng vẻ của người cổ đại chút nào.

“Sắc lang, ngươi hỏi làm gì?” Phùng Dạ Dạ tức giận, trừng mắt lườm hắn một cái, cắn cắn môi kiềm chế, hóa ra đây chính là nam nhân cổ đại sao?

“Chắc chắn là ngươi chưa lập gia đình.” Hắn chốt hạ một câu.

“Sao ngươi biết?” Phùng Dạ Dạ nghi hoặc.

“Bởi vì…” Hắn mở to mắt “Nữ nhân như ngươi, không có nam nhân nào dám cưới.”

Lại là một cái gối bay qua, Ngô Ngọc bắt lại một cách chuẩn xác, tựa tiếu phi tiếu nói “Nếu chúng ta thật sự xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ ngươi lại không biết?”

Cũng đúng… Chuyện này lại để cho nam nhân nghĩ ra trước, Phùng Dạ Dạ cảm thấy rất mất mặt, rống lên một câu “Ngươi là đồ biến thái!” rồi bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro