chương 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Cấm các người làm trò (2)

Edit: Mogami

Phùng Dạ Dạ thản nhiên bước xuống khỏi xe bus, đi đến gần một vườn bách thú, tìm chỗ nào có nhiều người đi qua đi lại nhất, đặt xuống mặt đất một cái hòm, sau đó đưa sáo cho Ngô Ngọc: “Thổi!”

Ngô Ngọc không phải là kẻ đần độn, nhận ra đây chính là làm xiếc. Hắn nhăn mặt nhíu mày, không muốn làm. (Mo: Năng lực có hạn, ngoài từ xiếc ra cũng k nghĩ ra đc từ j nữa cả).

“Thổi!” Phùng Dạ Dạ trừng mắt.

“Em muốn anh làm xiếc?”

“Vô nghĩa, không thì làm sao kiếm ra tiền được?”

“Đây là thứ công việc đê tiện…”

“Đê tiện cái đầu ngươi.” Phùng Dạ Dạ tức giận, dùng sáo gõ lên đầu của hắn, nói: “Ở xã hội này của chúng ta, không có nghề nào là đê tiện, mọi người đều ngang hàng, hiểu không?”

Ngô Ngọc ngẫm nghĩ một lúc “Nghe cũng có lý.”

“Còn không mau thổi đi!”

Ngô Ngọc liền nhận lấy câu sáo, bắt đầu thôi. Hắn tập trung tất cả vào việc thổi sáo, ngũ quan đẹp đẽ, đôi mắt nhắm lại, hàng lông mi dài cứ nhẹ nhàng run run. Từng làn gió thổi qua, khẽ bay bay mái tóc dài của hắn…

Người qua đường ngạc nhiên.

Đương nhiên, lúc này Phùng Dạ Dạ không có cơ hội nhìn thấy hình ảnh lung linh này, lúc này, tâm hồn cô đều đặt vào hết trong chiếc hộp nhỏ ở đằng trước rồi. Chờ Ngô Ngọc thổi xong bài đầu tiên, Phùng Dạ Dạ cầm chiếc hộp lên, nói: “Có tiền chẵn cho tiền chẵn, không có tiền chẵn cho tiền lẻ, anh trai tôi nói, tiền càng nhiều, anh ấy thổi càng hay.”

Mọi người lập tức đều ném tiền vào trong chiếc hộp, Phùng Dạ Dạ cực kì hưng phấn, cung kính nói: “Cảm ơn, cảm ơn, phiền mọi người đã cho tiền bước về phía sau, nhường cho những người ở đằng sau một chút, đương nhiên, nếu mọi người muốn cho hai lần cũng không sao, ha ha, tôi vốn hay nói đùa…”

Ngô ngọc dở khóc dở cười liếc nhìn Phùng Dạ Dạ, hắn nên cải danh thành Vô Ngữ mới đúng.

Đến lúc trời chạng vạng tối, ba lô của Phùng Dạ Dạ đã căng phồng đầy tiền, cô đem ba lô đeo lên vai Ngô Ngọc, cười tủm tỉm nói: “Dẹp đường hồi phủ!” Giọng nói trở nên khàn khàn.

Ngô Ngọc đưa chai nước cho cô, bất đắc dĩ: “Em đúng là giàu năng lượng.”

Vẫn tiếp tục cười: “Đương nhiên, kiếm tiền mà!”

Ngô Ngọc không để ý đến cô, uống nước.

Phùng Dạ Dạ vỗ vỗ vai hắn: “Này, ngày mai chúng ta đi tiếp chứ?”

Ngụm nước trong miệng Ngô Ngọc phun hết ra.

Về nhà, Phùng Dạ Dạ vội vội vàng vàng mang ba lô tiền vào ghế sô pha, đổ hết ra. Ngô Ngọc nhàn nhã ngồi bên cạnh nhìn cô.

“Hai ngàn tám trăn bốn mươi sáu, oa, còn nhiều hơn 2 tháng lương của em!” Phùng Dạ Dạ hưng phấn hét lên, ánh mắt lấp lánh, sáng ngời.

“Em rất thích tiền?” Ngô Ngọc dựa vào thành ghế sô pha, hỏi cô. Chất giọng hờ hững.

“Vô nghĩa, anh không thích sao?” Phùng Dạ Dạ dùng ánh mắt coi thường nhìn hắn “Đừng ra vẻ thanh cao với em.”

“Trước kia không thích nhưng bây giờ thích.” Hắn miễn cưỡng cười trả lời.

“Vì sao?” Thích tiền còn phân theo giai đoạn sao?

“Không biết.”

“Đồ thần kinh!”

“Thế thì, số tiền này phải chăng sẽ chia cho anh một ít?”

“Đương nhiên.” Cô khó khăn nói thành lời.

“Bao nhiêu?”

“Chẳng phải anh chưa trả tiền thuê nhà cho em sao?”

“Nga, chỗ đó không đủ à?”

“Đủ, chỗ này vừa hay đủ.”

“Thế thì số tiền ngày mai kiếm được đưa cho anh.”

“Tốt nhất để em quản lý giúp anh.”

“Vì sao?”

“Nam nhân có tiền dễ hư hỏng lắm!”

“Em sợ anh hư hỏng?”

“Anh vốn dĩ đã hư hỏng rồi, em chỉ sợ anh hư hỏng hơn nữa thôi.”

“…”

“Anh đói rồi.”

“Được rồi, đi ăn cơm.”

Cơm nước xong, chút lương tâm còn lại sống dậy, Phùng Dạ Dạ dẫn Ngô Ngọc đến một siêu thị mua cho anh ta một ít quần áo và đồ dùng cá nhân. Lúc đi ngang qua một cửa hiệu cắt tóc, cô hỏi anh ta có muốn cắt tóc không.

“Không cắt.” Ngô Ngọc nói rất dứt khoát.

“Vì sao? Ở đây mọi người đều để tóc ngắn, nếu anh cắt tóc ngắn, chắc chắn sẽ rất đẹp trai.”

“Anh còn muốn trở về.”

Phùng Dạ Dạ im lặng, không nói câu nào.

Đến buổi tối trở về nhà, Phùng Dạ Dạ lấy những vật dụng cá nhân giảng giải sơ qua cách sử dụng cho Ngô Ngọc, Ngô Ngọc học hỏi rất nhanh, chỉ một chốc lát đã có thể hiểu biết cơ bản về những thứ đó.

Hôm sau, Phùng Dạ Dạ và Ngô Ngọc lại đến chỗ hôm trước, ở chỗ đó đã có một đám người đang đứng chờ xem bọn họ, Phùng Dạ Dạ rất vui sướng, bắt đầu nào!

Đương nhiên, lại thêm một ngày bội thu, so với hôm qua còn nhiều hơn, Phùng Dạ Dạ cười sung sướng như người điên.

Ngày thứ ba, hai người lại đi đến đó, thì bắt gặp hai anh dân phòng đang đứng ở đó. Bọn họ chuẩn bị biểu diễn, hai anh dân phòng bước đến ngăn bọn họ lại.

“Các bạn không được diễn trò ở nơi công cộng.”

“Vì sao? Các anh kỳ thị chúng tôi sao?” Phùng Dạ Dạ chỉ vào một người  nhạc sĩ lề đường đang đứng gần chỗ đó, bất mãn hỏi.

“Anh ta gây rối trật tự công cộng.”

“Anh công an, bọn em là những công dân luôn luôn tuân thủ pháp luật rất nghiêm chỉnh, đâu có gây rối trật tự công cộng đâu? Chắc là anh nhận nhầm người rồi.”

“Anh ta ở đây diễn trò, rất nhiều người đến xem, ảnh hưởng đến giao thông trên đường, chẳng phải là gây rối trật tự công cộng hay sao?”

“…”

Phùng Dạ Dạ không ngờ rằng đáp án lại chính là như vậy, nhất thời không trả lời ngay được, đành phải xuống nước cầu xin bọn họ: “đại ca, anh giúp bọn em với…”

Anh dân phòng xua tay: “Không giúp được, chúng ta không còn cách nào khác cả.”

Phùng Dạ Dạ bất đắc dĩ kéo tay Ngô Ngọc rời đi. Vừa đi vừa nói với anh ta: “Chúng ta đến Tây Đan.”

“Càng không được, hai người sẽ bị bọn họ phạt tiền.” Vị dân phòng phía sau tốt bụng nhắc nhở.

“Bọn ta đi Thiết Lý.”

“Cũng không được, ở đó mọi người cũng quản lý rất chặt.”

“…”

Không có cách nào cứu vãn tình hình! Phùng Dạ Dạ buồn chán đến cực điểm, tâm trạng tốt đẹp lúc trước xuống dốc không phanh.

Ngô Ngọc kéo tay nàng: “Đi thôi, cũng không nên cứ diễn trò kiếm tiền như vậy được.”

Vì thế cho dù Phùng Dạ Dạ không cam tâm tình nguyện đi theo cũng đã bị Ngô Ngọc kéo đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro