chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 13: Ngô Ngọc bắt đầu đi làm 

Edit: Flora Vu

beta: A Tử

Nhưng Phùng Dạ Dạ thật ra không nghĩ tới, Tần Kỳ thế nhưng muốn làm trận chiến lớn như vậy,cô ấy còn tự mình đến đón Ngô Ngọc .

Tần Kì mang đôi giầy màu đỏ rực từ trên xe thể thao đi xuống, trên người mặc chi ếc váy liền áo màu đỏ rực đem dáng người gợi cảm làm người ta tức giận bày không sót cái gì, dung nhan tinh xảo, hợp  với một đôi mắt sắc bén, lại làm cho người ta thấy thế nào cũng không cảm thấy ngạc nhiên, tóc dài màu đỏ tự nhiên ở trên vai, vĩnh viễn là tự tin như vậy và mười phần mị lực, nữ nhân như vậy đối nam nhân không thể nghi ngờ là có lực sát thương thật lớn, Phùng Dạ Dạ bắt đầu lo lắng, Ngô Ngọc rốt cuộc có thể hay không bị dụ hoặc a……

Ngô Ngọc nhìn đến Phùng Dạ Dạ nhíu chặt mày, sớm đã đem lo lắng của cô ở trong mắt, vì thế vỗ nhẹ vào đầu cô nói : “Yên tâm đi, bỏ cô ta cũng được, mỹ nữ trên thế giới này có thể tùy ý anh chọn, nhưng anh thực sự không có buôn bán người đâu.”

Bản tính háo sắc a ! Phùng Dạ Dạ liếc trắng mắt, lại vẫn đang không phải không có lo lắng nói : “Em chỉ sợ, bản thân vào thời khắc mấu chốt, anh sẽ giữ không được, đánh mất lý trí……”

Cô đã nói hết sức hàm súc, Ngô Ngọc nghe ra cô ý tứ trong lời nói, nhịn không được cười ha ha đứng lên, vừa cười vừa nói : “Thật ra trong đầu em rốt cuộc là đang nghĩ gì ?”

Phùng Dạ Dạ 囧, không để ý tới hắn.

Ngô Ngọc ngừng tiếng cười, an ủi cô nói : “Yên tâm đi, em nhiều như vậy thứ yêu thương nhung nhớ, anh đều không có…… Ai u……”

Không đợi Ngô Ngọc nói xong, Phùng Dạ Dạ đã gỏ một cái trên đầu hắn.

“Ta nói, hai người các ngươi có thể hay không không cần ở trong này liếc mắt đưa tình ?” Triệu linh đột nhiên tựa  như u linh nói.

Phùng Dạ Dạ có đôi khi thật là bội phục Triệu Linh nói chuyện thật nghệ thuật, một cái “Liếc mắt đưa tình”, đem cô nói 囧 thật muốn cắn cô hai cái, mà Ngô Ngọc còn có vẻ mặt không sao cả thoải mái mỉm cười, còn phụ họa Triệu Linh nói : “Được rồi, chúng ta không cần liếc mắt đưa tình .”

Vì thế Ngô Ngọc trên đầu lại bị tập kích.

Mà cách đó không xa Tần Kì nhìn cảnh này, trong ánh mắt có hơi lạnh lướt qua.  

Mạc Ly không tới cùng Tần Kì, điều này làm cho Phùng Dạ Dạ trong lòng thả lỏng không ít, Ngô Ngọc nhìn cô một cái, trong mắt ý cười lộ ra một tia hiểu rõ, theo sau, hắn liền ngồi trên xe thể thao xa hoa của Tần Kỳ.

Phùng Dạ Dạ nhìn theo chiếc xe thể thao dần dần biến mất, cô đột nhiên có một loại cảm giác, giống như Ngô Ngọc này vừa đi, bước đi vào chổ  có lốc xoáy, liên quan đến, cũng không thể may mắn thoát khỏi……

“Nếu không bởi vì Kiều Chí Nghị, mình liền trộm xe của cậu .” Triệu linh nắm tay, nói dõng dạc.

“Cậu tỉnh lại đi,” Phùng Dạ Dạ liếc mắt nàng một cái,“Trộm cái ô tô mô hình không có lợi gì, còn trộm nó ?”

Ngô Ngọc thư thả tựa vào ghế, đánh giá xe thể thao của Tần Kì, thản nhiên nói : “Này xe không tồi.”

Tần Kì cười nói : “Cám ơn, dù cho tốt cũng bất quá không hợp với ngươi. Đúng rồi, Ngô Ngọc, anh khi nào thì mua xe?”

Ngô Ngọc trong ánh mắt đẩy ra một chút ý cười : “Một thời gian trước, bất quá là vì Dạ Dạ thích, cho nên sẽ đưa em ấy cùng du ngoạn thôi.”

Tần Kì lòng run lên một chút.

Trầm mặc một lúc, Tần Kì rốt cục hỏi ra nghi vấn trong lòng : “Ngô Ngọc, anh tựa hồ rất chuyện nghiệp nha, như thế nào còn đi làm chỗ của ta?”

“Không phải cô bảo tôi đến sao ?”

Tần Kì quay đầu nhìn hắn, có thâm ý khác cười cười : “Em gọi anh tới là anh sẽ tới ?”

Ngô Ngọc nhìn ánh mắt của cô, cười khổ nói : “Tôi nếu không đến, Dạ Dạ cả ngày sẽ trưng bộ  mặt oán phụ, nhìn thế tôi ăn cơm cũng ăn không vô.”

Vì thế lòng Tần Kì lại run lên một chút.

Tần Kì rốt cục vẫn là quyết định cấp ngô ngọc cái dự định, cái khoản ái muội cô còn không có sợ ai.

Tần Kì đôi mắt trong veo như nước như có như không tình ý, đối với Ngô Ngọc cười nói : “Ngô Ngọc, anh biết em cùng Phùng Dạ Dạ đánh đố chuyện gì đúng không ?”

“Dĩ nhiên biết, Dạ Dạ đều nói với ta .”

“Như vậy……” Như vậy anh ta xác định chịu được sự câu dẫn của ta sao ? Tần Kì là đứa nhỏ hàm súc, những lời sau đó cô chưa nói ra, chính là chớp mắt to nhìn Ngô Ngọc, dạng này điện lực mười phần.

Ngô Ngọc mỉm cười, trên mặt tràn ngập nói : “Dạ Dạ nói, chỉ cần qua cửa này của cô, mỹ nữ trên đời này tùy ý tôi chọn.”

Tần Kì ra tay so với sông trường giang còn lợi hại……

Bất quá, trong lời nói vừa rồi của Ngô Ngọc, Tần Kì tìm ra lỗ hổng, Phùng Dạ Dạ nói mỹ nữ trên đời tùy ý Ngô Ngọc chọn ? Như vậy bọn họ không phải là người yêu sao ?

Vì thế Tần Kì lại tiếp tục một cuộc công kích mới.

“Ngô Ngọc, Phùng Dạ Dạ hứa để anh chọn người yêu ? Như vậy hai người không phải người yêu ? Ngày đó gặp mặt, hai người chính là diễn trò ?”

“Chúng tôi đích thực là người yêu,” Ngô Ngọc nói với vẻ mặt kiên quyết,“Bất quá, Dạ Dạ là hứa cho tôi tìm bồ nhí.”

Tay Tần Kì…… tát một cái vào tay lái.

Sau đó là giọng một mỹ nữ rít gào : “Là anh không bình thường hay vẫn là cô ấy không bình thường a a a a a……”

Ngô Ngọc xoa xoa lỗ tai, không nhanh không chậm nhắc nhở nàng : “Đèn xanh, chúng ta như thế nào còn không đi ?”

Ngô Ngọc nhìn hợp đồng trong tay, không có ý định ký.

Tần Kì bắt tay vào làm cà phê : “Anh không phải đổi ý chứ ?”

“Này thật không có. Chính là, điều kiện của tôi chưa thêm vào.”

“Điều kiện của anh ? Cái gì ?”

“Ta người này có vẻ lười, cho nên, mỗi chu chỉ có thể đi làm ba ngày.”

Tần Kì hít sâu một ngụm, cố gắng bình tĩnh nói : “Anh đang nói đùa sao ? nghĩ chính mình là giáo sư đại học sao ?”

“Đương nhiên không phải, rất nhiều giáo sư đại học mỗi tuần chỉ làm một buổi.”

“Uy, Ngô Ngọc, anh không cần quá kiêu ngạo được không, rốt cuộc anh là chủ hay em là chủ ?”

Ngô Ngọc đang khuấy cà phê, lập tức nhíu mày : “Tôi tự nhiên biết là cô là chủ…… ba ngày là cực hạn của tôi, đáp ứng không đáp ứng tùy cô, dù sao tôi cũng không trông cậy vào cô có thể đáp ứng,” Hắn nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, “Không đáp là ứng tốt nhất, như vậy tôi có thể không cần công tác, về phần Dạ Dạ tôi cũng không bị mắng”

Tần Kì rốt cục bạo phát : “Phùng Dạ Dạ, Phùng Dạ Dạ, anh có cần mở miệng ngậm miệng chính là Phùng Dạ Dạ được không ?”

Ngô Ngọc mỉm cười, bình tĩnh như thường : “Cô ấy là bạn gái tôi, tôi không đề cập tới cô ấy thì đề cập tới ai ? Cô sao ?” Hắn nhìn Tần Kì tức giận mà có chút biến đổi thái độ trên gương mặt, “Vì cái gì không thích tôi đề cập đến Dạ Dạ ? Ghen tị, hay là áy náy ?”

Tần kì thay đổi sắc mặt, thở phì phì nói : “Em có cái gì phải áy náy ? Bất quá là chán ghét cô ta thôi…… Anh không phải là muốn làm ít hơn hai ngày sao, tùy anh, bất quá …” Cô dừng một chút, nhìn đến Ngô Ngọc kia đang bình tĩnh n ói tiếp,“Công tác của anh phải thay đổi.”

“Thay đổi cái gì ?”

“Làm, Bảo, Vệ, Của ta!”

“Tùy tiện.”

Tập đoàn Kỷ Nguyên từ Tần Kĩ Nguyên một tay khởi đầu, hiện tại chủ yếu kinh doanh là bất động sản, ở trong nước là số một số hai. Vốn Tần Kì khi tốt nghiệp xong muốn đi Mỹ du học, nhưng Tần Kĩ Nguyên cho rằng bằng cấp rất cao cũng không có dùng gì, r èn luyện nhiều mới là vương đạo, hơn nữa mẹ Tần Kì – Tạ Linh Uyển cũng không nỡ để con gái rời xa bọn họ. Vốn Tần Kì cũng không tưởng sớm như vậy, nhưng là trong lời nói của ba cô, cô không dám không nghe, vì thế sau khi tốt nghiệp đã ngoan ngoãn ở bất động sản kỷ Nguyên làm phó tổng giám đốc, đi theo cha học tập chuyện làm  ăn. Đôi khi, chính Tần Kì cũng không hiểu được, cô như thế nào lại sợ ba cô như vậy ? Này, đại khái chính là người càng mạnh thì khi gặp người mạnh hơn sẽ bị khuất phục đi. Cho nên Tần Kì đối với ba cô kính sợ, nhiều hơn một ít có thể là sùng bái.

Khu Hải Điến kia có tòa cao ốc bàng bạc Kỷ Nguyên, chính là tổng bộ của tập đoàn Kỷ Nguyên.

Vì thế bảo vệ Ngô Ngọc đi theo cô chủ Tần Kì đi vào cao ốc kỷ nguyên đi làm .

Tần Kì ở cao ốc kỷ nguyên gặp được được người quen biết, liền giới thiệu Ngô Ngọc là bảo vệ của cô, làm đối phương trong ánh mắt hiện ra vẻ mặt hâm mộ hoặc vẻ mặt kinh diễm, như thế cô mới vừa lòng rời đi, đương nhiên, ở mặt ngoài như không có việc gì. Lòng hư vinh nha, mọi người đều có, chuyện này chúng ta là có thể tha thứ .

Tần Kì cùng Ngô Ngọc cũng chưa nghĩ đến lại ở chỗ này nhìn thấy Mạc Ly.

Mạc Ly nhìn thấy Tần Kì đi tới, còn không có biểu tình biến hóa quá lớn, sau đó khi hắn nhìn đến cô ở phía sau Ngô Ngọc, lập tức trên mặt anh thấy rõ mấy khối cơ thể co rút lại.

Tần Kì nhìn Mạc Ly, bất mãn nói : “Mạc Ly, anh tới Kỷ Nguyên, như thế nào lại không nói với tôi một tiếng ?”

“Chính là một ít thiết kế gì đó, tính làm xong sau đi lên nhìn em một cái.” Mạc Ly cười cười, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Ngô Ngọc, “Kì Kì, này không phải Ngô Ngọc sao ?”

“Đúng vậy” Tần Kì kéo Ngô Ngọc qua, “Bất quá từ hôm nay trở đi, anh ấy chính là bảo vệ của tôi.”

“Bảo vệ ?” Mạc Ly thực ngoài ý muốn, “tốt, vậy  thuê  bảo vệ  làm cái gì ?”

“Đương nhiên là bảo vệ tôi , chẳng lẽ anh không sợ tôi bị bắt cóc sao ?”

Mạc Ly bật cười : “Em bị bắt cóc ? Có ngươi ba ở đây, phần tử khủng bố Trung Đông cũng sẽ không bắt em đi ?”

Tần Kì bất mãn : “Anh như thế nào một chút cũng không quan tâm tôi ?”

Mạc Ly nắm ở vai cô nói : “Tôi thực quan tâm em, nói thật tìm bảo vệ cũng không phải chuyện gì xấu, lo trước hậu hoạ thôi.”

“Này còn kém không nhiều lắm,” Tần Kì nắm bờ vai của hắn,“Buổi tối đến nhà của tôi ăn cơm đi, ba tôi muốn gặp bảo vệ mới của tôi, anh cùng đi đi.”

“Tốt.”

Ngô Ngọc ở một bên nhìn hai người nói chuyện, biểu tình kia kêu là hèn mọn, không phải đều là người thông minh sao, như thế nào ngay cả liếc mắt đưa tình cũng không có ? Ánh mắt, chú ý ánh mắt……

Vào buổi tối, Ngô Ngọc gặp được Tần Kĩ Nguyên cùng vợ của ông ấy, Tạ Linh Uyển.

Mới gặp Tần Kĩ Nguyên, Ngô Ngọc thầm nghĩ đến một từ, giảo hoạt. Cặp mắt kia quắc thước trong ánh mắt, lộ ra một cỗ khôn khéo và lạnh lùng do vài thập niên lăn lộn mà có, ánh mắt của hắn Ngô Ngọc ở thời đại lý có thể tìm được trong mắt của các đại thần trong triều. Chỉ có khi hắn nhìn đến vợ của mình, mới lộ ra một ít ôn tồn, mang theo điểm ôn tồn buồn bả. Điều này làm cho Ngô Ngọc thực cảm thấy hứng thú.

Tạ Linh Uyển đúng là một mỹ nhân tiêu chuẩn, mặt ngoài thoạt nhìn cũng khoảng ba mươi tuổi, đối với ba người trẻ tuổi đều rất hài hòa, nhưng khi đối mặt với Tần Kĩ Nguyên, vẻ mặt kia, nói như thế nào nhỉ, luôn luôn có một cảm giác làm cho người ta nói không nên lời, không được tự nhiên.

Hai bậc trưởng bối, lão già đầy nghi ngờ, người nhỏ bằng mặt không bằng lòng, Ngô Ngọc đột nhiên đối với Tần gia sinh ra một ít hứng thú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro