chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 12: Kế hoạch của  Kiều Chí Nghị

Edit: Tử Ly

Beta: A Tử

          “Ngươi lấy ta làm tiền đặt cược, còn muốn ta đi giúp ngươi thắng?” Ngô Ngọc quả thực rất bất mãn, trừng con ngươi xinh đẹp, chất vấn.

          “Ngô Ngọc. . . . . .” Phùng Dạ Dạ ai oán nhìn hắn.

          Ngô Ngọc cũng không vì thế mà thay đổi: “Không đi.”

          “Vì sao?”

          “Ta chỉ sợ sẽ bị vẻ đẹp của cô ta làm say mê, làm hỏng đại sự của ngươi.”

          “Ngươi, ngươi quả nhiên là một cái sắc lang !” Phùng Dạ Dạ tuyệt vọng, lúc ấy mình tại sao lại ngốc như vậy, gặp Tần Kỳ phải làm sao đây.

          Triệu Linh một bên đập hạt thông , không chút để ý hỏi: “Tần Kỳ vì sao không nên tìm Ngô Ngọc?”

          “Ta làm sao mà biết?” Phùng Dạ Dạ vô hạn ai oán, “Ta lúc ấy trong lòng nhất thời không phục, rồi cùng nàng đánh cược . . . . . .”

          Ngô Ngọc nghĩ một lát, từ kẽ răng nhảy ra một chữ: “Ngốc.”

          “Uy , Ngô Ngọc, ngươi không cần rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Phùng Dạ Dạ xăn tay áo lên, trợn mắt nhìn Ngô Ngọc, bình thường dưới loại tình huống này, Ngô Ngọc sẽ rất mau ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

          “Ngươi không biết, ” Ngô Ngọc nghiêm trang, “Cái Tần Kỳ kia , ta là vừa gặp đã thương, ngươi sẽ không sợ ta đến bên người cô ta, thật sự tương tư sao? Cho dù ngươi không ngại, ta cũng sẽ cảm thấy đối với ngươi không được . . . . . .”

          Phùng Dạ Dạ choáng váng, nếu quả thật là như vậy, như vậy là cô  phải thua, Ngô Ngọc là một sắc lang, chuyện này cô đã sớm biết, đối với cái chuyện này nàng thật đúng là không có gì nắm chắc. chẳng lẽ cuộc gặp gỡ kia, bọn họ đã muốn ước định chuyện cả đời rồi rồi? ( tư định chung thân, cái từ này may mắn cô có thể nghĩ ra được. . . . . . )

          Hiện tại, cô cũng không có biện pháp.

          Phùng Dạ Dạ bởi vì chuyện đánh cuộc, cả đêm ngủ không ngon. Dù sao hiện tại mặc kệ Ngô Ngọc có đi hay là không, cô tựa hồ cũng muốn gặp khó khăn. Đi thôi, tiểu tử kia không nhịn được bị mê hoặc, không đi , chính cô không giữ chữ tín, sẽ làm cho cô ở trước mặt Tần Kỳ không ngẩng đầu được lên.

          Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Phùng Dạ Dạ hai mắt vô thần  cầm lấy bàn chải đánh răng, trong lòng vẫn liên tục lên tiếng, làm sao bây giờ a a a a. . . . . .

          “Này.” Ngô Ngọc tựa vào cửa phòng tắm, hai tay khoanh trước ngực, trong ánh mắt mang theo ý cười, kêu Phùng Dạ Dạ một tiếng.

          Phùng Dạ Dạ quay đầu nhìn hắn một cái, nhãn tình sáng lên: “Ngươi hồi tâm chuyển ý rồi sao ?”

          Cái gọi là hồi tâm chuyển ý, chỉ là Ngô Ngọc đáp ứng hiến thân, hơn nữa không thể giao thân xác hiến cho Tần Kỳ ( những lời này đáng khinh  một chút ).

          “Không phải, ” Ngô Ngọc nhìn thoáng qua mặt Phùng Dạ Dạ, “Ta chỉ không hiểu được, ngươi vì sao đem kem đánh răng hướng trên mũi đánh.”

          Phùng Dạ Dạ cuống quít ngẩng đầu xem gương, chỉ thấy trong gương cái mũi của nàng cùng trên môi dính kem trắng, nguyên lai là vừa rồi thất thần, bàn chải đánh sai chỗ nàng thế nhưng không kịp phản ứng. . . . . . A!!!

          Ngô Ngọc ở ngoài cửa cúi đầu cười, Phùng Dạ Dạ đỏ mặt, quơ lấy ống kem đánh răng liền hướng hắn đánh.

          Trúng!

          Đáng tiếc là, bị  đánh trúng là Triệu Linh.

          Triệu Linh ôm đầu cầm theo kem đánh răng, trong ánh mắt có ngọn lửa nhỏ nhảy lên. Đột nhiên, nàng nhắm mắt lại hít sâu, trong miệng lẩm bẩm: “Không quan hệ không quan hệ, ta là thục nữ ta là thục nữ. . . . . .”

          Đang lúc Phùng Dạ Dạ cảm thấy may mắn là đứa nhỏ này thế nhưng không bộc phát, Triệu Linh đột nhiên bắt lấy cổ áo của nàng, hung tợn nói: “Trong chốc lát Kiều Chí Nghị muốn tới, không làm mấy thứ không nắm chắc, cẩn thận ta sửa chữa ngươi!”

          Không đỡ được!

          Kiều Chí Nghị cùng lần trước đến giống nhau, lạnh lùng  không hề biết đùa, nhưng ánh mắt nhìn Triệu Linh lại luôn lộ ra một cỗ ôn nhu làm cho người ta cảm động. Phùng Dạ Dạ nhìn ánh mắt hắn nhìn Triệu Linh  , luôn bất tri bất giác nghĩ đến Mạc Ly, từ trước, hắn cũng là nhìn  nàng như vậy

          Hai nam nhân bị ném trong nhà, hai nữ nhân đi ra ngoài mua thức ăn.

          Ngô Ngọc liền nói Kiều Chí Nghị cùng hắn xem tivi. Nhìn Ngô Ngọc nhìn chằm chằm màn hình TV kia biểu tình tập trung, Kiều Chí Nghị lén lau mồ hôi, hắn bị lôi đến.

          Bởi vì, trên TV đang chiếu bộ phim hoạt hình đang náo động cả nước, 《 chú dê vui vẻ cùng Hôi Thái Lang 》. . . . . .

          “Rất ý tứ, không phải sao?” Ngô Ngọc nhìn đến Kiều Chí Nghị tựa hồ đối với cái kia chỉ ngây ngốc ,một chút hứng thú đều không có, hỏi.

          “Cũng được, ” Kiều Chí Nghị nghị do dự một chút, hỏi, “Nghe nói, Tần Kỳ muốn cho ngươi đi công ty Kỷ Nguyên  làm việc?” Công ty cha Tần Kì là Công ty Kỷ Nguyên.

          Ngô Ngọc ngoài ý muốn nhìn Kiều Chí Nghị liếc mắt một cái, cái này tất nhiên là Triệu Linh trong lúc rãnh rỗi cùng hắn nói. Nhưng là, Kiều Chí Nghị hỏi cái này làm gì? Hắn cũng không phải là  người Bát Quái .

          Kiều Chí Nghị không để ý tới Ngô Ngọc là không hiểu, tiếp tục hỏi: “Ngươi không muốn đi?”

          Ngô Ngọc nhìn thoáng qua màn hình TV, khóe miệng cong lên cười cười, lập tức đáp: “Không đi.”

          “Vì sao?”

          “Ta chỉ không nguyện ý cùng nữ nhân đấu đá, nhất là nữ nhân xinh đẹp.”

          “Ngươi là nói Tần kỳ?”

          Ngô Ngọc nhìn thoáng qua Kiều Chí Nghị ,  ánh mắt người này có cương nghị cùng sắc bén, có lẽ, có một chút người là muốn xui xẻo đi****. Hắn đưa ánh mắt nhìn lên mặt Kiều Chí Nghị , thản nhiên nói: “cô ta tất nhiên có mục đích của cô ta.”

          “Ngươi có biết cô ta muốn làm gì?”

          “Không biết, cũng không muốn biết.”

          “Kỳ thật, ngươi có thể đi, cũng có thể đi.”

          Ngô Ngọc đối với câu trả lời này thật bất ngờ, hắn nghiêng đầu nhìn hắn, có ý tứ gì?

          “Cùng ta hợp tác đi, thế nào?”

          Ngô Ngọc cũng không có hỏi nội dung hợp tác , chính là ánh mắt tìm kiếm đánh giá Kiều Chí Nghị , nói: “Ta cùng với ngươi hợp tác cái gì?”

          “Bởi vì, nơi đó có cái gì ngươi cảm thấy hứng thú .”

          Kiều Chí Nghị tựa như một trận gió, nhẹ nhàng mà thổi tới, lại nhẹ nhàng mà thổi đi. Lưu lại  chính là nụ cười đến bí hiểm, Ngô Ngọc, không để ý, còn có trên mặt Triệu Linh ngu ngốc loại  cười. Phùng Dạ Dạ không khỏi cảm thán, tình yêu a tình yêu, ngươi đem bao nhiêu người thông minh biến thành ngốc hết ? Càng làm bao nhiêu người ngốc biến thành ngu ngốc. . . . . .

          Phùng Dạ Dạ tự nhiên không có phát hiện Ngô Ngọc có gì đó dị thường, hiện tại cô chỉ tập trung chú ý tới Triệu Linh vẫn còn bị mê mẩn.

          Kiều Chí Nghị cùng Triệu Linh hẹn hò, không tốt.

          Vốn  là, Kiều Chí Nghị hẳn là vào lúc tan việc đúng giờ xuất hiện ở trước mặt Triệu Linh , hai người cùng nhau ăn bữa cơm cùng xem điện ảnh , cho dù không phải mỗi ngày đều như vậy, nhưng là không thể mỗi ngày cũng không như vậy đi? Huống chi, Ngày chủ nhật của Triệu Linh cũng chỉ có Phùng Dạ Dạ nàng ở bên.

          Đối với lần này, Triệu Linh  giải thích hắn gần nhất đang  làm một cái vụ án rất lớn nên không có thời gian.

          Cũng đúng, ai bảo người ta là cảnh sát nha, Cảnh sát nhân dân.

          Phùng Dạ Dạ rốt cục quyết định, không thể để cho Ngô Ngọc đi, không thể mạo hiểm như vậy.

          Đối với người vô sỉ chỉ có càng thêm vô sỉ, mới có thể  lấy được thắng lợi! Cô Tần Kỳ này không phải ngáng chân sau lưng người ta sao , lúc này đây lão nương đến chết cũng không giữ lời, ngươi có thể đem ta làm gì được?

          Làm Tần Kỳ hỏi chuyện đánh cuộc . . . . . .

          Ai nha, Tần kỳ, ngươi nói cái gì, cái gì đánh cuộc, ta không biết a? Tiểu Kỳ kỳ ngươi có phải hay không có chứng ảo tưởng ? Có bệnh nên đi gặp bác sĩ nha,  nhớ rõ uống thuốc đúng giờ nha. . . . . .

          Vì thế, vì tuyên bố quyết định này của mình, Phùng Dạ Dạ quyết định trước nên hỏi qua Ngô Ngọc lần cuối, mặc dù biết ngươi nhất định sẽ cự tuyệt, thái độ đều vẫn  kiên quyết như vậy. . . . . .

          Vì thế, làm Phùng Dạ Dạ một câu nói:

“Ngô Ngọc ngươi quyết định không có”  thời điểm hỏi chưa xong , Ngô Ngọc đã trả lời “Quyết định, ta đi”, Phùng Dạ Dạ khiếp sợ cùng vui sướng, chính như ở nhà vệ sinh công công lý  giấy vệ sinh trong hộp xả ra nhân dân tệ như vậy. . . . . .

          Triệu Linh cũng không thể tưởng tượng được, nhưng so với Phùng Dạ Dạ vẫn lý trí hơn một ít, cô học bộ dạng Phùng Dạ Dạ , giơ cao chiếc đũa đặt ở trước ngực nói: “Ngô Ngọc, có thể nói một chút, vì sao ngươi lại thây đổi quyết định cuối cùng của mình ?”

          Ngô Ngọc trên khóe miệng khẽ cong: “Ta chỉ là cảm thấy, Tần Kỳ như vậy  thông minh lại xinh đẹp  tuyệt thế nữ tử, tốt nhất vẫn là không cần bỏ qua.”

          Phùng Dạ Dạ “Ba ”  một tiếng vỗ đầu Ngô Ngọc một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sắc, Lang!”

          Ngô Ngọc xoa đầu, nhanh chóng biến thành cái vẻ mặt vô tội : “Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.”

          “Như vậy, trừ bỏ Tần kỳ, nữ nhân trên thế giới này ngươi tùy tiện muốn tán tỉnh ai cũng được, ta tuyệt không ngăn trở, được không?”

          “Thật sự?”

          “Vô nghĩa, ta cũng không xen vào, nhưng Tần Kỳ là liên quan đến lợi ích của ta  !” Ai biết nữ nhân kia sẽ làm gì đối với hắn, nếu không thì tiền của cô phải làm sao bây giờ. . . . . .

          “Vậy được rồi.”

          “Uy  uy , ta đâu rồi, cũng muốn trừ ta ở ngoài!” Triệu Linh lôi kéo Phùng Dạ Dạ sốt ruột nói, “Ta nhưng là  hoa có chủ nha, đời này ngoài Kiều Chí Nghị nghị không lấy ai làm chồng !”

          Phùng Dạ Dạ vỗ vỗ bả vai của cô, thấm thía nói: “Yên tâm đi, trừ bỏ Kiều Chí Nghị, cũng không còn ai nguyện ý cưới ngươi.”

          Phùng Dạ Dạ phát hiện một cái chướng ngại nghiêm trọng ngăn cản nàng đến với thắng lợi.

          Ngô Ngọc căn bản không chỉ là không hộ khẩu thôi! Ngay cả chứng nhận thân phận đều không có, vậy mà bọn họ còn dám cùng Kiều Chí Nghị giao tiếp.

          Sau khi Phùng Dạ Dạ  đưa ra vấn đề này, Ngô Ngọc mới lần đầu tiên chú ý tới chứng minh thư hộ khẩu mấy vấn đề này, hắn nghe  Phùng Dạ Dạ giải thích xong, không khỏi khen: “Loại phương pháp này tốt lắm.”

          “Hảo cái đầu của ngươi, bây giờ không phải là thảo luận chứng minh thư  ưu việt ra sao, ngươi nói, nếu người của đồn công an hướng ta hỏi ngươi là nơi nào đến ta đây nói như thế nào? Trên trời rơi xuống , trực tiếp rơi lên giường của ta ? Vậy bọn họ khẳng định trực tiếp đem ta xem xét đưa đến bệnh viện tâm thần rồi, liên quan đến việc ngươi cũng có khả năng bị trở thành người nhập cư trái phép . . . . . .”

          Lúc này, Triệu Linh chen miệng nói: “Ngô Ngọc là từ trên trời rơi xuống ? Rớt xuống trên giường của ngươi sao? Phùng Dạ Dạ ngươi có phải hay không nên làm  kiểm tra  tâm lý đi. . . . .”

          Phùng Dạ Dạ  vỗ một cái đầu nàng: “Chuyện bí mật, không nên biết, cũng không nên hỏi!”

          Lúc này, Ngô Ngọc nói: “Như thế, sao không tìm Kiều Chí Nghị hỗ trợ?”

          “Kiều Chí Nghị ?” Phùng Dạ Dạ nhìn thoáng qua Triệu Linh, “Kiều Chí Nghị . . . . . . Hắn không phải cảnh sát  kinh tế ư, hắn quản cái gì?”

          Triệu Linh buông tay: “Ta cũng vậy không rõ hắn quản cái gì, ta chỉ biết hắn từng đã bắt ta.”

          Phùng Dạ Dạ không nói gì: “So với ngươi càng mơ hồ  hơn.”

          Ngô Ngọc không để ý tới các nàng, phối hợp nói: “Hắn tất nhiên sẽ giúp chúng ta.”

          “Làm sao ngươi biết?”

          “Ta tự nhiên biết.”

          ………Cái này tính là trả lời sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro