chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 11:  Tần kì Chơi đùa Phùng Dạ Dạ 

chương 11.1

Edit: Jelly

Beta: A Tử

Thời điểm Tần Kì không có chính sự, cũng không nói chuyện nhiều với Tần Kĩ Nguyên, cô cũng không biết thói quen này là từ khi nào thì bắt đầu hình thành.

Quan hệ cha con rất kỳ quái. Lẽ ra, Tần Kì là người thừa kế hợp pháp của công ty Kỷ Nguyên, cũng là con duy nhất của Tần Kĩ Nguyên, cha con hẳn phải có quan hệ thật thân mật thật ấm áp mới là bình thường, nhưng với Tần Kĩ Nguyên, lại đều thay đổi. Có đôi khi Tần Kì chủ động thân cận Tần Kĩ Nguyên, lại luôn bị ông xa cách, cửu nhi cửu chi, cha con hai người lại hình thành cái loại quan hệ không có thân tình chỉ có cấp bậc cao thấp. Điều này làm cho Tần Kì cùng mẹ cô đều thực buồn bực lại bất đắc dĩ.

Đương nhiên, sau khi một người đối với một thứ gì đó tập mãi thành quen, cũng chỉ thấy có trách hay không. Cái gọi là thói quen thành tự nhiên. Cho nên, Tần Kì hiện tại cùng Tần Kĩ Nguyên trong quan hệ cấp bậc đặc biệt tốt, đôi khi, chính cô cũng hoảng hốt cảm thấy, ông kỳ thật không phải ba cô, căn bản chính là lão bản của cô thôi.

Lần này, Tần Kì tìm “Lão bản” của cô, quả thật có chính sự, một chuyện làm cho Tần Kĩ Nguyên phi thường cảm thấy hứng thú.

Tần Kĩ Nguyên rốt cuộc đối việc này có bao nhiêu cảm thấy hứng thú, theo ánh sáng lóe lên trong mắt ông có thể nhìn ra.

Giờ phút này ông cầm trong tay mấy tấm ảnh. Ảnh này tuy rằng là chụp, nhưng mà vẫn là nhìn rất rõ ràng.

Tần Kĩ Nguyên thu hồi ảnh, biểu tình có chút nghiêm túc: “Người này là từ đâu đến?”

“Ở một lễ hội ngẫu nhiên phát hiện.”

“Ta cần biết lai lịch hắn.”

Tần Kì buông tay, khó xử nói: “Một tuần gần đây, con vận dụng mọi lực lượng, nhưng tra không được lai lịch hắn. Hắn thậm chí cũng không có hồ sơ ở bộ hộ tịch! Duy nhất có thể tìm được chính là ước chừng một tháng trước trên mạng truyền lưu ảnh chụp này, người này, thế nhưng còn đi làm xiếc, hơn nữa rất được khen ngợi. Mà hắn, tựa hồ cũng chính là tại thời điểm kia xuất hiện ở bên người Phùng Dạ Dạ. Người này, thật giống như là, từ không trung xuất hiện, quả thực khó có thể tin.”

“Từ không trung xuất hiện?” Tần Kĩ Nguyên lặp lại câu này, có chút đăm chiêu nhìn Tần Kì một cái, đột nhiên hỏi,“ Phùng Dạ Dạ là ai?”

“Một nhân vật nhỏ, ở cùng cô ta, là  cô gái trong ảnh chụp kia, còn có cô gái đang bẻ cành trong vườn bên người hắn này. Nghe nói là bạn gái hắn. Con cũng không hiểu được, người này có thể coi trọng cô gái kia.”

Tần Kĩ Nguyên đem ảnh chụp quăng lên trên bàn, lẩm bẩm: “Có ý tứ.”

“Ba, người này sẽ không giả vờ chứ?”

“Giả vờ?” Tần Kĩ Nguyên bật cười, “Ngươi cảm thấy, loại khí chất này, có thể giả được?”

Tần Kì gục đầu xuống, xác thực, từ khi nhìn thấy hắn đầu tiên, cô đã biết, người này, tuyệt đối không phải người thường.

Tần Kĩ Nguyên lại nhìn thoáng qua ảnh chụp kia, từ từ nói: “Ta Tần Kĩ Nguyên đời này nhìn không lọt người nào, người này, nhìn qua giống con cá vàng hiền ngoan, trên thực tế khởi là vật trong ao? Chỉ sợ càng hơn cho của ngươi cái kia đừng cách.”

Phùng Dạ Dạ đang ở ra sức ăn một chén mỳ tương lớn, đột nhiên tiếng chuông di động réo vang.

Cô một bên mút lấy mỳ sợi, một bên tịch thu lấy điện thoại: “A lô”

Ngô Ngọc nhìn bộ dáng chật vật của cô, nhíu nhíu mày, tiếp tục nhã nhặn ăn.

Triệu Linh thúc thúc Ngô Ngọc, trêu chọc nói: “Bộ dạng này của cô ấy, anh dám yêu sao?”

Ngô Ngọc bật cười, thành thành thật thật đáp: “Không dám.”

Triệu Linh giả vờ cảm thán “Xem ra hai ngươi tựa hồ thật đúng là không có gì, so với nước tinh khiết còn tinh khiết hơn!”

Ngô Ngọc hưng trí: “Sao mà thấy được?”

“Ngu ngốc, các ngươi nếu thực sự có cái gì, anh nào dám nói không dám nha!”

“Cũng đúng. So với nước tinh khiết còn tinh khiết hơn, đây là cô ấy nói?”

“Đúng rồi, lời nói ngốc đó.”

“Nga.”

“Này,‘Nga’ là cái gì ý tứ?”

“Chính là, tiếp tục ăn cơm.”

“Nga.”

Hai người nói xong, đang định ăn cơm, bỗng nhiên Phùng Dạ Dạ vỗ “Ba” mạnh trên bàn, dọa bọn họ nhảy dựng.

Triệu Linh nhanh chóng ôm lấy chén mỳ tương, bất mãn nói: “Chị hai à, xảy ra chuyện gì mà hưng phấn như vậy? Chị Phù Dung mang thai sao?”

“Chị của cậu tim sắp nổ tung  …… Tần Kì tìm ta!”

“Tần Kì?” Triệu Linh từ trong đầu tìm tòi một lúc, rốt cục nhớ tới Tần Kì là ai, “Cô ta tìm cậu để làm chi? Đoạt nam nhân?” Nói xong nhìn thoáng qua Ngô Ngọc, gật đầu tán thưởng, “Cũng nói không chính xác……”

“Đi tìm chết,” Phùng Dạ Dạ gõ đầu Triệu Linh, “Ta tuy rằng không biết cô ta tìm ta vì chuyện gì, nhưng ta biết, cô ấy tìm ta nhất định không có chuyện gì tốt!”

Ngô Ngọc khẽ cau mày: “Cô ta hẹn 1 mình ngươi?”

“Đúng vậy.”        

“Còn nói không cần phải mang theo ta?”

“Đúng vậy, anh nghe lén?”

Ngô Ngọc lắc đầu: “Đoán.”

Triệu Linh bái lạy hắn: “Anh đoán có linh như vậy không? Mở quán xem bói đi, kiếm tiền khá dễ…… Không cần lo lắng, Kiều Chí Nghị cùng một ít người rất quen thuộc ……”

Phùng Dạ Dạ nhéo cô một cái, nói với Ngô Ngọc: “Như vậy, anh đoán xem, cô ta tìm ta có chuyện gì?”

“Hoặc là cùng Mạc Ly có liên quan, hoặc là cùng ta có liên quan, chỉ sợ hơn phân nửa là cùng ta có liên quan.”

“Chậc, anh thật sự là tên tự kỷ.” Phùng Dạ Dạ nhịn không được khinh bỉ hắn.

“Nếu có liên quan với Mạc Ly, cô ta có thể bảo cô mang theo tôi, thuận tiện ly gián một chút cảm tình của chúng ta cũng không thường không thể. Nếu cùng ta có quan, tất nhiên  cô sẽ làm cái ngươi kia một mình thấy cô.”

Triệu Linh ánh mắt ở Ngô Ngọc cùng Phùng Dạ Dạ trong lúc đó di động, khó hiểu nói:“Các ngươi trong lúc đó …… Cảm tình?”

Phùng Dạ Dạ một cái tát chụp khai của đầu cô:“Tiểu hài tử đừng hỏi nhiều!”

“Ngô Ngọc,” Phùng Dạ Dạ tán thưởng vỗ vỗ bả vai Ngô Ngọc,“Ngươi cũng không có ngốc.”

Ngô Ngọc bật cười:“Theo trước đến nay, ngươi là người  duy nhất nói ta ngốc.”

“Cắt, vừa khen ngợi ngươi hai câu mà bắt đầu lên mặt, người trẻ tuổi, không đủ khiêm tốn nha!”

Tần Kì thực thích quán cà phê này, ngồi xuống vị trí ở bên cửa sổ, lẳng lặng nghe âm nhạc, nhìn bên ngoài lui tới vội vàng dòng người, làm cho cô có một loại có thể khống chế hết thảy cảm giác an toàn. Người  phụ  nữ này giữ lấy dục vọng cùng khống chế dục vọng, thực không phải mạnh mẽ bình thường.

chương 11.2

edit: Jelly

Beta: A Tử

Phùng Dạ Dạ tới thực đúng giờ, ở mặt ngoài cô làm bộ như trấn định mà không chút để ý bộ dạng, trong lòng thật đúng là lo lắng. Nói trắng ra là,cô là sợ trước mặt người  phụ  nữ này, hại cô bị hãm hại, thưởng bạn trai cô,  trong long cô tự nhiên là hận, nhưng là trừ bỏ hận ở ngoài, cô càng nhiều lo sợ, vì thế nhìn đến từng thương tổn quá của người cô, cô luôn yếu lẫn mất rất xa. Ngô Ngọc nói được một chút đúng vậy, cô bình thường luôn giả dạng làm dạng một bộ cọp mẹ bộ, kỳ thật thực chất thượng chính là không có một hội cắn người tiểu bạch thỏ, chỉ có thể trốn, lại trốn. Không có làm ra vẻ lấy ơn báo oán, mà là trong lòng hận hàm răng ngứa lại trung không dám đi đối mặt đi phản kháng. Loại này thói quen, có lẽ theo ngũ tuổi kia tràng sự cố bắt đầu, liền chôn sâu ở trong nội tâm của cô đi.

Mà Tần Kì lại hoàn toàn tương phản, nếu ai chọc cô, cô nhất định trăm lần đáp trả đây, thậm chí nếu ai có được đồ cô chưa từng có được lại dự đoán được gì đó, cô cũng nhất định hội trăm phương nghìn kế đem kia này nọ muốn làm tới tay, hơn nữa còn muốn hung hăng đối phó một chút chủ nhân tiền nhiệm của thứ đó. Rất nhiều thời điểm, đối với cô mà nói, tra tấn người thế nhưng thành một hồi lạc thú.

Hai  tâm lý hướng bất đồng phương hướng lại vặn vẹo người giao phong, thắng bại kỳ thật đã phân. Nhưng là, đôi khi trò chơi mở màn, kỳ thật cũng không phải do đương sự đến chơi đùa.

Phùng Dạ Dạ ngồi vào chỗ đối diện với Tần Kì, tùy tiện gọi ly cà phê, biên quấy muỗng nhỏ biên không mặn không nhạt hỏi:“Nói đi, tìm ta có chuyện gì.”

“Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Cùng Ngô Ngọc có liên quan?”

Tần Kì mỉm cười:“Ngươi nhưng thật ra hội đoán.”

“Nói đi.”

“Ngô ngọc đang làm cái gì?”

“Ngươi quan tâm chuyện này làm gì?”

“Ta đoán a, hắn không có việc làm?”

Phùng Dạ Dạ sắc mặt hơi đổi, nói: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Tần Kì cũng không trả lời cô, chính là tiếp tục nói:“Ta không rõ là, vì cái gì hắn không việc làm, hội đi một chiếc Mercedes-Benz hai trăm vạn trên đường.”

“Ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Không nói luôn đi cho rồi.”

“Đừng nóng vội,” Tần Kì hướng Phùng Dạ Dạ nở nụ cười một chút, cười đến Phùng Dạ Dạ lạnh buốt ,“Ta chỉ là cảm thấy, Ngô Ngọc thực thích hợp đến chổ ta để làm việc.”

Phùng Dạ Dạ nghe xong lời này thực khó chịu:“Mặc kệ ngươi là cái dạng người gì, cho dù nhà của ngươi có là tập đoàn danh tiếng đi nửa, có tất yếu phải lôi kéo Ngô Ngọc xuống nước sao?”

“Ta chính là cảm thấy anh có thể đảm nhiệm.”

“Đây là ngươi cùng Ngô Ngọc có chuyện gì, cùng ta không quan hệ, đáp ứng hay không đáp ứng chính hắn có thể quyết định.” Phùng Dạ Dạ nhắc tới đó đã muốn rời đi.

“Ngươi sợ ta đem hắn cướp đi?”

Phùng Dạ Dạ vừa nghe lời này xem như thật sự phát hỏa, hung hăng trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái nói:“Lăn, ngươi nha có phải hay không có chứng bắt buộc nam nhân a?”

Tần Kì cười nhẹ:“Ngươi nếu không phải sợ ta đem hắn cướp đi, thì làm chi kích động như vậy?”

“Ta……” Phùng Dạ Dạ ngẹn họng, không biết nói cái gì cho phải, đành phải mạnh miệng nói:“Ta sợ cái gì? Ngô Ngọc mới sẽ không thích người phụ nữ âm hiểm như ngươi.”

“Tốt, chúng ta đây liền đánh cuộc, xem hắn có thể hay không thích ta.”

“Ai muốn đánh cuộc với ngươi, ngươi tốt nhất không cần dây dưa với ta .”

Tần Kì bảo trì nhất thành bất biến cười:“Ngươi không dám cùng ta đánh cuộc? Ngươi đối chính mình không tin tưởng?”

“Dựa vào, ai sợ ai nha, đừng tưởng rằng là  nam nhân liền thích con gái đẹp, Mạc Ly đúng là có mắt  như mù.” Phùng Dạ Dạ nói đến Mạc Ly, thực rõ ràng ngực đau một chút.

“Tốt, như vậy chúng ta đánh cuộc.”

“Đánh cuộc liền đánh cuộc.”

“Ba tháng, nếu Ngô Ngọc thích ta, như vậy ngươi liền đem thứ kia cho ta.”

“Đó là cái gì vậy?”

“Đến lúc đó sẽ biết.”

“Ngươi muốn ta mạng của ta, ta cũng cho ngươi?”

“Ta đối với mạng của ngươi không có hứng thú. Yên tâm đi, là đồ vật rất tốt của ngươi.”

“Như vậy ngươi nếu thua thì sao?”

“Ta sẽ không thua, nhưng là vì công bằng, ta nên tùy ý ngươi quyết định.”

“Tốt, một lời đã định.”

Phùng Dạ Dạ nhìn Tần Kì tự tin tràn đầy, đột nhiên nói:“Ngươi như vậy đối với  Mạc Ly có công bằng hay không?”

Tần Kì cười lạnh:“Ta cùng Mạc Ly có chuyện gì, tựa hồ còn không tới phiên ngươi tới nói chuyện.”

Phùng Dạ Dạ đi rồi, Tần Kì quấy ly cà phê, khóe miệng mỉm cười. Lúc này, di động tiếng chuông vang lên. Tần Kì lấy di động ra, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, câu ra một chút mỉm cười lạnh nhạt.

“Đã thu phục được …… cảm xúc của người phụ nữ này không có khó khống chế.”

Thời điểm trở về, Phùng Dạ Dạ trong lòng vẫn tính toán, việc này yếu như thế nào nói cùng Ngô Ngọc, anh mới sẽ không một chưởng đánh cô?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro