17. Diệu dụng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sư phụ nhìn quanh gian phòng một lúc rồi đặt tay lên khỏa đăng châu giữa phòng. Sau đó khung cảnh gian phòng bắt đầu thay đổi, lúc thì là bình nguyên rộng lớn, lúc thì là suối nước nóng mờ ảo...

Ta vui vẻ ngắm nhìn xung quanh. Không ngờ đăng châu kia còn có công dụng này, thật là thú vị.

Đến lúc cảnh biển xuất hiện, ta còn vui vẻ chạy đến đá đá mấy ngọn sóng. Nước biển mát lạnh hết sức chân thật nhất thời làm ta hơi ngây người ra.

"A, không phải ảo cảnh?"

"Là ảo cảnh, hơn nữa cấp độ rất cao."

Sư phụ giải thích với ta.

"Tông môn của Cực Lạc Tiên Cảnh là một tòa lâu các có năng lực không gian. Cũng là bán thánh khí quý giá mà mọi người hay nhắc đến."

"Ra là vậy."

Ta gật gật đầu xem như hiểu rõ rồi giục sư phụ.

"Sư phụ, người tiếp tục chuyển đi, Nha Đầu muốn xem cảnh khác."

"Tốt."

Sư phụ lại điều khiển đăng châu làm cảnh trí thay đổi, đủ loại quang cảnh hiện ra, từ quang cảnh có thể nghĩ đến tới quang cảnh không thể nghĩ đến. Ta đúng là chơi vui đến quên cả trời đất.

Sau đó....

Khung cảnh từ bể dung nham trong lòng núi lửa biến thành trong ngục tối. Xích sắt giăng tứ lung tung không nói, còn có đầy đủ thứ hình cụ treo khắp phòng.

Ta ngây người xoay lại nhìn sư phụ, thấy người cũng ngây người. Bởi vì cái bàn trước mặt người đột nhiên xuất hiện rất nhiều "Giác tiên sinh"...

Ta nhịn lại xúc động đang bừng bừng cháy lên trong lòng rồi cưỡng ép chính mình không nhìn đến đống "giác tiên sinh" kia mà xoay người đi. Bàn tay còn bắt đại thứ gì đó giả vờ vuốt ve nghiên cứu.

Ta thề với lòng là lúc đó ta đã nghĩ sư phụ sẽ nhanh chóng chuyển sang cảnh khác. Còn có... Ta không hề biết cái ta cầm là dụng cụ để thực thi trượng hình a a a a a...

"... Nha Đầu..."

"Vâng?"

"Ngươi cầm nó..."

"A?"

Ta theo nhắc nhở của sư phụ mà nhìn xuống, sau đó vội vàng ném cái gậy gỗ bọc sắt trong tay qua một bên.

"..."

"..."

Ta cũng không muốn im lặng đâu, là do sư phụ im lặng làm ta đột nhiên cũng không biết mở lời thế nào.

Lần im lặng này kéo dài thật lâu, không khí ngại ngùng, kì quái hết sức.

... Hay là ta mở lời trước nhỉ?

"Ngươi..."

"Người..."

"..."

"Người nói trước đi."

"Ngươi thích sao?"

Đơn giản ba chữ, nhưng ta hiểu ý sư phụ. Ta cúi thấp đầu tự vấn lòng mình rồi trả lời.

"... Không thích."

Hắn lại hỏi.

"Thật à?"

Ta lại tranh đấu nội tâm một hồi sau đó lí nhí trả lời.

"... Cũng không hẳn là không thích..."

"Ừ."

"Ừ" là sao? Ta nhìn sư phụ đang nhẹ nhàng xoay chén trà, trong lòng có chút không hiểu được.

"Sư phụ... Người..."

Sư phụ ngẩng đầu nhìn ta, sau đó tựa như đã quyết định cái gì mà đặt chén trà xuống bàn. Sư phụ lại ấn pháp quyết, thật nhiều đồng xu từ trong nhẫn trữ vật của người bay ra liên kết thành một hình thù kì quái bao bọc cả không gian.

"Tuy rằng Cực Lạc Tiên Cảnh nói mỗi không gian đều rất riêng tư nhưng cẩn thận vẫn hơn."

Sư phụ nhìn ánh mắt nghi hoặc của ta rồi giải thích. Ta gật gật đầu, trong lòng như hiểu ra lại giống như không hiểu gì hết, hồi hộp mà đợi người nói tiếp.

"Nha Đầu... Sư phụ biết ngươi ưa thích ở trên giường mạnh bạo một chút."

Ta có chút rối rắm gật đầu thừa nhận.

"... Cũng biết ngươi trước giờ vẫn luôn kiềm chế bản thân... Tại sao vậy?"

"Nha Đầu không nỡ. Nha Đầu vừa muốn lại vừa không nỡ."

Ta cúi thấp đầu nói. Một nguyên nhân khác là ta sợ sư phụ sẽ ghét ta nên mới che giấu sở thích của chính mình. Ta biết ta che giấu rất tệ, chỉ cần sư phụ hơi khiêu khích, móng vuốt của ta sẽ lập tức lộ ra. Hiện tại sư phụ nói mấy cái này, là vì người không chấp nhận được sao?

"Không nỡ? Không nỡ làm ta khó chịu sao?"

"... Phải."

"Vậy nhỡ như ta không khó chịu thì sao?"

"A?"

"Ngươi không cần che giấu bản thân mình trước ta. Nha Đầu ngốc, chả lẽ ta còn có thể ghét bỏ ngươi hay sao?"

Ta nghe sư phụ nói, có chút cảm động ôm eo người.

"Đêm động phòng Nha Đầu đánh người một cái, người lập tức mắng ta."

"..."

"... Ta lúc đó quá bất ngờ... Lúc sau không phải vẫn luôn chiều theo ý ngươi hay sao?"

"Nhưng ta vẫn sợ."

"... Được, là ta sai rồi."

Ta hấp mũi ừ một tiếng rồi dụi đầu lên vai sư phụ.

"Về sau ngươi muốn chơi cái gì thì nói trước với ta một tiếng, như vậy ta sẽ không bất ngờ."

"..."

Ta nghe vậy thì hơi không vui vỗ vỗ lưng sư phụ.

"Loại chuyện này còn phải lên kế hoạch rồi báo trước?"

"... Vậy ngươi... Ngươi cũng nên để ta chuẩn bị chút tâm lý đúng không?"

"... Ta sẽ vừa làm vừa nói, như vậy được không?"

"... Tốt. Còn muốn gì mà không nói với ta nữa không?"

"Có, muốn người rên rỉ lớn tiếng một chút, nói lời xấu hổ nhiều một chút."

"... Ta sẽ thử."

"Sư phụ. Sau khi cưới, người vẫn luôn nhường nhịn ta thật nhiều."

"... Làm phu quân không phải nên nhường nhịn thê tử của mình sao?"

Ta hơi gật gù, nhưng trong lòng hiểu rõ, chả có phu quân nhà ai nhường nhịn thê tử ở trên giường cả. Nhất là nhường đến được mức độ như người.

Trong lòng ta lúc ấy bị loại cảm động ngọt ngào này che mờ lý trí, không cảm thấy có gì bất thường. Thậm chí quy chụp tất cả những điều này thành: sư phụ rất yêu ta, yêu ta vô cùng; sư phụ chỉ là ngượng ngùng, thực ra người rất thích ta mạnh bạo với người.

Nếu như lúc đó ta có thể thông minh hơn, quan tâm người hơn, liệu rằng định mệnh của ta và người có thể khác hơn hay không? Hoặc dù cho định mệnh là bất biến, ít nhất ta cũng biết trân trọng người hơn, trân trọng từng khoảnh khắc hạnh phúc này hơn.

Sư phụ ngốc, ta lúc trước ngu ngốc như vậy... Tất cả đều là do ngươi cố ý, vậy mà còn trách ngược lại ta...

Ngươi... Thật đáng hận... Tiêu Lăng... Ta hận ngươi.

Hận ngươi.

Hận đến chết đi được.

Hồn phách của ngươi đến Hồn Hải, vậy ta liền phá nát Hồn Hải. Ngươi muốn sau khi chết được an táng cũng đừng hòng.

Ta sẽ khiến ngươi có chết cũng chết không yên ổn được.

Cho nên..., đừng chết... A Lăng, đừng bỏ lại ta như vậy có được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro