30. Thật thật giả giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thôn nhỏ năm xưa cuối cùng cũng nhộn nhịp trở lại. Phía cổng thôn còn cắm một khối đá trắng to lớn, phía trên khắc ba chữ thật dễ đọc.

Thôn Bạch Thạch.

Ta núp ở một nơi gần đó nhìn ba chữ to đùng kia, ngón tay ở trên thân cây hơi nhúc nhích mô phỏng lại mấy chữ viết đó, muốn đem cái tên này khắc sâu vào lòng.

Ta không biết chữ, biết được ý nghĩa của ba chữ này cũng là nhờ nghe lén được từ miệng của thôn dân.

Dù rằng ta không ở lại trong thôn thì ta vẫn muốn nhớ kỹ nơi này, nhớ kỹ rằng ta là người ở đây.

Nhớ kỹ tên của ta là Đại Mộc. Thôn của ta là thôn Bạch Thạch. Trong thôn có một người là lão Thiết từng tặng cho ta một ta một nắm cơm.

Ta cõng Tiểu Mộc đi về phía căn nhà cũ. Lúc trước cha ta chọn nơi này là vì nó đã cách khá xa thôn xóm, mảnh đất lại trống trải đủ để dựng tạm một căn nhà nhỏ.

Ngôi nhà cũ bây giờ đã là một đống củi cháy đen, gần đó là hai ngôi mộ nhỏ nằm sát nhau.

"Cha, mẹ. Đại Mộc với Tiểu Mộc đến thăm hai người."

Ta quỳ xuống trước mộ cha mẹ rồi đặt xuống một ít hoa quả dại ở phía trước.

Tiểu Mộc cũng học theo mà quỳ bên cạnh ta. Ta bắt đầu nhỏ giọng kể lại những chuyện xảy ra gần đây cho hai người họ nghe, Tiểu Mộc bên cạnh không biết có hiểu gì không mà lâu lâu lại kêu lên mấy tiếng vô nghĩa. Hễ ta nhắc đến tên nó, nó lại bày ra vẻ mặt vui vẻ lắc qua lắc lại.

Ta không ở lại đây lâu. Nơi ở của ta và Tiểu Mộc là một hang đá ở hậu sơn. Hang đá xa hơn nơi này nhiều, phải đi bộ mất nửa ngày mới đến nơi. Mặc dù đường đi bất tiện, lại hẻo lánh hoang vu nhưng lại khiến ta an tâm.

Nơi này cách thôn xa như vậy, hẳn là mọi người sẽ an toàn. Ta tự an ủi mình mà nghĩ như vậy. Một năm an bình vui vẻ sau đó cũng khiến ta ngây thơ mà tin vào điều đó.

Tin rằng ta đã trốn được đủ xa, đủ để không làm hại đến bọn họ.

Kết quả...

Kết quả là tất cả những gì ta làm, tất cả những suy nghĩ ngu ngốc tự cho là đúng của ta cũng chỉ là trò cười trước mặt số phận mà thôi.

...

Ta nhắm chặt mắt rồi mở ra, trước mắt vẫn là hình ảnh hậu sơn lúc nửa đêm. Trong không khí tràn ngập mùi máu, cơ thể ta thì nhỏ yếu vô lực.

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gió làm ta không nhịn được khẽ rùng mình, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một con quái thú to lớn đang há to cái mồm chạy tới.

Mùi máu tươi của không khí xung quanh trong phút chốc trở nên càng nồng khiến người buồn nôn.

Mùi vị chân thật đến thế, hình ảnh chân thật đến thế, sợ hãi rõ ràng đến thế...

Nếu đúng như quá khứ, ta hẳn là đã quay lưng lại, nhắm thẳng vực thẳm sau lưng mà nhảy xuống. Có điều, ta đã sớm không phải.

Ta tiến về phía quái vật hung ác kia, không chút sợ hãi mà đợi thời khắc nó cắn lấy cơ thể nhỏ yếu của ta lúc này.

Đau đớn khi thân thể đứt lìa chân thật đến nỗi khiến cho tầm nhìn của ta trở nên choáng váng.

"Kết thúc đi."

Ta thở dài một tiếng, hai ngón tay khép lại thành kiếm quyết điểm vào vài vị trí trong hư không. Không khí xung quanh đặc quánh tựa như hồ đặc, mỗi lần đâm ngón tay tiến vào đều khiến ta tốn không ít sức lực.

Thời khắc ta điểm ra chỉ thứ hai mươi mốt, giấc mộng chân thật này cuối cùng cũng kết thúc.

...

"Kính Hoa Thủy Nguyệt thật không hổ là công pháp trấn môn chi bảo của Huyền Băng Cung. Thụ giáo rồi."

Ta liếm khóe môi khô khốc của mình mà nhìn về phía đối diện. Tiêu Ngưng ngồi ở đó, y bào màu lam nhạt chỉnh tề đến từng nếp gấp tựa như tiên nữ không nhiễm bụi trần.

"Thánh nữ điện hạ không màng đến tình nghĩa hai phái mà hạ thủ với ta như vậy không biết là vì lý do gì? Lẽ nào Tiêu Lăng ta đã vô tình làm ra chuyện mạo phạm đến người?"

"Tiêu sư huynh nói vậy cũng thật nặng lời, A Ngưng chỉ là muốn thỉnh giáo sư huynh một chút về công pháp mà thôi."

Tiêu Ngưng khẽ hạ mi mắt ngượng ngùng cười đáp lời, bộ dạng hệt như thiếu nữ ngây thơ còn chưa hiểu rõ thế sự. Ta nghe nàng đến lúc này còn nói lời vô nghĩa thì không nhịn được mà bật cười.

"Ngươi và ta đều là kẻ sáng suốt, hà tất còn nói lời mờ ám. Thánh nữ điện hạ tu vi thâm hậu lại có thể lý giải tường tận công pháp khó hiểu Kính Hoa Thủy Nguyệt như vậy thật là không giống với tiểu sư muội trong trí nhớ của ta chút nào."

"A?"

Tiêu Ngưng khẽ hé môi, đôi mắt khẽ chớp nhẹ một cái.

"Vậy ngươi nói, cả người ta có chỗ nào không phải là Tiêu Ngưng cơ chứ?"

Dứt lời, khuôn mặt khẽ chuyển, nước mắt tràn mi mà ra khiến người nhìn không khỏi xót xa.

"Lăng ca ca..."

Trong thoáng chốc, hình ảnh bé gái nhỏ xíu hấp tấp chạy rồi vấp chân té ngã, nước mắt tèm lem khóc gọi lại hiện lên trong đầu ta.

Hai hình ảnh, quá khứ và hiện tại chồng lên nhau khiến ta nhịn không được mà nhíu mày. Mệnh Bảo trong tay xuất vỏ mà ra, mũi kiếm phá không nhắm thẳng mi tâm người đối diện mà đâm đến.

Một kiếm này, không đẹp mắt càng không mang theo khí thế hủy thiên diệt địa. Có cũng chỉ là phẫn nộ, phẫn nộ ngập trời.

"Còn nói cái gì mà danh môn chính phái? Nộp mạng đi."

Mũi kiếm cách mi tâm Tiêu Ngưng một tấc thì không thể tiến thêm được nữa. Nàng ngẩng đầu nhìn ta, hai mắt mang theo ý cười mỉa mai.

"Tư chất quả thật là xuất chúng, tuổi còn nhỏ như vậy đã có thể thoát ra khỏi mộng cảnh Kính Hoa Thủy Nguyệt của bổn cung. Nhưng chỉ như vậy đã muốn giết bổn cung, ngươi cũng quá ngạo mạn rồi."

Theo từng lời nói, uy áp trên người Tiêu Ngưng cũng theo đó mà không ngừng đề cao. Mệnh Bảo dưới uy áp của nàng mà từng chút bị đẩy lùi, thân kiếm rung động phát ra từng đợt kiếm ngâm. Sau đó, giống như không chịu nổi nữa mà xuất hiện vết nứt tràn lan.

"Tiêu Lăng, khuyên ngươi một câu. Khôn sống mống chết. Nếu ngươi có thể từ bỏ phản kháng, góp sức cho bổn cung, bổn cung tuyệt không bạc đãi ngươi. Còn sẽ dốc lòng bồi dưỡng để ngươi triển lộ tài hoa tu vi ngày càng cao hơn."

Nói đến đây Tiêu Ngưng lại dịu giọng xuống.

"Tư chất của ngươi cao như vậy, nếu như quyết liệt phản kháng thì dù rằng không đành lòng diệt đi một thiên tài, bổn cung cũng nhất quyết không nương tay."

Tiêu Ngưng khẽ phất tay, Mệnh Bảo tựa như bị người dùng lực lượng lôi đình giáng xuống mà vỡ vụn thành trăm mảnh. Mệnh Bảo là bản mệnh kiếm, nó vỡ nát, ta cũng không dễ chịu gì. Đan điền run rẩy một trận, máu tươi từ khóe miệng trào ra làm ướt cả vạt áo trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro