Chap 11 Ghen (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch nhân biết huynh không  thích dây dưa nên liền nhanh chóng bước ra, về đến phòng nó, Bạch nhân liền truyền lại ý của huynh " Thiếu phu nhân, chủ nhân hiện đang rất bận nên không có thời gian gặp người, để thuộc hạ đưa người về nha"

Nó chau mài, nhìn Bạch nhân, nó có chút tức giận, nó đã bỏ công đến tận đây, chỉ có một câu bận không gặp là đòi đuổi nó đi à, thế là nó kêu Bạch nhân chỉ phòng của huynh ở đâu nó tự đi. Bạch nhân sợ không dám nói nên nó tự mình đi kiếm, Hà Điệp đi theo cản nó, " Ngọc Nhi đừng làm loạn mà, chúng ta về thôi, lần sau đến cũng được, huynh ấy đang bận mà đâu phải không chịu gặp muội đâu, Ngọc Nhi, Ngọc Nhi"

Nó vẫn để ngoài tai, đi khắp nơi vừa réo tên huynh vừa tìm, bạch nhân thấy vậy vội vây nó lại không cho nó làm loạn nữa, nó ngoan cố đánh luôn bạch nhân, tuy nhiên dù đánh chứ bạch nhân không dám làm nó bị thương.

Huynh đang ở thư phòng mà nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, liền đi ra ngoài xem, Bạch nhân vội chạy lại báo " chủ nhân, thiếu phu nhân đang làm loạn ở phía ngoài ạ"

Huynh không nói gì, lạnh lùng bướn đến hướng của nó, thấy nó đánh bạch nhân, huynh chỉ lạnh giọng nói " làm loạn đủ chưa?"

Bạch nhân thấy huynh liền lui xuống, nó đưa ánh mắt tức giận nhìn huynh " chịu lòi đầu ra rồi hả?"

" vẫn không yên ổn được à?"

" không làm vậy sao huynh ra chứ".

Huynh bỏ đi vào phòng, nó cũng đi theo, vào thư phòng huynh ngồi xuống bàn làm việc tiếp tục xử lý công việc, nó đi lại bàn đập tay lên bàn tra hỏi huynh " nè! Sao cả tháng nay huynh không về nhà vậy hả?"

Huynh chỉ lạnh lùng nói " bận"

Nó tức tối đập bàn nói " đừng có xạo, bận gì mà cả tháng, nói đi là huynh đang trốn tôi đó à?'

Huynh đưa ánh mắt đe dọa nhìn nó " láo rồi đó".

" láo gì mà láo, tôi nói quá đúng mà, huynh nói đi, rốt cuộc tôi đắc tội gì huynh mà huynh không về nhà hả"?"

Huynh đưa mắt nhìn nó cười nham hiểm " cô biết đắc tội luôn à?"

" Bổn tiểu thư đây không rãnh, chỉ là người ngoài cứ bảo tôi ức hiếp huynh nên huynh mới không về, mà tôi thấy tôi chả làm gì huynh cả, giờ huynh nói đi, sao 1 tháng rồi không về để tôi mang tai tiếng thế hả?"

Huynh nhìn nó lắc đầu, xem ra nó vẫn vậy, không  có thay đổi gì, nếu không cho nó một bày học thì e là nó vẫn không xem huynh là tướng công nó rồi.

" Được, vậy cô nghe kỹ đây, tôi đây không thích thì sẽ không về thôi, với lại không có tôi cô được tự do quá còn gì, với lại trước giờ cô làm gì cũng có nghỉ đến ai đâu, vậy hơi đâu bận tâm mấy lời đàm tiếu đó. tôi còn việc phải làm cô về được rồi".

Lần đầu tiên nó thấy huynh tuyệt tình như vậy, nó cũng cảm thấy hụt hẫng " được, Triệu Phong huynh nhớ đó, có giỏi thì đừng có về nữa"

Nó hầm hầm bỏ đi về, Hà Điệp thấy nó đang giận nên liền an ủi " Thôi, muội đừng có giận mà"

" Tỷ cũng thấy đó, cái tên ngang ngược đó hắn dám đuổi muội, lại còn bày cái mặt nghinh nghinh đó nữa, hắn không hồn thì đừng có về nhà , nếu không muội xe xác hắn cho coi". 

Những ngày sau đó Huynh vẫn ở Sơn trang, kế bên còn có thêm một nữ nhân đi cùng, sáp tùng mọi việc với Huynh. 

An An và Bội Bội giúp nó đi rình, thì bắt gặp Huynh đi cùng cô nương khác liền báo với nó 

" lão đại, không xong rồi, Tướng công của tỷ đi cùng với cô nương nào kìa, hai người họ còn rất thân mật nữa, tỷ mau đến đi xem đi"

Nó chỉ liếc An AN và nói " kệ hắn, tỷ không rãnh để tâm đến hắn, đệ với Bội Bội bớt lo chuyện không đâu đi"

An An " LÃo đại, tỷ không ghen sao, Tướng công tỷ có người khác bên ngoài mà tỷ vẫn không quan tâm ak? tỷ có được bình thường không đó?"

" hắn muốn đi với ai thì kệ hắn, tỷ và hắn chỉ là phu thê trên danh nghĩa thôi, quản nhiều làm gì?"

Bội Bội " nếu tỷ nói vậy thì thôi, vậy bọn muội về trước đây"

**************

Huynh vì muốn chọc tức nó nên cố ý để Hiểu Lam người làm trong sơn trang kề cận huynh hàng ngày, sau đó còn đưa Hiểu Lam về phủ để phụ giúp. 

Ngày ngày huynh và Hiểu Lam đều ở cạnh nhau, cùng nhau thảo luận về bảng vẽ và khuôn mẫu. 

Hiểu Lam thấy huynh ưu ái nên liền lên mặt, bắt đầu sai bảo người hầu, ra vẻ nữ chủ nhân 

Đám người hầu thấy Hiểu Lam đều rất không thích, nhưng cũng không dám phản kháng, 

một hôm nha hoàn lỡ tay làm đổ tách trà , trà bắn lên người của cô ta , cô ta liền tát mạnh nha hoàn, lúc đó nó đi ngang qua, thấy nha hoàn ôm mặt khóc, còn Hiểu Lam thì vẫn còn đang mắng người, nó liền đi vào xem " có chuyện gì vậy?"

Nha hoàn thấy nó liền khóc lóc kể " Thiếu phu nhân, nô tỳ chỉ lỡ tay làm đổ tách trà thôi, nô tỳ không có cố ý hại Hiểu Lam tiểu thư, xin thiếu phu nhân minh xét"

Nó nhìn sơ là biết Hiểu Lam đang cố ý chuyện bé xé to nên lên tiếng nói giúp " chỉ là lỡ tay thôi, cô cũng đừng có làm quá lên như vậy, còn đánh cả nha hoàn nhà ta nữa, ở Triệu phủ ta, chưa ai đánh nha hoàn dù chỉ một cái, Hiểu Lam cô nương là khách, chúng ta tiếp đãi rất nồng hậu, thì cũng mong cô nương biết điều lại một chút, ta thấy tay của cô nương cũng không đến nổi bỏng nặng, mà cô tát nha hoàn nhà ta mạnh như vậy xem ra cũng không đúng lễ cho lắm " 

Nó liền đi đến tát mạnh vào mắt Hiểu Lam làm cô ta té xuống đất, cô ta đưa ánh mắt uất hận nhìn nó " cô dám đánh ta?"

Nha hoàn thấy nó ra tay bênh liền đứng dậy ôm lấy tay nó , Nó vẫn bình thản nói " như vậy mới bù lại được cái tát trời gián mà cô đã ban cho Nha hoàn nhà ta chứ, cô nên nhớ, nhà này là nhà của ta, nha hoàn của ta từ bao giờ mà để cô tự ý sai khiến đánh đập hả? "

Hiểu Lam uất hận nói " cô !!!! ta sẽ nói lại với thiếu gia, để ta xem trong nhà này cô có quyền hay thiếu gia có quyền "

Nó liền cười khinh bỉ nói " Cứ việc, cô thích méc bao nhiêu thì cứ méc, ta vốn chẳng có sợ hắn, nếu hắn đến ta đánh luôn cả hắn lẫn cô". 

Nó đưa nha hoàn rời đi, còn Hiểu LAm ức hận nhìn theo " cô chờ mà coi" 

*******************

Sau đó cô ta đi méc với huynh là nó đánh mình, còn đưa gương mặt in 5 dấu tay rành rành ra làm bằng chứng, nhưng cô ta không nói sự thật, mà thêu dệt thêm chuyện, nói nó cố ý gây sự, ức hiếp cô ta, huynh biết tính nó rất ngang ngược nên đi tìm nó để dạy dỗ.

Huynh đi về phòng thấy nó và Tiểu Thúy đang ngồi cắn hạt dưa, huynh lạnh lùng hỏi " Ngay cả khách đến nhà, mà cô cũng bày thói ngang ngược đến vậy sao, chỉ có việc nhỏ như vậy cũng đánh người được à?"

Nó liền tức giận nói " đúng vậy đó, tôi không ưa là tôi đánh đó, thì sao hả? "

Huynh đưa ánh mắt sắt lạnh nhìn nó " ta chiều cô riết cô chẳng còn coi ai ra gì đúng không? Dương Ngọc Nhi ta cảnh cáo cô, từ nay không được động tay động chân với Hiểu Lam nữa, cô ấy là ta đưa về, chỉ có ta mới có quyền, nếu cô còn cố ý gây rối thì đừng có trách"

Nó cười lớn nói " tức cười thật, người của huynh thì huynh tự mà quản, mà phải quản tốt vào nha, nếu cô ta mà còn dám đánh nha hoàn của ta một lần nữa thì không chỉ cô ta mà ngay cả huynh ta cũng đánh"

Nói xong nó đẩy hai người ra ngoài rồi khóa cửa lại, làm huynh tức điên " nha đầu, muội được lắm"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro