Chap 10 Hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến Triệu phủ 

Nó bị huynh cấm túc không cho ra ngoài, nên đành ngoan ngoãn ở nhà, nó đi dạo ở hoa viên thì lúc đó Bữu Nhân cũng đến tìm huynh, thấy nó liền ghé sang chào hỏi

 " Đại tẩu!!!! Hên quá, lần này gặp được tẩu rồi"

Nó ngơ ngác nhìn Bữu Nhân " huynh là ai đó???????"

Bữu Nhân vỗ trán " à đệ quên mất, tẩu chưa gặp đệ, tẩu nhìn kỹ nha, đệ là huynh đệ đã lớn lên với đại ca từ nhỏ, cũng là huynh đệ tốt của huynh ấy, đệ là Bữu Nhân, rất hân hạnh được gặp đại tẩu"

Nó nhìn Bữu Nhân một lượt rồi gật đầu " tôi không mong cậu cũng giống tên máu lạnh kia đâu"

BỮu Nhân vui vẻ đi lại phía nó khoác lên vai nó nói " tẩu yên tâm, đệ tuyệt đối không có máu lạnh như đại ca đâu, nói nhỏ với tẩu nhe, đệ cũng hay trốn huynh ấy lắm"

Nó đẩy tay của Bữu Nhân ra và nói " để từ từ rồi hả nói hé, mà giờ này huynh đi tìm cái tên kia làm gì đó"

" đệ đến đưa cho đại ca bảng danh sách lô hàng mẫu của khách hàng đặt"

Nó ngạc nhiên nên liền hỏi thăm " lô hàng mẫu? Hắn buôn bán cái gì nữa à?"

" đại tẩu chưa biết sao? Đại ca kinh doanh tiền trang đó, chuyên buôn bán tơ lụa và vàng, nói chung tất cả trang sức bằng vàng và cảm thạch đều là của Hàn Dân Trang hết á"

Nó nhớ đến huynh có từng nói huynh mở sơn trang là để buôn bán, thì ra là đúc vàng. Xem ra những gì huynh nói là sự thật. " ừa tôi biết rồi, huynh đi tìm hắn đi"

" vậy đệ đi gặp đại ca trước đây, à mà đại tẩu nè, có một chuyện đệ muốn nhắc tẩu trước nhé, đại ca có rất nhiều cô nương ái muội đó, tẩu mà cứ đi ra ngoài nhiều quá thì đừng trách sau đệ không nhắc trước nhe"

Nó hiểu ý của Bữu Nhân nên rất vui vẻ đáp lại " huynh yên tâm, cái tên đó cho tôi còn không thèm, ai muốn lấy thì cứ việc".

Thật trùng hợp là lúc nó nói câu nói đó huynh cũng vừa hay đang bước tới hoa viên, nghe được câu nói đó từ chính miệng nó, Huynh có chút đau lòng, trong lòng Huynh luôn xem nó là thê tử mà ra sức bảo vệ, nhưng với nó huynh cũng chỉ là một tên máu lạnh vô tình.

 Huynh không nói đi bước đến phía của Bữu Nhân, thấy huynh xuất hiện Bữu Nhân liền giật mình, Bữu Nhân đoán được huynh đã nghe được lời của nó nên liền nhanh trí tạo không khí náo nhiệt " ah, đại ca, huynh chịu xuất hiện rồi sao, mấy ngày nay huynh không có ở sơn trang đệ sắp chết đến nơi rồi nè, lần này đơn đặt hàng quá nhiều mà toàn là hàng cống phẩm Hoàng gia không ,  thiết kế cũng quá là cầu kỳ nữa, huynh về sơn trang giúp đệ đi mà"

Huynh không nói gì chỉ lạnh lùng gật đầu rồi bước đi, trước khi đi còn không quên để lại một câu cho nó " muội được tự do rồi đó, cứ làm những gì muội thích đi"

Nó nghe huynh nói nhưng không hiểu được hết ý của huynh nên vui vẻ trả lời " hahaha, vậy cám ơn huynh nhiều nhe!"

Bữu Nhân đi bên cạnh biết được ý nghĩa sâu xa của câu nói đó là huynh đã không còn để tâm đến nó nữa, từ nay nó khôngliên quan gì đến huynh nữa,nhưng nó cứ ngu ngơ nghỉ đơn giản là huynh cho nó tự do đi quậy phá, Bữu Nhân lắc đầu, nhưng cũng chả biết làm gì khác đành lẳng lặng đi theo huynh về sơn trang.

*****************

Cũng từ đó huynh thật sự không về Phủ nữa, suốt ngày cứ ở sơn trang, nó thì đi gây họa đi đánh nhau, bị đánh bị thương hay bị ức hiếp cũng huynh cũng không ra tay giúp nữa, chỉ phái Bạch Nhân theo dõi nó đừng để người của Thúc Thúc bắt nó thôi, còn lại mọi rắc rối nó gây ra nó đều tự mình giải quyết.

Hà Điệp và Chu Văn cũng thấy nó và huynh có gì đó lạ lạ nên Hà Điệp đến phòng nó tâm sự

" NGọc Nhi, muội vs Hàn thiếu gia có chuyện gì sao?"

Nó vẫn còn chưa biết nên ngơ ngác hỏi " chuyện gì là chuyện gì?"

" muội không thấy lạ là cả tháng nay Hàn thiếu gia hk có về nhà và cũng không xuất hiện trước mặt chúng ta sao?"

" cái tên đó muốn đi đâu thì đi, tỷ sao quản được, với lại hắn không về muội càng khỏe, không ai quản muội"

" muội đó đúng là hết nỏi nổi muội luôn, tướng công muội đi cả tháng không về, muội không sợ huynh ấy có người khác ở ngoài sao?"

" hahahaa vậy muội còn mừng á, nếu có muội sẽ nạp thiếp cho hắn rồi kêu hắn viết thư bỏ vợ, vậy là muội được tự do rồi"

" nha đầu muội thật sự không quan trọng cuộc hôn nhân này sao?" Hà Điệp chau mài hỏi nó

" cuộc hôn nhân này là do bị ép buộc thôi, chứ muội đâu có muốn lấy hắn đâu"

Hà Điệp thở dài " nha đầu ngốc, muội sống trong hạnh phúc mà khôngbiết hưởng thì sau này đừng có hối hận"

" muội chẳng thấy hạnh phúc đâu ra cả? Toàn là sự quản giáo hà khắc từ cái tên máu lạnh kia thôi"

Hà Điệp tức giận cốc nhẹ lên đầu nó và nói

 " ngốc! Chỉ có ên muội không nhận ra được tình cảm của Hàn thiếu gia dành cho muội thôi, Hàn thiếu gia là thật lòng quan tâm lo lắng cho muội đó, những khi muội nguy hiểm hay gây đại họa, huynh ấy đều đến giải vây cho muội, Hàn thiếu gia là người nổi tiếng rất khó gần và hầu như không cho ai tiếp xúc hoặc đến gần huynh ấy, thêm cái nữa là không ai dám chống đối lại huynh ấy, nhưng muội thì có thể, muội có khi không xem huynh ấy ra gì, luôn cải lại và lên mặt với huynh ấy, thậm chí còn dám mắn chửi huynh ấy, với một người tự cao như Hàn thiếu gia, nếu muội chẳng là gì đối với huynh ấy thì chắc chắn muội có 100 cái mạng cũng không đủ chết nữa. Nên tỷ khuyên muội một câu, làm gì thì làm đừng có quá đáng. Tỷ tin chắc muội đã gây chuyện gì rồi nên Hàn thiếu gia mới bỏ mặt muội không lo nữa đó, chứ không  tự nhiên lại kỳ lạ đến vậy đâu"

Nó ngồi suy nghỉ một lúc cũng chẳng nghỉ ra nó làm gì đắc tội đến huynh cả " muội thật sự không biết là đã làm gì phật lòng tên đó luôn á"

" Nếu không biết vậy thì đến sơn trang tìm huynh ấy hỏi rõ đi, dù sao muội cũng là thê tử của huynh ấy, Bạch nhân cũng không  dám cản muội đâu"

Nó thấy Hà Điệp nói cũng đúng, nó cũng muốn đi xem xem coi nó đã đắc tội gì với huynh mà tới nổi ai nhìn vào cũng biết huynh và nó xảy ra chuyện.

Vậy là nó cùng Hà Điệp đến Hàn Dân Trang tìm huynh, nhưng nó không biết đường đi, nên nhờ Bạch nhân đưa đến đó dùm, khi cả hai mới bước đến cổng thì đã choáng ngợp với độ nguy nga và rộng lớn ở đây, cổng được làm bằng vàng và đá qúy, chỉ mới là cổng thôi mà đã hoành tránh như vậy đi vào bên trong chắc còn hoành tráng hơn nhiều, nó và Hà Điệp được Bạch nhân dẫn vào, hai người nhìn tứ phía ngắm toàn cảnh sơn trang, trong lòng chỉ có duy nhất 1 cảm thán đó là " quá đẹp đi, trang trí giác vàng hoa văn tinh xảo, thiết kế có chút bí ẩn, nhưng lại rất hài hòa, nói chung chỉ có một từ để hình dung đó là tuyệt mỹ"

Hà Điệp đi cạnh nó kéo tay nó nói nhỏ " sơn trang này đẹp mà rộng nữa, chồng muội đúng là có mắt thẩm mỹ đó"

Bạch nhân đưa nó đến phòng khách, kêu hai người đợt ở đó, bạch nhân đi thông báo cho huynh, nó với Hà Điệp đi tham quan khắp phòng, còn huynh thì đang bận ở thư phòng, Bạch nhân vào thông báo cho huynh " chủ nhân, thiếu phu nhân đến tìm người ạ?"

Huynh nhíu mài rồi buông bút ra hỏi " ai dẫn cô ấy đến?'

" Dạ thiếu phu nhân nhờ thuộc hạ đưa tới ạ"

" Đi một mình sao?"

" Dạ đi cùng Hà cô nương ạ"

Huynh lạnh lùng nói " ta biết rồi, kêu cô ấy về đi, ta rất bận không gặp cô ấy được đâu"

Bạch nhân chần chừ hỏi lại " thật sự không gặp sao ạ"

Huynh vẫn lạnh lùng nói " ừ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro