Chap 9 Phiêu bạc giang hồ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó hơi ngạc nhiên khi Huynh biết nó đang ở Hàng Châu còn bị Tú bà này bắt nữa , nên nó liền điều tra " các ngươi dám theo dõi ta à?"

" Dạ không ạ, lúc nảy chủ nhân tìm Thiếu phu nhân, nên huy động hết Bạch nhân ở cả nước đi kiểm tra, thuộc hạ phụ trách ở Hàng Châu có thấy qua Thiếu phu nhân nên mới báo lại cho Chủ nhân thôi ạ, chứ thuộc hạ không dám theo dõi thiếu phu nhân"

Nó không thể tin được cả nước đều có người của huynh, đúng là thân phận của huynh không hề đơn giản thiệt.

Cùng lúc đó Huynh cũng đến nơi thấy nó và Bạch nhân nói chuyện nên lên tiếng " lại quậy gì nữa đó"

Thấy Huynh Bạch nhân liền cúi đầu chào " chủ nhân"

Huynh đưa mắt nhìn Tú bà bị trói rồi nói " gan nhĩ, dám lấy người tu làm thuốc dẫn?"

Nó nghe Huynh nói mà hơi bất ngờ, chuyện này có ên nó biết thôi nó còn chưa nói với đám người kia mà.

Lão Tú bà thấy Huynh liền tái mặt, gập đầu xin lia lịa " Thiếu chủ tha mạng, tôi không dám nữa không dám nữa đâu, xin thiếu chủ tha mạng"

Huynh lạnh lùng nhìn bà ta rồi đi lại phía nó, xem xét người nó " muội không sao chứ?" nó lắc đầu " tôi không sao" Bạch nhân liền tiếp lời nhảy vào " chủ nhân lúc nảy bà ta đã dùng nhíp hồn pháp với thiếu phu nhân ạ, thuộc hạ đã giải rồi nhưng khôngbiết có đủ hồn phách không, chủ nhân kiểm tra lại xem sao đi ạ"

Huynh nghe liền đen mặt, đưa mắt nhìn thật kỹ vào người nó, vì Huynh có đôi mắt có thể nhìn rõ được yêu ma quỷ ái nên chỉ cần nhìn là Huynh sẽ biết. Huynh kiểm tra xong thấy nó không bị gì nên mới yên tâm.

Lúc này huynh mới đảo mắt về phía bà ta mà nói " biết đây là ai không?"

Bà ta nhìn nó lắc đầu , huynh kéo vai nó giọng lạnh lùng nói " thê tử của ta"

Bà ta nghe xong liền tím mặt, huynh mới lạnh lùng nói tiếp " ngươi nghỉ ta sẽ tha cho người sao, người đâu đem về ma giới, rút hồn phách và tu vi cho ta, đày vào kiếp súc sinh đạo"

Bạch nhân cúi đầu nhận lệnh " dạ tuân lệnh". Rồi mang hai người bọn họ đi dù bọn họ khóc lóc năng nỉ thảm thiết.

Đám người của an An cũng cảm thấy sợ Huynh, Huynh quay lại nhìn nó " chơi đã chưa? Về được chưa?"

Nó vốn không muốn về nên liền róng cải lại " dĩ nhiên là chưa rồi, mà sao huynh lai tới đây, không ở phủ lo cho muội muội của huynh đi, chạy tới đây làm gì?'

Huynh nhìn nó cười bảo " muội ghen?"

Nó bị nói trúng tim đen nên hơi lắp bắp nói " tôi không rãnh, huynh muốn làm j thì làm tôi đây không có quan tâm, bổn cô nương chơi còn chưa xong, xin lỗi khiếu trước đây"

Nó mới định bước đi thì liền bị huynh nắm lại " có xíu vậy cũng giận, Tiểu Thanh là sư muội lớn lên từ nhỏ với Huynh, Huynh với muội ấy chỉ là tình cảm huynh muội, đồ ngốc"

" tôi không có quan tâm hai người có quan hệ gì , bây giờ tôi chỉ không muốn về thôi, chơi chán tôi sẽ tự động về, vậy phiền huynh buông tay ra được chưa?'

Huynh cố giải thích vs nó nhưng nó lại không coi huynh ra gì, làm huynh rất giận, nhìn nó lạnh băng " có biết là đã rất láo rồi không?"

Nó vẫn chưa biết sự nguy hiểm nên vẫn cố ngang ngược " không đó, huynh đừng có dùng cái mặt đó dọa tôi, bổn cô nương đây không có sợ đâu"

Huynh cười lạnh " vậy có tin đám bạn của muội vì muội mà chết không?"

Nó trợn mắt phùng má cải lại " huynh dám"

Huynh cươi nham hiểm " muốn thử ngay bây giờ"

Huynh đưa tay về phía bọn người của An An nó liền tức giận quát " huynh dám, tôi cắn chết huynh cho coi"

Huynh cười đưa tay véo má nói " còn biết sợ thì tốt" . Huynh xoay người về phía bạn của nó lạnh lùng nói " còn không đi ra ngoài định ở luôn trong đây à"

Thấy huynh nhìn đám người của An An liền lạnh người liền gật đầu đi ra ngoài, huynh cũng nắm tay nó dắt đi.

Về tới quán trọ, một đám Thiết Diện nhân ở đâu lao tới tấn công nó, đám Thiết Diện này võ công cao thâm khó đoán, những người bạn của nó đều bị đánh bị thương rất nặng, hầu như tất cả mũi nhọn đều chỉa vào nó, nếu không có huynh e là nó bị thương còn nghiêm trọng hơn đám người của An An cả 10 lần. huynh biết đám người Thiết diện nhân này là của thúc thúc huynh phái đến bắt nó, nên thẳng tay giết sạch hết tất cả.

 Nó cùng huynh đem những người kia vào bên trong trị thương, về đến phòng nó bắt đầu đuổi huynh đi

" huynh về phủ đi, huynh đi đến đâu là tôi gặp chuyện đến đó hà"

Huynh bực bội nên gắt với nó " muội không biết thì đừng nói, đám người đó là đến bắt muội đó, nếu không có huynh muội bị bắt đi từ đời nào rồi"

" bắt tôi? Tôi làm gì mà phải bắt tôi kia chứ, huynh đừng có mà diện cớ"

Huynh bực không thèm đôi co với nó " tin hay không tùy muội". Nói xong huynh liền đi ra ngoài lệnh cho bạch nhân " đến Mộ Dung sơn trang sang bằng nó cho ta"

Bạch nhân nhận lệnh rồi nhanh chống đi mất, huynh đứng tại chổ hậm hực nghỉ " là ông ép tôi thì đừng có trách, những ai dám đụng vào thê tử của  tôi, tôi tuyệt sẽ không tha". 

***************

Như những gì huynh nói, ở Mộ dung sơn trang từng bước bị bạch nhân xóa sổ, sang bằng luôn cả một sơn trang rộng lớn, Thúc Thúc của huynh phải chạy trốn ở nơi khác.

Xong việc bạch nhân liền thông báo cho huynh " Bẩm chủ nhân! Việc chủ nhân căn dặn đã làm xong rồi à". Huynh gật đầu rồi khoác tay cho bạch nhân lui xuống. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro