2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tòa nhà cũ xây từ 20 năm trước, bóng đèn chiếu sáng trong hành lang hình như không thể sáng hơn được nữa. May mà còn có chút ánh sáng chiếu qua cửa thoát khí vào trong, nên hành lang nhỏ không đến mức tối thui.

Không khí ẩm thấp, mùi ẩm mốc xộc vào mũi. La Phi chợt nhận ra cảm giác này đã từng được biết đến, anh nhíu mày suy nghĩ một lát và lập tức biết được cảm giác đó đến từ đâu. Mấy hôm trước, khi đến nhà tìm Lục Phong Bình, nơi ở của anh ta cũng cũ kĩ, rách nát như thế này.

Một người về kinh tế không đến mức eo hẹp sao lại lựa chọn một nơi ở tồi tàn như vậy?

Có lẽ vì nơi đó có một số thứ mà người ta không thể vứt bỏ được chăng?!

Vừa đi vừa nghĩ, La Phi đã lên đến tầng bốn rồi sau đó dừng chân ở phía bên trái.

Trước mặt là một cửa vào bằng sắt. Lớp sơn trên cửa đã hoen gỉ, biển nhà trên khung cửa cũng bám đầy bụi, nhưng vẫn lờ mờ đọc được mấy số "403".

Chính là cánh cửa này đã từng tạo nên sự cách biệt giữa bên trong với bên ngoài thành hai thế giới. Chỉ một khoảng cách tầm khoảng chục phân mà đã cắt ngang giữa sự sống và cái chết.

La Phi đứng bên cửa một lát, cố nắm bắt lấy một trạng thái đang bồng bềnh giữa quá khứ và hiện tại. Một lát sau, anh đưa tay phải lên, gõ hai tiếng lên cánh cửa.

Trong nhà có tiếng người đáp: "Ra đây." Nghe tiếng thì thấy người đó ở một chỗ không xa lắm. Quả nhiên, cánh cửa nhà nhanh chóng được mở ra. Một người đàn ông xuất hiện ở sau cửa, anh ta nhìn La Phi rồi ngây người ra, sau đó lại mỉm cười nói: "Ồ, sao anh lại đến đây?"

Người đó chính là Dương Hưng Xuân.

La Phi cũng đáp lại bằng nụ cười nhẹ, nhưng không trả lời câu hỏi của đối phương.

Dương Hưng Xuân nép người về phía sau nhường lối, rồi nói: "Vào nhà ngồi đi."

La Phi bước vào trong nhà.

Đó là một căn hộ hai phòng kiểu cũ, vừa vào cửa là phòng khách. Trang trí và đồ dùng trong nhà đều mang phong cách cũ, một cảm giác cũ kỹ nhiều năm xộc ngay đến.

Phía đông của phòng khách nối liền với bếp ăn, một chiếc bàn ăn bốn người dựa sát vào tường. Trên bàn ăn bày ba chiếc bát đĩa: một chiếc đĩa đựng khoai tây xào, một bát canh to và một bát cơm nhỏ.

La Phi quay đầu lại hỏi chuyện: "Đang ăn cơm à?"

"Phải." Dương Hưng Xuân đóng cửa, hỏi lại: "Anh đã ăn chưa?"

La Phi lắc đầu: "Chưa."

"Vậy thì ăn cùng đi." Dương Hưng Xuân chạy đến bên bàn ăn, kéo chiếc ghế gập dưới gầm bàn, "Nào, ngồi xuống đây, để tôi làm thêm một vài món."

La Phi đáp: "Không cần phiền phức thế đâu."

Dương Hưng Xuân kiên quyết: "Anh đến chỗ tôi mà lại để bị đói à? Có điều, chỗ tôi khá đơn giản, anh đừng có chê đấy."

Nghe Dương Hưng Xuân nói vậy, La Phi bèn ngồi xuống. Dương Hưng Xuân lấy từ trong tủ lạnh ra một số thứ rồi tất bật bên bếp một hồi. Cũng không phải là món gì cao sang, mà chỉ là một đĩa lạc rang, một đĩa cà chua xào thịt gà và một đĩa lạp xưởng.

Dương Hưng Xuân đưa bát đũa cho La Phi, rồi quay đi lấy một chai rượu trắng đến. Anh ngồi xuống đối diện với La Phi, vừa mở nút chai rượu vừa nói: "Chẳng có rượu ngon đâu, uống tạm loại này."

"Không, hôm nay tôi không uống rượu được," La Phi đưa tay ngăn trước chiếc ly thủy tinh.

Chai rượu dừng lại lưng chừng, Dương Hưng Xuân đưa mắt chăm chú nhìn La Phi.

"Đúng là không được uống mà", La Phi tỏ ra kiên quyết, "Uống là vi phạm kỷ luật."

Dương Hưng Xuân dường như đã hiểu ra điều gì đó, anh "Ồ" một tiếng, "Có công chuyện à? Vậy thì không được uống rượu thật."

"Có thể thay bằng nước trà hay gì đó khác cũng được."

"Được, vậy tôi sẽ uống trà với anh." Dương Hưng Xuân lại đứng lên vào bếp pha ấm trà. Khi quay lại, tay phải anh cầm ấm trà, tay trái cầm một chiếc túi màu đen. Anh rót trà cho La Phi trước, rồi để chiếc túi màu đen kia ở mép bàn sát tường.

La Phi cầm tách trà trong tay, nói với vẻ cảm khái: "Chúng ta quen nhau đã nhiều năm như vậy mà đây mới là lần đầu đến nhà anh."

"Nhà ư?" Dương Hưng Xuân lắc đầu, "Không, đây không phải là nhà tôi." Nói rồi, anh cũng rót cho mình một tách trà.

La Phi thốt lên: "Ố?" Anh cứ đinh ninh rằng chỗ này là nhà của Dương Hưng Xuân, chỉ có điều không biết tại sao đối phương lại phủ định chuyện đó.

Dương Hưng Xuân đưa mắt nhìn quanh một lượt, vẻ buồn bã. Sau đó anh lại thu ánh mắt về nhìn La Phi, giải thích: "Đây chỉ là chỗ ở của tôi. Mà chỉ có chỗ ở thì không được gọi là nhà. Phải có phụ nữ, có trẻ con thì mới gọi là nhà."

La Phi ngây người, rồi mỉm cười đau khổ vẻ đồng cảm. Bụng thầm nghĩ: thì ra mình cũng là người không có nhà.

Dương Hưng Xuân cầm tách trà lên nhấp một ngụm, hỏi La Phi: "Anh có biết câu nói đó do ai nói không?"

La Phi hỏi lại: "Chẳng phải do anh nghĩ ra sao?"

"Không." Dương Hưng Xuân đặt tách trà xuống, nhìn La Phi, đáp: "Người nói câu đó là chủ nhân trước đây của căn nhà này."

"Lý Quân?"

"Phải, là Lý Quân. Anh ta từng là người có nhà, anh ta cũng biết cái tốt của nhà, nên mới nói ra câu đó." Sau khi ngừng lại một chút, giọng của Dương Hưng Xuân chợt trở nên nuối tiếc: "Đáng tiếc thay, anh ta lại không biết trân quý nó."

La Phi nheo mắt nhìn Dương Hưng Xuân rồi đột ngột hỏi: "Nên anh đã bắn chết anh ta?"

Dương Hưng Xuân bị câu hỏi của La Phi đâm trúng, mặt anh đanh lại, không biểu lộ. Một hồi lâu sau, anh cố nặn ra nụ cười, rồi mời La Phi với tư thế của chủ nhà: "Sao cứ nói chuyện mà không ăn thế? Nào, nếm thử tài nghệ của tôi đi."

La Phi cầm đũa lên, gắp một hạt lạc đưa vào miệng, nhai như không nhai. Mắt anh vẫn chăm chú nhìn đối phương.

Chó săn một khi đã cắn được con mồi thì quyết không dễ dàng buông ra.

Dương Hưng Xuân không nhìn lại La Phi nữa, ánh mắt của anh tập trung vào những món ăn trên bàn và anh chỉ chú ý gắp món ăn. Khoai tây thái chỉ xào, lạc, gà xào, lạp xưởng... mỗi món đều thử mấy lần, rồi vừa ăn vừa tự đánh giá.

"Khoai tây chỉ phải thái thật nhỏ, khi ăn thì mới giòn."

"Lạc là do tôi rang, lửa vừa đủ. Anh biết không, nếu mà không đủ lửa thì lạc sẽ không thơm, nếu quá lửa thì lại bị cháy."

"Vừa ăn là biết ngay, đây là gà quê chính cống, gà công nghiệp sẽ không cho ra cái vị này đâu."

"Lạp xưởng là tôi mua ở thị trấn Công Đạo phía đông thành phố đấy, đó là loại lạp xưởng ngon nhất ở Long Châu. Mấu chốt ở đâu có biết không? Ở việc sử dụng nguyên liệu cho tinh tế. Anh nếm thử đi, càng nhai lại càng thấy thơm!"

Cuối cùng, La Phi không nén được nữa, lên tiếng: "Không ngờ, anh cũng nghiên cứu kỹ về cách chế biến món ăn như vậy." Câu nói đó không lạnh lùng cũng không vồn vã, cũng không biết là có thật lòng khen đối phương hay là cố ý ngắt lời đối phương hay không nữa.

Dương Hưng Xuân ngẩng lên nhìn La Phi, nói: "Người đàn ông biết nấu ăn, thường rất chú tâm đến gia đình."

La Phi cười khan một tiếng, không trả lời đối phương.

"Tôi biết là anh cười gì." Dương Hưng Xuân bĩu môi, "Chắc là anh đang nghĩ: đến cả nhà anh cũng không có, thế mà còn nói đến chuyện chú tâm đến nhà gì chứ? Thực ra, không phải là tôi tự khen đâu, mà đó là lời nhận xét của vị hôn thê của tôi."

"Anh có vị hôn thê à?"

Có chứ, chuyện nhiều năm trước rồi, cho nên anh không biết." Dương Hưng Xuân tựa người vào ghế, môi khẽ nhếch lên, "Cô gái đó thực sự rất tốt, người cũng xinh đẹp, tính nết thì nhu hòa. Điều quan trọng nhất là cô ấy rất ủng hộ công việc của tôi. Hồi đó, tôi thường xuyên phải trực đêm, nên ngày nào cô ấy cũng mang đồ ăn đêm cho tôi. Có lúc là cháo trắng, có lúc thì bát mì vằn thắn, có lúc lại là bát mì sợi. Dù cho trời lạnh thế nào thì những món ăn đó khi mang đến cho tôi cũng vẫn còn nóng. Cách nhiệt của bình bảo ôn hồi ấy vẫn còn chưa tốt, cô ấy bèn ôm nó vào lòng, sau đó đạp xe mang đến đồn cho tôi. Ôi, những món ăn đêm nóng hôi hổi đó đưa vào miệng ngon biết bao nhiêu!"

Nghe đối phương nói vậy, La Phi cũng cảm thấy cô gái đó đúng là rất tuyệt. Nhưng một câu thắc mắc chợt nảy ra: "Một cô gái tốt như thế, sau này sao..."

"Suýt nữa thì đã cưới rồi. Nếu hồi đó cưới thì bây giờ tôi cũng là một người có nhà rồi." Dương Hưng Xuân nhắm mắt lại, chìm đắm trong giấc mơ tốt đẹp, nhưng rồi anh lại mở bừng mắt ra, vẻ buồn bã, "Đáng tiếc, mọi thứ sau đó đều thay đổi."

La Phi hỏi dồn: "Tại sao?"

"Vì căn nhà này." Dương Hưng Xuân ngẩng đầu lên từ từ nhìn bốn phía xung quanh, vẻ mặt của anh mỗi lúc một nặng nề thêm, sau cùng anh thở dài, nhìn La Phi rồi nói: "Anh có biết không, nơi đây thực ra là một nấm mồ."

Đối phương nói với vẻ rất nghiêm túc khiến La Phi bất giác có một cảm giác ớn lạnh. Anh biết, căn nhà này đã từng xảy ra chuyện cũ đáng sợ, nhưng vì thế mà gọi nó là nấm mồ thì hình như có phần hơi thái quá.

Dương Hưng Xuân im lặng một lát, rồi bổ sung một câu: "Nấm mồ của hai gia đình."

Hai gia đình? Một là chỉ Lý Quân, một gia đình khác có lẽ chỉ chính Dương Hưng Xuân. Câu chuyện của Lý Quân thì anh đã biết, còn Dương Hưng Xuân thì sao? Nhà của anh ấy tại sao lại cũng bị chôn vùi ở đây?

Dương Hưng Xuân cũng đã thấy được những suy nghĩ của La Phi, bèn chủ động nói: "Tôi sẽ kể cho anh nghe chuyện của tôi và căn nhà này." Vừa nói, anh ta vừa đặt đôi đũa trong tay xuống, cầm tách trà lên nhấp một ngụm.

"Được." La Phi tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe.

Dương Hưng Xuân nhấp nước trà để làm mềm cổ họng, một hồi lâu sau mới nuốt xuống bụng, câu chuyện mà anh muốn kể đó dài và khá quanh co.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro