Chương 4: Du viên kinh mộng 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Du viên kinh mộng 4
8h30 sáng, những người chơi tập trung ăn sáng.
Vẫn còn mười người chơi theo thứ tự, chưa ai phải ngồi tù trong lúc này.
Không biết là bởi sói chưa giết người, hay là sói đã giết người nhưng phù thủy đã sử dụng thuốc giải.
Trong suốt quá trình, hầu hết những người chơi đều cúi đầu im lặng ăn cơm. Họ đang chuẩn bị bắt đầu khám phá,việc nghĩ rằng mình có thể chết trong quá trình khám phá, như có một con dao lơ lửng trên đầu không biết sẽ rơi xuống lúc nào, không ai có thể dễ dàng cảm thấy thoải mái được.
Trong lúc này, con rối trên sân khấu vẫn đang xướng khúc, âm điệu ma mị ảm đạm vang lên trong tai làm người ta càng cảm thấy u ám.
Sau bữa sáng, Đoàn Dịch và Lâm Nhạc Xuyên, không tham gia vào việc nấu nướng, vẫn phụ trách dọn dẹp bát đĩa.
Chờ rửa chén xong đi ra, thấy những người chơi khác đã rời khỏi tòa nhà kiểu tây để thăm dò, Đoàn Dịch trở về phòng, lấy dao gọt hoa quả giấu trên người, cũng định ra ngoài xem thử.
Khi đến lối vào, phát hiện ngoài mình ra, Lâm Nhạc Xuyên và Trâu Bình vẫn còn ở trong nhà.
Đoàn Dịch đang muốn hỏi gì đó, nhưng Trâu Bình đã đi về phía cậu. "Anh Đoàn, em với anh làm một tổ nhé? Em vừa đi vệ sinh thì thấy mọi người đã đi hết. Bản thân em cũng hơi sợ ..."
"Được chứ. Không thành vấn đề." Đoàn Dịch nhìn Lâm Nhạc Xuyên "Còn cậu?"
Lâm Nhạc Xuyên ngồi xổm trên mặt đất buộc dây giày, không có ngẩng đầu: "Tôi trước tiên tự mình đi dạo, sau đó sẽ tìm hội họp anh sau."
Ngược lại là đáp án có thể đoán được, Đoàn Dịch gật đầu, thấy hắn đứng dậy rời đi.
----
Một lúc sau, Đoàn Dịch và Trâu Bình dọn dẹp đống rác phát sinh trong bữa sáng và bắt đầu đi thăm dò.
Đoàn Dịch đưa Trâu Bình đến con đường đá nơi cậu đã ở khi lần đầu tiên đến khu vườn này ngày hôm qua.
Con đường này tuy nói là thăm dò, nhưng hiện tại cả hai chưa gặp phải nguy hiểm gì nên cũng tương tự như đi thăm công viên vậy.
Trâu Bình nói rất nhiều, Đoàn Dịch cũng không thấy tẻ nhạt, dọc theo đường đi nghe cậu ta cằn nhằn.
"Anh Đoàn à, em muốn nói xin lỗi anh ... Ngày hôm qua lúc thân thể anh biến thành trong suốt, em nên giúp anh đăng ký thẻ bài, nhưng mà lúc đó em lại sợ đến choáng váng, không kịp phản ứng lại tới giúp anh."
"Không sao đâu. Không phải còn có Lâm Nhạc Xuyên sao. Coi như không có cậu ta nữa, tôi cũng có thể lấy lại. Chỉ là có chút mạo hiểm."
"Ồ, còn có, mặc dù mọi việc đã qua rồi, nhưng hy vọng anh không đánh giá thấp em. Đêm đó là lần đầu tiên em đi làm ra ngoài làm việc đó...Em là trưởng của đoàn xiếc, đã nợ các thành viên mấy tháng tiền lương, có một thành viên đang chờ lấy tiền cho mẹ cậu ấy làm giải phẫu, em cũng hết cách rồi, vừa lúc đó biết được Trương tổng, nói rằng có cơ hội kiếm tiền nhanh chóng ... Em nhất thời hồ đồ liền ..."
"Tôi sẽ không đánh giá gì cậu đâu. Mọi người đều sống không dễ dàng."
Trâu Bình đã nói tất cả những gì cậu ta muốn nói, sau đó thở dài nhẹ nhõm. "Tốt rồi. Em sẽ không làm ảnh hưởng đến anh nữa. Chúng ta cùng nhau cẩn thận thăm dò."
Hai điều Trâu Bình nói, Đoàn Dịch đừng nói lưu ý, căn bản là không để trong lòng.
Đi được một đoạn thì cậu dừng lại, nhìn xung quanh thì phát hiện mình đã đi đến vị trí mà hôm qua cậu mở mắt, liền hỏi Trâu Bình: "Khi cậu tới, cũng ngã sấp tại vị trí này sao?"
Trâu Bình gật đầu. "Đúng rồi, không sai biệt lắm chính là chỗ này. Nhưng em không nằm sấp mà là nằm ngửa. Em từ mặt đất bò dậy ,nhìn thấy ánh sáng ở tòa nhà phía bắc, liền bước tới."
Phía Bắc của phiến đá, đi qua một cây cầu đá để đến tòa nhà kiểu dáng phương Tây.
Còn con đường đá phía Nam của phiến đá chìm vào sâu trong rừng cây, nhìn thoáng qua cũng không thấy điểm cuối.
Nghĩ xong, Đoàn Dịch đi về phía nam. "Vậy chúng ta đi về phía nam xem có thứ gì."
Hai bên đường đá đều là rừng cây, càng đi về phía nam, rừng cây hai bên càng cao to, um tùm, ánh nắng có thể chiếu xuống càng ngày càng ít, con đường đá dần trở nên tối tăm u ám, đến cuối cùng dường như tới một mảng đen nhánh, mắt không thể nhìn thấy gì.
Đoàn Dịch cũng không sợ hãi, một đường sờ soạng đi xuống, được khoảng 800 mét, trước mắt liền rộng rãi sáng sủa.
Nhưng sau khi định thần lại, cậu phát hiện mình đã đi tới phía sau của sân khấu kịch.
Ở phía bắc của tòa nhà theo phong cách phương Tây là sân khấu, ở phía nam là cây cầu nhỏ và con đường đá.
Nhưng Đoàn Dịch vừa rồi một đường đi về phía nam, lại quay trở lại phía sau sân khấu phía Bắc.
Đoàn Dịch nhìn lại lần nữa, sau lưng là rừng cây rậm rạp, ở giữa lộ ra một con đường đá hẹp, chính là nơi bọn họ vừa đi qua. Cậu tính toán một chút, vậy là nếu giờ mình đi vòng lại lối cũ, liền có thể trở về phía Nam khu vườn.
Đi tới đi lui cũng chỉ là loanh quanh ở một chỗ. Tình huống này hơi giống như quỷ dựng tường
——Vậy, đây là nguyên nhân tại sao mọi người không thể rời khỏi khu vườn này?
Đoàn Dịch đang suy nghĩ về bản đồ khu vườn, chợt nhận ra có người kéo cánh tay mình lên.
Quay đầu lại, Đoàn Dịch nhìn thấy Trâu Bình run rẩy. "Anh Đoàn, em sợ muốn chết. Đường vừa rồi tối quá, chúng ta cần phải lấy đèn pin cầm tay."
"Không phải hoàn toàn không nhìn thấy được. Cây cao quá che hết ánh nắng mà thôi" Đoàn Dịch vừa định rút cánh tay ra, thì một bóng đen di chuyển đến trước mặt cậu, khi cậu quay đầu lại thì đã nhìn thấy Lâm Nhạc Xuyên.
Lặng lẽ rút cánh tay ra khỏi tay Trâu Bình, Đoàn Dịch hỏi Lâm Nhạc Xuyên: "Cậu cũng đã đi dạo qua một vòng?"
Nhìn thấy ánh mắt Lâm Nhạc Xuyên lướt qua, dường như đang liếc nhìn cánh tay của mình, Đoàn Dịch nghe hắn nói: "Ừm, tôi đã đi một vòng. Khu vườn này thật ra không lớn, chỉ có một con đường. Nhưng con đường nối liền nam bắc. Vì vậy chúng ta không thể ra ngoài."
Khu vườn thực sự rất nhỏ. Đoàn Dịch tưởng tượng một chút toàn bộ cấu tạo khu vườn. Nó dùng một mảnh hồ nhân tạo nhỏ làm trung tâm, trên hồ có cầu đá vòm, bên hồ có chút hòn non bộ chòi nghỉ mát. Mặt hồ phía bắc có một toà nhà kiến trúc phương Tây, một cái sân khấu kịch. Ngoài ra, không còn gì kiến trúc khác trong vườn.
Chỉ có một con đường chạy qua sân khấu, tòa nhà phía Tây và cầu vòm bằng đá. Con đường này được nối từ đầu đến cuối theo 1 phương thức không thể xác định, làm người chơi không cách nào đi ra ngoài.
Sau khi suy nghĩ một chút, Đoàn Dịch nói: "Con đường này không có manh mối. Chẳng lẽ chúng ta phải đi thăm dò trong rừng cây hai bên con đường đá?"
Còn có một nơi nữa. Lâm Nhạc Xuyên chỉ vào sân khấu phía sau hai người, "Nam diễn viên múa rối vẫn đang xướng khúc ở đây. Vì vậy, sẽ không có ai trong phòng của anh ta. Chúng ta có thể tìm cách vào phòng anh ta và xem thử."
Đoàn Dịch nhìn lên sân khấu. "Chúng ta chưa gặp NPC nào khác trên đường con đường. Vì vậy, lớn mật một chút đoán rằng nam diễn viên này có thể là chủ nhân của khu vườn."
"Ừ. Có khả năng." Lâm Nhạc Xuyên gật đầu.
"Được rồi. Dù sao đi thăm dò rừng cây, chúng ta cũng phải trở về biệt thự tìm một số dụng cụ. Chúng ta trở về biệt thự xem có thể vào phòng nam diễn viên hay không."
Nói xong, Đoàn Dịch dẫn đầu đi tới tòa nhà nhỏ kiểu phương tây màu đỏ gạch.
Từ sau sân khấu ra phía trước, Đoàn Dịch tình cờ phát hiện bảy người chơi khác đều vây quanh sân khấu, tựa hồ đều ở trong sân này xem biểu diễn.
Biểu tình của người chơi vẫn bình thường, phỏng chừng hiện tại không còn cảm thấy kinh ngạc, không còn sợ hãi con rối búp bê nữa.
Nguyên nhân tất cả mọi người tập trung ở đây cũng không có gì kỳ quái.
Hoa viên không lớn, Đoàn Dịch đoán chừng bọn họ cũng giống mình, đi dạo một vòng, phát hiện bọn họ đã trở lại tại chỗ, nhất thời đều có chút mất hứng, cho nên tụ tập lại đây để thảo luận sau đó nên làm gì.
Đột nhiên có người nói: "Cái kia ...nếu bây giờ mọi người đều ở đây đông đủ. Tôi muốn mọi người cùng nhau trở về phòng khách. Tôi có chuyện muốn nói với mọi người."
Người nói là cô gái số 6 khóc lóc thảm thiết nhất đêm qua.
Có vẻ như mối quan hệ giữa cô và cô gái số 4 thực sự rất tốt, hai người luôn khoác tay nhau đi chung với nhau.
Chỉ là nghe cô gái nói xong lời này, Đoàn Dịch trong lòng hồi hộp một chút, bỗng nhiên có loại linh cảm không lành.
Chờ các người chơi trở lại phòng khách tầng 1 của tòa nhà, người chơi số 6 mở miệng, dùng thanh âm rụt rè nói: "Tại sao chúng ta không thể rời khỏi khu vườn, tâm lý mọi người đều đã nắm rõ. Vừa nãy mọi người đều đã thảo luận, muốn đi vào rừng cây để tiến thêm một bước thăm dò."
"Rừng cây kia rậm rạp che kín bầu trời, không biết có chuyện ma quái gì hay không, tôi lo lắng hơi bất cẩn một chút, tôi sẽ chết ở nơi đó ... Tôi cảm thấy cần thừa nhận thân phận của mình trước, đề phòng tôi bị chết sớm trong rừng cây, lại chưa lưu lại được tin tức gì. Cái kia ... Tôi là Tiên tri."
Quả nhiên là thế.
Khẩu khí của cô gái không giống như đang nói dối thân phận.
Nếu như không có gì bất ngờ, cô ta chính là người sói, hiện đang tự nhận là Tiên tri.
Đoàn Dịch không nhúc nhích, nhưng trong lòng lại chùng xuống.   
Cho đến thời điểm hiện tại vẫn chưa có ai bị bỏ tù, thực tế có khả năng người sói đã đâm ai đó, và phù thủy đã sử dụng thuốc giải mất rồi. Cho nên nếu tiên tri nhảy ra, đêm nay nhất định sẽ bị sói giết chết, mà khi đó đã không có thuốc giải để cứu hắn nữa.
Nếu như tối hôm qua Đoàn Dịch soi được người sói, đưa ra tin tức này, ít nhất có thể một mạng đổi một mạng. Nhưng cậu chỉ soi được một người tốt.
Dựa theo những cân nhắc này, Đoàn Dịch trước tiên không có tự báo thân phận.
Nhưng bây giờ một cô gái yểu điệu đáng thương lại nhảy ra làm tiên tri, điều này chắc chắn đã đặt Đoàn Dịch vào thế rất bị động.
Cô gái số 6 hai mắt rưng rưng, ​​mỗi lần nói một câu là nước mắt tuôn rơi, quả thật nước mắt như mưa, thấy mà thương tiếc.
"Tôi không biết sói có đâm người không, hay có phù thủy đã dùng thuốc giải. Nếu phù thủy đã dùng thuốc giải, cho dù tôi không chết trong rừng, đêm nay tôi sẽ phải ngồi tù. Khi đó, tôi sẽ không có cách nào giúp người tốt. Thật may là ... "
"Thật may là tối hôm qua tôi đã soi thấy một người sói. Dù có chuyện gì xảy ra với tôi thì dù sao tôi cũng đã tìm thấy một con sói. Cũng không có thiệt thòi."
"Cái...cái đó ... số 5 là người sói. Tôi xin lỗi ... tôi chỉ tình cờ soi tới cậu."
Người chơi số 5 là người cuối cùng đã đến dinh thự vào đêm qua.
Mu bàn tay của anh ta lập tức nổi giận, anh ta nhìn cô gái số 6 với vẻ không thể tin được. Anh ta nhẫn nhịn một chút, tựa hồ nhịn không nổi nữa, cuối cùng vỗ bàn đứng dậy. "Con mẹ nó, cô có phải đầu óc có bệnh? Tôi... mẹ nó..."
Hít một hơi thật sâu, anh ta nhìn chằm chằm vào số 6 và phun ra một từ. "Tôi không phải là người sói. Tôi là một khách du lịch phổ thông."
Sau khi nghe số 5 lên tiếng, Đoàn Dịch theo bản năng cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng cụ thể cũng không nói được là chỗ nào kỳ quái.
Cậu chỉ có thể tạm thời suy đoán, người chơi số 5 cũng không phải là một người hay chơi người sói, một người có thân phận khách du lịch phổ thông, bị tiên tri oan uổng thành người sói, anh ta chỉ có thể cứng ngắc, yếu ớt vô lực biện giải một câu: "Tôi không phải người sói, tôi là khách du lịch bình thường."
Sau khi biện giải một câu như vậy, người chơi số 5 đứng quan sát vòng người, "Mọi người ... mọi người nói chuyện đi. Mọi người có tin cô ta không? Chắc chắn cô ta là giả. Tiên tri thật đâu? Mau đứng ra đi".
Anh ta nhìn chằm chằm vào cô gái số 4, nghiến răng nói: "Tôi biết hai người là bạn thân, nhưng đây là một trò chơi logic. Cô không thể chỉ tin tưởng cô ấy vì điều này. Nếu không, cô hãy nói cho tôi biết thân phận của cô?"
Cô gái số 4 chớp mắt hai cái, sắc mặt tái nhợt, rồi nói: "Tôi chỉ có thể nói rằng tôi là một thân phận có chức năng. Tôi sẽ không nói nó cụ thể là gì. Về phần số 6 ... Tôi tin cô ấy. Chúng tôi là bạn tốt ở trong cùng ký túc xá. Tôi không nghĩ cô ấy sẽ nói dối tôi."
Đoàn Dịch: "... ..."
——Theo ý của cô ta, cô ta là phù thủy hoặc thợ săn. Vậy mục đích cô ấy đứng ra hiện tại là gì?
Nếu cô ta thực sự là một người có chức năng, những gì cô ấy đang làm bây giờ là đứng ra mù quáng dẫn đội, để mọi người đi theo nhà tiên tri giả.
Cô ta là một người mới? Không biết cách đánh lừa?
Đoàn Dịch có chút đau đầu. Nhìn một chút cục diện hiện tại, cô gái số 6 là một người sói, nhìn có vẻ nhu nhược, lại giả vờ là Tiên tri, phát ra một thẻ bài người sói cho người chơi số 5, như vậy cô ta và người chơi số 5 ở vào phía đối lập.
Điều này có nghĩa là số 5 có thể thực sự là một khách du lịch phổ thông, không có bất kỳ thân phận nào.
Tại tình huống không đủ kinh nghiệm chơi trò chơi, Đoàn Dịch chỉ có thể phân tích ra hai con đường.
Đầu tiên, cậu tiếp tục che giấu danh tính của mình. Người chơi số 5 sẽ được bầu chọn vào lúc 9 giờ tối, về cơ bản điều này chắc chắn sẽ xảy ra.
Thứ hai, cậu đứng ra thừa nhận thân phận Tiên tri, đưa ra thân phận người tốt của Lâm Nhạc Xuyên số 2, theo thuật ngữ của trò người sói, gọi là "phát thẻ người tốt".
Trong trường hợp này, mọi người không biết nên tin vào nhà tiên tri nào và có thể bỏ lại cả hai lời tiên tri, vì vậy những người tốt sẽ không bỏ phiếu cho Đoàn Dịch cũng không cho số 6, họ sẽ phán đoán tùy theo tình huống về sau.
Về phần ngày hôm nay bỏ phiếu cho ai, cho dù số 5 là khách du lịch phổ thông, phiếu của cậu cũng không quan trọng, không chống lại được số đông.
Do vậy, nếu Đoàn Dịch đứng ra nhận thân phận Tiên tri, không những bại lộ thân phận trước người sói, mà còn không thể ảnh hưởng đến kết quả ngày hôm nay – kết quả hơn nửa là người chơi số 5 vẫn sẽ bị loại.
Sau khi tính toán như vậy, Đoàn Dịch cảm thấy không bằng trước tiên không đứng ra.
Cậu che giấu thân phận, sống thêm một đêm, không chừng đêm nay còn tra ra được sói. Còn về việc làm thế nào để mọi người tin tưởng mình, đó là việc bước tiếp thep cần cân nhắc. Cậu trước tiên phải đảm bảo chính mình phải sống sót.
Đoàn Dịch đang nghĩ ngợi lung tung, không ngờ Lâm Nhạc Xuyên ở số 2 đột nhiên lên tiếng.
—— Ngón trỏ hắn cong lên, đốt ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, Lâm Nhạc Xuyên nói: "Thực xin lỗi, ta mới là Tiên tri chân chính."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy