Chương 5: Du viên kinh mộng 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Du Viên Kinh Mộng 5
Mặt trời chiếu từ cửa sổ sát đất, đem lưng của Lâm Nhạc Xuyên đang ngồi sau cửa sổ vào bóng tối.
Trong ánh đèn nền, khuôn mặt tinh xào của hắn trông có chút mơ hồ không rõ, nhưng giọng nói trầm thấp và từ tính như phi tuyền minh ngọc của hắn lọt vào tai mọi người một cách rõ ràng và mạnh mẽ.
"Người tôi đã kiểm tra tối qua là số 7. Anh ấy là một người tốt."
Lâm Nhạc Xuyên đứng ra nhận thân phận nhà tiên tri, phát cho mình thẻ người tốt.
Đoàn Dịch nhận ra sự thực này, trong nháy mắt phản ứng lại đoán được thân phận cùng dụng ý của hắn.
Cục diện hiện nay cũng không phức tạp.
Người chơi số 6 nhận mình là tiên tri và đưa ra một thẻ người sói cho số 5, số 5 biện minh anh ta là một khách du lịch phổ thông.
Về phía người chơi số 4, cô tự nhận mình là người có chức năng và bày tỏ niềm tin vào người bạn thân số 6 của mình.
Tiếp theo, số 7 Đoàn Dịch biết mình mới chính là tiên tri thực sự, liền tra được Lâm Nhạc Xuyên là người tốt. Bây giờ Lâm Nhạc Xuyên đứng ra nhận là tiên tri, liền ngược lại phát thẻ người tốt cho Đoàn Dịch.
Ngồi ngay đối diện với Lâm Nhạc Xuyên, Đoàn Dịch nhướng mi mắt liền trông thấy đôi mắt đẹp đẽ của hắn.
Đoàn Dịch đột nhiên nghĩ đến cuộc nói chuyện lúc sáng của hai người.
Hóa ra, Lâm Nhạc Xuyên buổi sáng tìm mình nói rõ ràng sự việc phấn hoa, không phải dựa vào sự tín nhiệm một năm cộng sự, mà là vì căn bản lúc đó hắn đã nắm rõ – mình không phải là người sói.
Lâm Nhạc Xuyên có thể phán đoán ra việc này, lý do không cần nói cũng biết- hắn ta là một phù thủy.
Sở dĩ buổi sáng hắn biết Đoàn Dịch không phải sói hẳn là bởi vì tối hôm qua người sói đã nhắm tới Đoàn Dịch.
—— Người sói đâm Đoàn Dịch, phù thủy Lâm Nhạc Xuyên biết được tin tức liền dùng thuốc cứu cậu.
Những người chơi mới gia nhập trò chơi người sói, ai cũng không biết gì, như vậy khả năng những người sói hấp tấp tự giết người mình để lừa thuốc giải trong đêm đầu tiên rất nhỏ, vì không thể chắc chắn phù thủy có cứu người vào đêm đầu tiên không.
Cho nên sau tối qua, Lâm Nhạc Xuyên cơ bản đã xác định Đoàn Dịch là người tốt. Mà sáng nay lúc Đoàn Dịch nhả khói nói với hắn câu kia, hắn đã biết Đoàn Dịch chính là Tiên tri.
Sau khi nhìn chằm chằm Lâm Nhạc Xuyên một lúc, Đoàn Dịch liếc nhìn cô gái số 4 tự nhận là người có chức năng. Nếu cô ta không nói dối, cô ta chỉ có thể là thợ săn.
Như vậy, cục diện ở đây đã rõ ràng, mà điều làm Đoàn Dịch cảm thấy kỳ quái là, cậu tối hôm qua không hề bại lộ thân phận Tiên tri với người nào, như vậy vì sao người sói lại chọn đâm cậu?
Cậu tự nhận sau khi tới khu vườn này không đắc tội với ai. Chẳng lẽ là thù hận cũ?
Cậu có thù hận cũ với ai? Chỉ có thể là Trương Trác-Trương tổng.
Nghĩ tới đây, Đoàn Dịch không khỏi lại nhìn về phía số 10 Trương Trác. Hắn ngồi ở chỗ đó, vẫn là một bộ dáng dấp gian thương trục lợi, ngược lại là vẫn chưa tiết lộ tin tức gì.
Sau khi hơi liếc mắt nhìn phía Trương Trác, Đoàn Dịch liền nhìn lại phía Lâm Nhạc Xuyên, thực sự tò mò không biết kế tiếp hắn sẽ kiểm soát tình hình như thế nào.
Vậy mà Lâm Nhạc Xuyên lại không nói tiếp cái gì, người đàn ông đầu đinh mặt tròn số 3 hỏi hắn trước: "Nói thật a, anh là tiên tri ... không có sức thuyết phục bằng cô gái số 6, người ta không sợ phù thủy hay thợ săn oán hận, dám vừa lên liền đưa ra thẻ người sói."
Giọng điệu của Lâm Nhạc Xuyên rất bình tĩnh. "Tôi không tra được người sói, và tôi không chắc thuốc giải vẫn còn, vì vậy tạm thời tôi không đứng ra nhận thân phận. Hiện giờ số 6 tự nhận mình là Tiên tri, tôi liền không thể không đứng ra. Trên thực tế, kế hoạch ban đầu của tôi là ngay cả khi tôi nhận thân phận Tiên tri, tôi trước tiên sẽ không báo người tốt, tôi có thể tùy tiện phát thẻ người sói, thử xem một chút có lừa được sói hay không. Nhưng hiện giờ không thể chơi như vậy nữa. Cho dù thế nào, số 7 đúng là người tốt của tôi."
Không nhanh không chậm nói ra một tràng lời nói, Lâm Nhạc Xuyên ánh mắt nhàn nhạt đảo qua trước mặt những người chơi còn lại, lại nói: "Trò chơi ma sói mười người, đây là một trò chơi tàn sát đơn giản. Cho nên xuống tay cũng không khó. Hiện tại mọi người có hai lựa chọn."
"Đầu tiên, cả 2 nhà tiên tri đều không cần. Cô gái số 4 nói mình là người chơi có chức năng. Nếu như cô là phù thủy, vậy buổi tối có thể dùng độc dược. Hiện tại bỏ phiếu cho cô gái số 6, buổi tối phù thủy sẽ hạ độc tôi. Hoặc ngược lại cũng có thể."
"Nhóm người tốt không biết tin ai thì không cần tin ai. Có thể chơi mà không cần tiên tri. Dù sao tôi cũng không quan tâm. Vào tù có lẽ an toàn hơn thăm dò trong rừng."
"Còn lựa chọn thứ hai." Lâm Nhạc Xuyên tiếp tục sau một lúc ngừng lại, "Cả hai nhà tiên tri sẽ ở lại thêm một ngày. Nếu số 6 khẳng định cô là nhà tiên tri, vậy tối nay cô cần kiểm tra là người tốt số 7 của tôi."
Khi Đoàn Dịch nghe đến đây không khỏi thở dài nói rằng Lâm Nhạc Xuyên đúng là chơi rất giỏi.
Đầu tiên, người sói số 6 không dám tùy tiện tấn công Lâm Nhạc Xuyên, nếu không anh ta sẽ là tiên tri thực sự, trừ phi phía người sói quyết định một mạng đổi một mạng – đêm nay người sói đâm số 2 Lâm Nhạc Xuyên, người khác sẽ biết số 2 chính là tiên tri chân chính, sau đó bỏ phiếu loại số 6.
Mà sau khi Lâm Nhạc Xuyên vừa nói như vậy, người sói chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng ra tay đối với người tốt Đoàn Dịch. Giữ lại Đoàn Dịch một đêm, ngày mai số 6 cho cậu một thẻ người sói, thuyết phục những người khác cậu và Lâm Nhạc Xuyên là hai con sói, hoặc là cô ta thuận thế cho Đoàn Dịch thẻ người tốt, nỗ lực tranh thủ sự tin tưởng của cậu. Nếu chơi tốt hai phương án này, lợi ích có thể lớn hơn trực tiếp chém Đoàn Dịch vào ban đêm.
Đối với lời nói của Lâm Nhạc Xuyên, số 10 Trương Trác có vẻ buồn ngủ. Chỉ thấy hắn duỗi người đánh một cái ngáp thật dài, mở miệng nói: "Nói tới nói lui, vậy tối nay bỏ phiếu cho ai? Ngày hôm nay thế nào cũng phải đẩy một người vào tù."
Lâm Nhạc Xuyên tiện thể nói: "Trong mắt tôi, số 6 là người sói, cô ta điều tra và đòi giết số 5, tôi tạm thời phán đoán số 5 là người tốt. Có thể không bỏ phiếu cho số 5. Nếu như mọi người nhất định phải bỏ phiếu cho cá nhân ..."
Lúc này, Lâm Nhạc Xuyên đột nhiên nhìn Đoàn Dịch. "Người tốt của tôi, không bằng anh đến chỉ một người. Không chừng tra được người sói."
Có thù oán cá nhân với mình, có thể ngay ngày đầu tiên đã giết mình, chỉ có thể là Trương Trác.
Đoàn Dịch không chút do dự nhìn hắn. "Vậy thì anh đi, số 10."
Trương Trác không nghĩ đến một câu nói đem tiêu điểm dẫn tới trên người mình, lập tức mắng câu: "Mẹ nó. Cậu con mẹ nó nghĩ đến tôi?"
Mắng xong, hắn ta lập tức nói: "Cậu không thể chọn tôi. Tôi có thân phận! Tôi ... Tôi là phù thủy!"
Đoàn Dịch nhíu mi, "Vậy anh có thể hay không nói cho mọi người. Người sói có động thủ với ai không? Anh có sử dụng thuốc giải không?"
Trương Trác: "Tôi ... thực ra tôi là thợ săn."
Đoàn Dịch: "Vậy bỏ phiếu cho anh cũng không sao. Anh vẫn còn thời gian một ngày quan sát chúng tôi. Đợi buổi tối chúng tôi chọn anh, anh nổ súng, bắn rồi mang theo người anh cho là người sói."
Trương Trác vỗ bàn, có chút bực bội. "Thôi, khỏi nói gì nữa, anh Đoàn, đến lúc đó tôi nhất định sẽ mang theo cậu. Vào tù có bạn đồng hành. Mời cậu một bữa ngoài đời còn khó hơn lên trời. Lần này chúng ta có thể có thời gian để trò chuyện vui vẻ."
Đoạn Dịch nở nụ cười: "Được, chỉ cần anh có thể bắn, cứ việc mang theo tôi. Vào nhà tù cũng không có gì. Người tốt khác nếu như thông qua, tôi nằm không cũng thắng."
Trương Trác đứng lên, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng vô lực ngồi xuống. "Được rồi, không có gì có ý nghĩa về thân phận của tôi. Tôi thực sự ... thực sự chỉ là một khách du lịch phổ thông. Tôi căn bản chơi người sói không được mấy lần. Đây là trò mà các bạn trẻ thích chơi. Tôi sao có thể xã giao với hội chơi mấy cái này? Tôi không thể nói với mọi người. Dù sao, là một khách du lịch phổ thông, tôi không thể nhận được bất kỳ thông tin nào. Tôi không có gì để nói."
Chậc, thực sự là nói dối.
Đoàn Dịch đánh giá Trương Trác như vậy, nhà tiên tri số 6 không nhịn được trước tiên.
"Nếu như số 10 là khách du lịch phổ thông, mọi người nhất định phải bỏ phiếu cho anh ta, tôi cũng không có ý kiến. Mà số 2 trong mắt tôi chính là người sói, anh ta cho số 7 thẻ người tốt, vậy được, đêm nay tôi sẽ tra số 7. Mà nếu như đêm nay tôi bị đâm, ngày mai mọi người nhất định phải loại số 2, sau đó phù thủy dùng thuốc độc số 5 mà tôi đã kiểm tra. Như vậy chỉ còn lại 1 con sói. Con sói cuối cùng có lẽ là số 7, dù sao hắn cũng là người được người sói phát thẻ người tốt, sau khi loại hắn mà trò chơi còn chưa kết thúc...Vậy đành tự dựa vào mọi người."
Gạt một giọt nước mắt, cô gái số 6 lại nói: "Tôi không hiểu sâu về trò chơi này. Tôi chỉ có thể giúp những người tốt đến được đây".
Người số 5 mà cô ta phát thẻ bài giết chết nghe đến đó, lườm cô ta một cái, mỉa mai nói: "Nha, tay không bắt được 3 người sói, cô vậy mà làm được. Tiên tri chân chính cũng không mở được thiên nhãn như cô đâu."
Cô gái số 6 lập tức la lên: "Tôi không có mở thiên nhãn. Tôi chỉ tra được số 5, số 2 tự mình đứng ra."
"Chờ đã, đợi một chút ..." Thanh niên Trâu Bình số 9 đột nhiên nói, "Bây giờ chúng ta không biết sói đã hành động chưa. Nếu sói chưa hành động, điều này có nghĩa là lời đề nghị của anh Đoàn tối hôm qua vẫn là khả thi. Nếu thế, chúng ta có thể bỏ phiếu trắng. Thực ra, ngay cả khi người sói đâm ai đó, chúng ta cũng có thể bỏ phiếu trắng. Dù sao, theo tôi xem nãy giờ, tôi thực sự không biết nên tin ai."
Nghe Trâu Bình nói lời này, Đoàn Dịch tò mò liếc nhìn cậu ta.
Đoàn Dịch lướt qua nhiều suy nghĩ trong tâm trí, cuối cùng cậu chỉ hỏi: "Còn ý kiến ​​của người khác thì sao?"
Thấy những người chơi bắt đầu tranh cãi không ngừng, cô gái mặc trang phục công sở số 1 trực tiếp đứng lên.
Cô ta đứng lên vỗ bàn, cắt ngang cuộc tranh luận của mọi người: "Tiên tri sợ chết trong khu vườn, lựa chọn hiện tại nói cho chúng ta những tin tức này, tôi có thể hiểu được. Trước tiên, không quan tâm nhà tiên tri nào là thật, hai người đều đưa ra thông tin, tôi cảm thấy chúng ta trước tiên có thể đi thăm dò. Ban ngày tiến vào rừng cây khá tốt, buổi tối ở trong đó e rằng sẽ nguy hiểm hơn. Cho nên, chúng ta nên tiến hành thăm dò vào buổi sáng, ngày hôm nay bỏ phiếu cho ai. Chúng ta thảo luận tiếp vào buổi tối."
Đề xuất của người chơi số 1 nhanh chóng được nhất trí.
Cuộc tranh luận tạm dừng, điều tiếp theo mà những người chơi thảo luận là sắp xếp phân công trong lúc thăm dò.
Lần này Lâm Nhạc Xuyên chủ động đề nghị đi cùng Đoàn Dịch. Hắn đứng lên trước mặt mọi người đối với Đoàn Dịch: "Anh Tiểu Dịch, anh là người tốt của tôi, tôi chỉ có thể tin tưởng anh. Anh đã từng là quân nhân, thân thủ tốt, vậy tôi liền đi theo anh. Anh bảo vệ tôi."
Giọng điệu này của hắn kết hợp cùng với vẻ mặt kia, thế mà tạo ra cảm giác hơi nhu nhược, không thể tự gánh vác.
—Nếu không phải làm cấp trên của Lâm Nhạc Xuyên một năm, chắc Đoàn Dịch sẽ thực sự tin tưởng hắn.
Lấy một điếu thuốc, không châm lửa, chỉ là chơi đùa gảy vài vụn thuốc, Đoàn Dịch nhìn Lâm Nhạc Xuyên nói: "Bảo vệ cậu thì có thể. Dù sao cậu cũng gọi tôi là anh. Mà điều này cùng tôi có phải là người tốt của cậu không không liên quan, ai biết cậu có phải nhà tiên tri thật không."
Cả hai cùng nhìn nhau, thấy rõ ràng kỹ năng diễn xuất của hai bên.
Dù không tin tưởng nhau nhưng cả hai đều không phải người hồ đồ, làm việc cùng nhau một năm vẫn có sự thấu hiểu ngầm.
Như cho rằng tình huống này thật thú vị, Đoàn Dịch rũ mắt xuống cười, sau đó xoay người lên lầu. "Đi thôi, đi xem nơi ở của nam diễn viên kia."
Mười phút sau, Đoàn Dịch, Lâm Nguyệt Xuyên và người vẫn quyết định đi theo Đoàn Dịch – Trâu Bình, cùng nhau lên tầng bốn.
Khác với tầng 2 và tầng 3, sàn và cửa tầng 4 trông rất cổ kính, cũ kỹ.
Có bốn phòng trên tầng này, hai phòng ở mỗi bên của hành lang. Hiện giờ ba người quyết định khám phá bốn căn phòng này, điều đầu tiên cần giải quyết là --- mở cửa như thế nào.
Đoàn Dịch nói: "Tối hôm đó tôi đã xem khi nam diễn viên kia mở cửa. Có một chùm chìa khóa trên dây thắt lưng của anh ta."
Tiến đến cửa sổ, nhìn vào sân khấu, Trâu Bình nói, "Anh ta vẫn đang hát với con rối. Chúng ta có nên thử nói chuyện với anh ta trên sân khấu và mượn chìa khóa không? Hoặc có thể anh nói chuyện với anh ta để thu hút sự chú ý của anh ta, tôi sẽ lấy trộm chìa khóa? "
Đoàn Dịch không nói lời nào. Cậu bước tới, vươn tay đẩy cánh cửa gỗ rồi lùi lại và giơ chân lên. "Không cần phải phiền phức như vậy. Cửa gỗ này rất cũ kỹ không bền."
Ngay khi tiếng nói vừa dứt đã vang lên một tiếng "Loảng xoảng", Đoàn Dịch quả nhiên trực tiếp đá tung cửa.
Sau khi vào cửa, Trâu Bình liếc mắt nhìn mặt đất, phát hiện chốt sắt cài cửa đã bị đá gãy, cậu ta lúc này hỏi Đoàn Dịch: "Anh Đoàn, anh thật sự là có chút thân thủ? Anh từng thực sự đi lính sao?"
Khi Đoàn Dịch bước vào nhà, anh ta thản nhiên nói về quá khứ. "Khi tôi tốt nghiệp năm cuối, tôi hợp tác với một vài người bạn để bắt đầu kinh doanh, kết quả một người bạn đã đánh cắp công nghệ cốt lõi của tôi. Công việc kinh doanh trở nên tồi tệ, và tôi đã trượt đợt tuyển dụng ở trường. Tôi thấy biểu ngữ kêu gọi nhập ngũ ở trường học, nhất thời kích động liền đi. Nhưng mà tôi không hối hận, việc đó thực sự có ý nghĩa."
"A? Bạn thân của anh phản bội anh sao? Anh hẳn là rất hận người đó đúng không?"
"Chuyện từ xưa xửa xừa xưa, không thể nói là có hận hay không, tôi coi như cậu ta đã chết." Trâu Bình liếc mắt nhìn, Đoàn Dịch khẽ nhíu mày, không còn nhắc tới chuyện của chính mình nữa, chỉ là nhìn kỹ căn phòng này.
Đồ đạc trong phòng rất đơn giản, một chiếc giường gỗ chạm trổ, một chiếc bàn vuông và hai chiếc ghế dài.
Dù không có nhiều đồ đạc nhưng thoạt nhìn, sẽ cảm thấy căn phòng vô cùng bừa bộn. Lý do rất đơn giản -- trang phục nằm rải rác khắp nơi trên giường, bàn và băng ghế trong căn phòng này, cũng như trên mặt đất.
Nhận thấy dường như có thứ gì đó được giấu dưới lớp quần áo trên bàn, Lâm Nhạc Xuyên đi về phía nơi đó. Hắn giơ tay và lột bỏ những bộ trang phục phức tạp và tinh tế, quả nhiên, có một khung ảnh ẩn bên dưới.
Đoàn Dịch ngay lập tức tiến tới, trong khung nhìn thấy một bức tượng bán thân đen trắng của một người phụ nữ mặt mày ôn nhu, tinh thần phấn chấn.
Nhưng mà tấm ảnh này người phụ nữ vẫn chưa trang điểm, cho nên thời điểm Đoàn Dịch liếc mắt nhìn cũng không thể nhận ra cô ta. Quan sát ảnh chụp một phút chốc, Đoàn Dịch nghĩ đến cái gì, đem khung ảnh đi đến trong hành lang so với chốc lát, một lúc sau mới quay lại phòng, nói: "Nữ diễn viên trong bức hình trên tường kia chính là cô ta."
Lâm Nhạc Xuyên hỏi Đoàn Dịch: "Anh cảm thấy điều gì từ bức ảnh này?"
Đoàn Dịch rõ ràng ý của hắn, nhất thời cũng có chút nghiêm túc."Bên ngoài nhiều như vậy bức ảnh, đều là hai diễn viên nam nữ chụp ảnh chung. Chỉ có tấm hình này là chụp một người, còn chưa trang điểm. Nhìn qua rất giống... Di ảnh."
"Ừ. Tôi cũng nghĩ là di ảnh." Lâm Nhạc Xuyên cầm lấy khung ảnh, sau khi cẩn thận xem xét bức ảnh phía trước, hắn lật nó ra. Nheo mắt, hắn nói: "Có lời ở đây."
Đoàn Dịch lập tức bước lên phía trước, liền nhìn thấy phía sau khung ảnh có dòng chữ.
Nó được viết bằng chữ phồn thể nét nhỏ thập phần đoan chính: "Mười năm hai đầu sống chết mịt mù. Không suy nghĩ. Tự khó quên. (Thập niên sinh tử lưỡng mang mang. Bất tư lượng. Tự nan vong.) A Thanh, nỗi đau mất đi tình yêu cả đời, như lột da, rút gân, hủy cốt, cả đời khó quên. Cho nên anh phải tìm em. Anh chắc chắn sẽ tìm được em. Hai người chúng ta mười năm xướng Mẫu đơn đình, chúng ta nhất định giống nhân vật trong vở diễn giống nhau, có thể bạc đầu bên nhau..."
Thả khung ảnh xuống, Lâm Nhạc Xuyên nói: "Trong vở "Mẫu đơn đình", Đỗ Lệ Nương đã chết 3 năm. 3 năm sau, Liễu Mộng Mai liền tìm thấy linh hồn cùng thi thể nàng, giúp nàng khởi tử hoàn sinh, hai người mới có thể bên nhau."
"Nếu suy đoán hợp lý dựa trên câu chuyện này ... chủ nhân của khu vườn này đã yêu một nữ diễn viên tên là 'A Thanh', nhưng A Thanh đã chết, có lẽ đã mất nhiều năm. Bây giờ chủ nhân của khu vườn muốn hồi sinh A Thanh."
Đoàn Dịch không khỏi nói: "Chẳng lẽ nhiệm vụ của chúng ta là giúp chủ vườn hồi sinh A Thanh sao? Có lẽ chúng ta đã hoàn thành tâm nguyện của anh ta, anh ta liền thả cho chúng ta đi."
"Có khả năng." Lâm Nhạc Xuyên đặt khung ảnh xuống," Tôi sẽ tìm kiếm trong phòng này một lần nữa. Anh Tiểu Dịch, ba cái cửa phòng còn lại giao cho anh."
"Sớm nói với các cậu, người trẻ tuổi phải nhiều rèn luyện. Cậu và Tiểu Trâu hai người trẻ tuổi thân thể như vậy, cửa còn đá không ra, này mà gặp phải yêu ma quỷ quái, còn không phải dựa vào người lớn tuổi như tôi sao." Đoàn Dịch một bên thuận miệng nói, một bên duỗi eo đi ra ngoài cửa, mới vừa tới cửa, nhớ tới cái gì, cậu quay đầu lại, lại nhìn Lâm Nhạc Xuyên liếc mắt một cái.
"Làm sao?" Lâm Nhạc Xuyên quay đầu lại chạm phải ánh mắt của cậu.
Đoàn Dịch hỏi hắn: "Cậu vẫn luôn sinh hoạt tại nước ngoài, trước đây còn không có tên tiếng Trung, cậu vậy mà biết rõ về Mẫu đơn đình?"
"Không nói được là có bao nhiêu hiểu biết." Giọng điệu của Lâm Nhạc Xuyên thờ ơ, giống như không hiểu lời thăm dò của cậu, Không phải có câu chuyện này trong sách giáo khoa cấp ba sao. Lúc đó, tôi đã nghĩ xem có nên quay lại Trung Quốc để học đại học không, vì vậy tôi xem sách giáo khoa cấp ba của trường trung học trong nước. Anh Tiểu Dịch, thành tích cấp ba của anh có phải là không tốt hay không?"   
Đoàn Dịch: "..."
Tức giận nha, nhưng cậu vẫn phải tiếp tục cười.
Cuối cùng, Đoàn Dịch chỉ có thể khô khan nói: "Chỉ cần một người trong nhà thành tích tốt là được. Anh họ của tôi có thành tích tốt, liền được cử đi học. Các cậu nhất định không sánh được."
Đoàn Dịch nói vô cùng miễn cưỡng, vậy mà Trâu Bình còn bổ thêm một dao: "Haiz, không sao đâu anh Đoàn, thành tích của em cũng không tốt, Thi tốt nghiệp lớp 9, toán học chỉ được 29 điểm."
Lần này Đoàn Dịch thật sự cắn răng nghiến lợi —— tôi toán học tốt xấu cũng có thể đạt yêu cầu a. Chúng ta không giống nhau.
Khi cậu đi ra ngoài hành lang, thời điểm đá văng ba cánh cửa khác, Đoàn Dịch bổ não như là đá vào mặt Lâm Nhạc Xuyên và Trâu Bình. —— Chậc, bây giờ thoải mái hơn nhiều rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy