Chương 6: Du viên kinh mộng 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Du viên kinh mộng 6
Đoàn Dịch mở thêm ba phòng trong một lượt, bên trong của các phòng trên tầng bốn trong nháy mắt trở nên rõ ràng.
Rõ ràng phòng đầu tiên họ bước vào là phòng ngủ, đối với căn phòng bên cạnh phòng ngủ, dường như là phòng tập của các diễn viên.
Căn phòng này rất trống, có hai mặt là tường và hai mặt là gương. Chỉ là hiện tại gương đã vỡ, sàn nhà đều là thủy tinh bị vỡ, hai bên có những hàng giá thép đóng đinh vào tường, có thể bị diễn viên dùng để ép chân.
Trong căn phòng đối diện với phòng ngủ là dao, súng, kiếm và trường kích, cũng như nhiều trang phục được sử dụng trong hát kịch. Ngoài ra còn có nhiều móc treo trống bên trong. Không khó để tưởng tượng rằng những bộ trang phục rải rác khắp nơi trong phòng ngủ đều được lấy ra từ căn phòng này.
Cuối cùng là thư phòng, đây dường như là phòng có nhiều thông tin nhất hiện tại.
Thư phòng rất ngăn nắp, trên bàn làm việc có mấy tấm ảnh, vẫn ảnh nam nữ diễn viên chụp chung.
Hầu hết các sách trên kệ đều liên quan đến hí khúc, một số nói về lịch sử phát triển của Côn khúc, sự phát triển của trang phục, và có một số lượng lớn kịch bản, chủ yếu là dùng Côn khúc xướng.
Ngoài ra, trên giá sách còn có hai tầng dành riêng để đựng báo.
Trên báo có rất nhiều thông tin về hai diễn viên này, nên cuối cùng Đoàn Dịch cũng biết được tên tuổi của họ.
Diễn viên nam được gọi là Chu Chấn An, diễn viên nữ được gọi là Sở Thanh. Cả hai đều là những diễn viên nổi tiếng của thế hệ, họ đã nên duyên vợ chồng và được mệnh danh là cuộc hôn nhân do ông trời ban tặng. Ngày họ kết hôn, trên báo có đăng hai câu chuyện về chuyện tình yêu của họ.
Khu vườn này có tên là Như mộng viên, là nơi ở của hai người sau khi kết hôn.
Tiếp tục lật tờ báo, suy đoán của họ vừa rồi đã trở thành sự thật - nữ diễn viên tên Sở Thanh quả thực đã chết.
Có những cố sự có liên quan đến nhân vật truyền kỳ Sở Thanh trên báo.
——Một ngày sau khi cô ấy hát xong, cô ấy uống một tách trà và sau đó dây thanh quản của cô ấy hỏng. Trà không biết đã bị ai hạ độc, chắc là có người ghen tị với tài năng của cô. Sở Thanh yêu diễn như mạng, sau khi hát hí khúc không được thì suốt ngày chán nản, tinh thần cũng dần dần uể oải.
Để làm cho Sở Thanh vui vẻ, Chu Chấn An đã đi bái sư để học nói tiếng bụng, sau đó anh ta khuyên nhủ Sở Thanh: "Anh có thể hát phần của em bằng tiếng bụng. Chúng ta vẫn có thể cùng nhau biểu diễn trên sân khấu, hát Mẫu đơn đình."
Sở Thanh thở dài: "Sợ là sẽ không có ai chịu mua."
Như thế, rốt cuộc Sở Thanh cuối cùng cũng không thể vui vẻ. Cô ấy không thể hát nữa, thậm chí tình yêu cũng không cần, cuối cùng chọn cách tự tử.
Sau khi chôn cất cô trong khu vườn này, Chu Chấn An từ nay ở lại đây một mình, thề cả đời không tái hôn.
Sau khi lật tất cả các tờ báo, Đoàn Dịch nói, "Tôi hình như đoán đúng rồi. Con rối búp bê kia có thể hát hí khúc, không phải bởi vì nó là quái vật còn sống, mà là bởi vì Chu Chấn An biết nói tiếng bụng."
"Ừ. Có vẻ như vậy." Lâm Nhạc Xuyên nhanh chóng xem bản tin này, "Sở Thanh được chôn cất trong khu vườn này. Nếu chúng ta tìm sâu trong rừng, có lẽ chúng ta có thể tìm thấy mộ của cô ấy."
Như vậy, ba người ở tầng bốn một hồi lâu, trở lại phòng khách cũng đã là buổi trưa.
Trong khi ăn trưa, những người chơi tập trung lại với nhau để trao đổi manh mối. Cô gái mặc trang phục công sở số 1 nói: "Tôi tìm thấy một ngôi mộ, trên đó có dòng chữ ' Ái thê Sở Thanh chi mộ '."
Khi nghe thấy lời này, Đoàn Dịch và Lâm Nhạc Xuyên nhìn nhau. Buổi chiều, hai người mang theo Trâu Bình, quả nhiên tại chỗ cô gái số 1 dẫn tới tìm được ngôi mộ kia.
Nghĩa trang nằm về phía tây nam của khu vườn. Bốn người đi bộ khoảng 15 phút thì đến nơi.
Khu mộ xanh cô độc nằm lặng lẽ trong rừng sâu, xung quanh là bùn bẩn, nhưng bia mộ đã được lau rất sạch, phía trước bia mộ vẫn còn một số trái cây chưa phân hủy hết, nhìn ra nam diễn viên Châu Chấn An đã đến đây cách đây không lâu để thăm ngôi mộ.
Cô gái số 1 nhìn quanh bốn phía, sau đó lấy ra một cuốn nhật ký bằng da bò. "Tôi cũng tìm thấy thứ này. Nó nằm ngay trước bia mộ. Có lẽ người tảo mộ đã vô tình để quên ở đây."
Đoàn Dịch bước tới, cầm lấy cuốn nhật ký đã ố vàng, lật từng trang.
"Sao em vẫn chưa quay lại?"
"A Thanh, em trách anh không bảo vệ được em sao?"
"Lần này em vẫn chưa trở lại."
"Không đúng, anh đã làm đúng pháp thuật theo những gì trong sách viết. Lấy mạng đổi mạng, em hẳn là có thể trở lại."
"Em không quay lại, có phải em không còn yêu anh nữa không?"
"Không sao, cho dù em không yêu anh, anh cũng sẽ đem em trở về."
Những câu này nhìn qua như được viết bằng máu.
Trong sáu trang đầu của cuốn nhật ký, chỉ viết sáu câu này, khoảng thời gian giữa các câu rất dài, có khi là viết sau nửa tháng, có khi là viết cách nhau ba tháng.
Sau sáu trang này, mọi trang còn lại của cuốn nhật ký đều có nội dung gần như giống nhau——
"Anh sẽ tiếp tục cố thử nghiệm, anh sẽ chờ em."
"Anh chờ em."
"Anh chờ em."
........
Khép lại quyển nhật ký, Đoàn Dịch không khỏi cảm thán: "Cũng thật là một người si tình. Có phải mỗi lần anh ta tới tảo mộ, đều sẽ hỏi cô ấy tại sao chưa sống lại chứ?"
"Có lẽ vậy." Lâm Nhạc Xuyên nói, "Bởi vậy có thể suy đoán, vì phục sinh Sở Thanh, Chu Chấn An đã dùng một loại tà thuật khởi tử hoàn sinh nào đó, theo nhật ký là lấy mạng đổi mạng." Nhìn qua giống như anh ta đã từng giết người, cũng đã cố gắng dùng mạng người kia để đổi lấy mạng vợ hắn Sở Thanh."
"Nhưng anh ta đã thất bại." Đoàn Dịch cau mày "Anh ta thất bại, nhưng anh ta không bỏ cuộc. Anh ta nói rằng anh ta sẽ tiếp tục cố gắng. Điều này có nghĩa là...anh ta sẽ tiếp tục dùng loại tà thuật "lấy mạng đổi mạng" này? Anh ta có thể tiếp tục giết người, mà đối tượng bị giết..."
Trâu Bình bên cạnh nghe rõ ràng, mặt cậu ta vốn trắng, nghe được liền bị dọa, trên mặt một chút huyết sắc cũng không còn.
"Không phải chính là chúng ta sao? Chúng ta đến đây với tư cách là khách du lịch ... người sói muốn hiến tế chúng ta, có nghĩa là chủ nhân của khu vườn sẽ giết chúng ta để phục sinh vợ anh ta?"
"Có khả năng." Đoàn Dịch nghĩ rồi nói, "Chủ nhân của khu vườn Chu Chấn An đã từng giết người nên nhất định sẽ để lại dấu vết trong vườn, chẳng hạn như xác chết. Chúng ta có thể tìm những đồ đạc, hoặc xác người bị giết, nhìn xem bọn họ bị giết như thế nào, có lẽ chúng ta có thể tìm cách tránh nguy cơ, tránh bị Chu Chấn An giết chết."
Cô gái số 1 trả lời, "Đồng ý. Chúng ta tình cờ cầm theo cái xẻng, liền đào từ đây luôn?"
Sau khi nói xong, cô ta liền lấy xẻng ra, nhưng Lâm Nhạc Xuyên đã ngăn cô ta lại. "Buổi sáng chúng tôi đọc báo trong thư phòng có chuyên mục về chuyện tình của hai người, Sở Thanh miêu tả chồng cô ấy là người văn nhã, lịch thiệp, tốt bụng."
"Cho nên, nếu tôi là nam diễn viên, tôi sẽ không giết người trước mặt Sở Thanh, tôi sẽ không muốn hủy hoại hình tượng của mình trong lòng cô ấy. Vì vậy, xung quanh mộ của Sở Thanh có lẽ sẽ không có bất kỳ manh mối nào. Nếu nam diễn viên đã giết người chôn xác, thi thể khả năng cao là ở rừng cây đối diện, cũng chính là hướng đông nam của khu vườn."
"Được, vậy chúng ta đi đến khu rừng đối diện trước." Đoàn Dịch quay người đi về phía khu rừng phía đông nam, Lâm Nhạc Xuyên và cô gái số 1 lập tức đi theo, Trâu Bình ở lại một lúc rồi nhanh chóng chạy theo đuổi kịp mọi người. "Ai anh Đoàn, chờ em với, khu rừng này đáng sợ quá!"
Xuyên qua khu rừng ở phía tây nam, quay trở lại con đường đá, sau đó tiếp tục đi về phía đông nam, liền tiến vào một khu rừng khác.
Không bao lâu sau khi vào rừng, bốn người đang thảo luận xem nên bắt đầu đào ở đâu, chợt nghe thấy hai tiếng hét.
Hai giọng nói này rất quen thuộc, đó là cô gái số 6 mỗi lần nói một lời sẽ rơi nước mắt, đứng ra tự nhận là tiên tri, và cô bạn số 4, người tự nhận mình là người chơi có chức năng.
Theo tiếng hét của hai cô gái, Đoàn Dịch nhìn thấy hai bộ xương.
Hai bộ xương này còn khá nguyên vẹn, nằm im lìm trong bùn đất của rừng cây, trông vô cùng u ám.
"Đây là thứ các cô vừa mới đào ra?" Đoàn Dịch hỏi.
Người đàn ông đầu đinh số 3 trả lời cậu: "Cái xác này được chôn rất nông, một mình tôi đào lên. Vừa rồi số 6 đi ngang qua bị đã vấp phải chúng."
Cô gái số 1 ngồi xổm xuống và nhìn xác chết. "Thi thể đã phân hủy còn xương, vậy không phải chết gần đây. Rừng ẩm, nhiệt độ cao và có nhiều côn trùng và kiến, và các xác chết sẽ nhanh phân hủy thành xương hơn. Tuy nhiên, ước tính sơ bộ cho thấy hai xác chết đã chết ít nhất nửa năm."
Đoàn Dịch tò mò nhìn cô. "Rất chuyên nghiệp, cô là pháp y?"
Cô gái số 1 lắc đầu. "Tôi đúng là học y khoa, nhưng tôi sau khi tốt nghiệp không trở thành bác sĩ. Bây giờ tôi đang làm công việc kinh doanh dược phẩm. Thành tích của tôi cũng không tốt, kiến ​​thức chuyên môn đều đã quên kha khá, nhưng vẫn có thể phân tích đại khái."
Vào lúc này, Lâm Nhạc Xuyên dứt khoát tìm thấy một cái xẻng từ trong ba lô của mình. Giơ tay mạnh mẽ vung lên, cái xẻng lao xuống đất cuộn lên một đám bụi bay, hắn không ngẩng đầu lên mà bắt đầu công việc đào móc."
Người đàn ông đầu đinh số 3 hỏi hắn: "Anh ý tứ gì a? Sẽ không còn có người chết đi?"
Lâm Nhạc Xuyên yên lặng cúi đầu đào đất: " Chờ một lát liền biết."
Lâm Nhạc Xuyên nói quả nhiên không sai.
——Mọi người cùng nhau đào xung quanh trong hai giờ, họ đã đào được mười xác chết.
Hầu hết các xác chết đã bị phân hủy, nhưng vẫn còn hai xác còn lại một ít mô, có vẻ như mới chết gần đây.
Trong khoảng thời gian này, hai người bạn thân số 4 và số 6 cùng với Trâu Bình là không giúp được gì, cả ba mỗi người tìm một cái cây ôm nôn thốc tháo. Mùi ôi thi thể và mùi nôn mửa của ba người hòa quyện trong không khí, thật sự là không thể chịu nổi, cuối cùng Đoàn Dịch bọn họ đều không thể chịu nổi, mắt thấy trời sắp tối, lập tức rời khỏi rừng cây, trở lại chỗ con đường đá thở dốc.
Chờ hô hấp đủ, họ lê cơ thể mệt mỏi trở lại phòng khách để nghỉ ngơi, từng người một nằm liệt trên ghế, bất động, như một đám xác sống, cho đến khi ai đó hét lên vì đói bụng, những người khác mới phát hiện đã đến giờ ăn tối.
Đúng lúc này, số 6 chủ động đứng dậy đi vào bếp. "Tôi không bỏ sức lực lúc buổi chiều. Để tôi nấu bữa tối."
"Tôi giúp cậu." Số 4 lập tức đi theo.
Người đàn ông đầu đinh số 3 nhìn hai cô gái mỉm cười: "Vẫn là hai cô gái tốt nhất."
Sau khi hai người tiến vào bếp, cô gái số 1 ghét bỏ liếc mắt nhìn anh ta, "Tên háo sắc. Có phải mấy cô ấy nói câu gì anh cũng tin?"
Số 3 không hề tức giận khi nghe điều này, mà nhanh chóng nháy mắt với số 1, "Nghe cô nói kìa, ngự tỷ cũng tốt mà. Này? Cô tên là gì?"
-----
Trong nhà bếp, hai cô gái tìm thấy một miếng thịt bò trong tủ lạnh, rã đông trong nước rồi đập vài quả trứng vào bát khuấy đều, thời gian rất ngắn nên họ làm bữa tối đơn giản - cơm chiên thịt bò và trứng.
Khi cô gái số 4 đang đảo trứng, cô gái số 6 trên thớt gỗ cắt nhỏ hành lá.
Sau khi cắt nhanh hai cây hành lá, số 6 đưa mắt lên hỏi số 4: "Hai người số 2 và số 7 cậu thấy sao?"
Cô gái số 4 không ngẩng đầu lên, nói: "Hai con sói a. Không cần hoài nghi. Hai người bọn họ cơ bản là cùng một bọn. Tại sao à? Bởi vì họ có thể thấy thân phận của nhau, hai người đều là sói nên họ tín nhiệm lẫn nhau. Không giống hai người bạn thân là chúng ta, hai người đàn ông bọn họ vẫn luôn đi cùng nhau làm gì?"
Khẽ thở ra, số 6 ngập ngừng hỏi: "Vậy cậu nghĩ tối nay mình nên kiểm tra số 7 sao?"
Số 4 trả lời: "Mình cảm thấy cậu nhất định phải tra số 7. Dù sao anh ta cũng là người tốt của số 2. Nếu cậu không tra anh ta thì sẽ không nói chuyện nổi."
Số 6 đem dao phay thả xuống, sau đó thở dài: "Nhưng mình lo lắng đêm nay mình không qua được. Phù thủy còn chưa nhảy ra. Cũng không biết có còn thuốc giải không. Dù sao bây giờ còn chưa đến 9 giờ tối, trước 9 giờ tối sói còn có thể đâm người, cho nên bọn họ có khả năng vẫn chưa đâm người..."
Số 4 nói: "Coi như phù thủy không thể cứu cậu, kỳ thực cũng không sao. Cậu vào phòng mình kiểm tra, nếu tra được số 7 đúng là soi, cậu lập tức nói với mình. Như vậy cho dù cậu bị đâm, mình cũng có thể thay cậu truyền đi tin tức."
Vì vậy, cậu không phải là phù thủy. Cậu chỉ có thể là một thợ săn.
Nhìn cô bạn tốt số 4, số 6 tim đập nhanh hơn, bởi vì cô ấy rất phấn khích.
Nhưng vẻ mặt cô ta vô cùng lo lắng. "Thật ra, mình còn lo lắng cho cậu hơn. Nếu phù thủy có thuốc giải, hắn có thể sẽ cứu mình, nhưng cậu thì không nhất định. Nếu sói đâm mình, mình sẽ được xác nhận thân phận tiên tri, cho nên có thể bọn họ sẽ không đâm mình. Nhưng cậu ban ngày nói mình là bài chức năng... Cậu so với mình càng nguy hiểm.
Số 4 rắc một chút muối vào món trứng rồi đặt bát xuống, nhìn số 6 đang đầy mặt lo lắng.
Mỉm cười với cô một cách dịu dàng, số 4 nói: "Cậu không cần phải lo lắng cho mình. Hiện tại cậu hẳn là biết thân phận của mình. Nếu người sói dám đâm mình, mình liền dẫn theo sói đi. Hai người sói số 2 và số 5, mình sẽ tùy tiện mang theo một người."
Số 6 bước tới và nắm lấy tay cô: "Nếu cậu ở trong tù, cũng đừng sợ. Mình sẽ cố gắng hết sức thăm dò phó bản mang người tốt qua cửa. Nếu như vậy, cậu cũng sẽ an toàn qua cửa."
"Ân, mình đương nhiên là tin cậu." Số 4 cười nói, "Thành tích của cậu vẫn luôn tốt hơn mình, vẫn luôn là người lãnh đạo câu lạc bộ, mình vẫn luôn dựa vào cậu chăm sóc. Cái trò chơi này cũng vậy, mình thật sự quá ngốc, không biết chơi như thế nào, vậy mình liền theo cậu đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy