Chương 1: Lần đầu gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Lần đầu gặp gỡ

Vốn tưởng rằng, làm lão sư ở nhà trẻ là nghề nghiệp hạnh phúc nhất thế giới này, bởi vì bên cạnh mình sẽ luôn có một đám thiên thần bé nhỏ nhu thuận gọi ta "Lão sư!", đôi mắt như ngôi sao nhỏ, cái miệng chu chu chạy theo ta mà bán manh, ngẫm lại cũng thật đáng yêu. Nhưng khi ta thật sự trở thành một lão sư lớp mẫu giáo bé ở Nhà Trẻ TF, ta lại cảm thấy... Đây... đều là một đám hài tử đầu gấu?!

Thiên Vũ Kiệt, ánh mắt của ngươi sao lại vênh váo hung hăng như vậy? Còn có Vũ Văn, lớp học và nhà vệ sinh cách nhau một đoạn đó, ngươi có thể đi lạc, ngươi có muốn thế không? Thiên Vũ Tầm, ngươi cho rằng ngươi che hai mắt của mình để đi kéo tóc bạn học mới thì ta liền không nhìn thấy ngươi sao? Ta không bị mù! Vệ Dục! Trên bàn mà cũng nhảy nhót được sao? Di? Thiên Vũ Hạo ngươi?

(phòng hiệu trưởng, Thiên Vũ Hạo: balabalabala. . . Hiệu trưởng: zzz)

Ai~ Nhưng mà nghe nói hôm nay sẽ có hai bạn nhỏ rất khả ái, rất nghe lời, chuyển tới đây? Có thật là vậy không? Hay là thượng đế nghe được lời cầu khấn của ta nên thực sự phái hai tiểu thiên thần xuống cứu vớt ta? Nhất định là như vậy!

Di? Sao phía sau lại cảm thấy lành lạnh vậy?

"Lão sư!"

Cái âm thanh đáng yêu cùng với cảm giác kì quái kia rốt cục là chuyện gì? Trong nháy mắt xoay người đó. Mẹ! Ta thực sự gặp thiên thần rồi! Sao có thể ấm lòng người như vậy? Sao có người vừa đáng yêu, vừa ngây ngô lại vừa đẹp như vậy tồn tại? Lại còn là một cậu bé giấy!!!

Nguyên Nguyên! Lão sư nguyện ý (hát) dùng hết cả tương lai để nuôi dưỡng ~ ho khan một cái! Không có ý tứ, có hơi thất thố. Bất quá Vương Tuấn Khải, ánh mắt ngươi như thế là có ý gì? Ta là lão sư! Là lão sư! Ngươi mới 5 tuổi! Dùng cái ánh mắt cá chết này được sao? Không phải nói hai người là thiên thần sao? Ngươi này! Ngươi này! Ta cảm thấy thế giới này thật độc ác mà !!!

Ta: Hôm nay chúng ta chào mừng hai bạn nhỏ mới tới, sau này mọi người sẽ cùng chung sống a! (Tuy rằng giọng điệu như vậy bị Thiên Vũ Kiệt khinh bỉ nhiều lần, nhưng ta là lão sư, nên nhất định phải dùng giọng điệu như thế! Ngươi nghĩ rằng ta can tâm tình nguyện dùng giọng điệu như vậy với các ngươi sao? Ta là bị ép buộc!

Kiệt: Các ngươi tên gì? Bao tuổi? Ở đâu? Mỗi ngày tiền tiêu vặt có bao nhiêu?

Thiên Vũ Kiệt, tên tiểu lưu manh này tra hỏi những vấn đề này là có ý gì? Ngươi dám xem ta không tồn tại sao?

Nguyên: Ta là Nguyên Nguyên, năm nay bốn tuổi rưỡi...

Khải: Hỏi ngươi ngươi liền đáp, ngươi bị ngốc hả? (Quay đầu trừng Tiểu Kiệt)

Đây là tình huống gì? Trong vườn hoa sao lại có mùi thuốc súng? Các ngươi thật sự là các bạn nhỏ ở nhà trẻ sao?

Ta là lão sư, mặc dù không muốn nhưng ta nhất định phải đứng ra hòa hoãn bầu không khí quỷ dị này: Được rồi! Được rồi! Ta giới thiệu cho mấy ngươi. Đây là bạn nhỏ Vương Nguyên, mọi người có thể gọi hắn là Nguyên Nguyên. (liếc về phía Tiểu Khải) Còn hắn tên là Vương Tuấn Khải, mọi người có thế gọi hắn là Tiểu Khải.

Mọi người: ...

Lời nói của ta hình như vẫn không làm cho không khí xung quanh bình thường trở lại, Tiểu Khải cùng Tiểu Kiệt vẫn trừng mắt nhìn nhau, cái này...

"Lão sư, chúng ta ngồi đâu vậy?"

Nguyên Nguyên, ngươi thật sự là một tiểu thiên thần, là mẹ ngươi bồi dưỡng sao? Ta thật xấu hổ a!

"A! Ngươi cùng Tiểu Khải ngồi phía sau (ngón tay chỉ Nghê Tử Ngư) bên cạnh hắn!

Nguyên Nguyên kéo kéo cánh tay nhỏ bé của Tiểu Khải, "Tiểu Khải, chúng ta tới phía trước ngồi đi!"

Có trời mới biết, Tiểu Khải từ lúc gặp ta không hề biểu lộ gì trên khuôn mặt, thế mà cư nhiên hắn lại quay đầu, hướng Nguyên Nguyên nở nụ cười!!! Không sai! Hắn cư nhiên nở nụ cười. Còn bị Nguyên Nguyên dắt xuống phía dưới? Hắn không phải vừa cùng Tiểu Kiệt trừng mắt sao? Ngươi thay đổi như vậy có cân nhắc qua cảm nhận của lão sư ta?

Ta cần phải tỉnh táo lại, giờ mới là ngày đầu tiên, ta cảm thấy, ta sẽ không yêu thương nữa! Thiên chúa ơi, mang con đi a~.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro