Chương 131-135

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 131: An ủi lúc sắp chia tay

Tiêu Toa chơi trò mất tích, bôi đen đoàn phim, dẫn tới một đám phóng viên giải trí và paparazzi vây quanh trường quay 《 Một đời một kiếp 》, ảnh hưởng nghiêm trọng đến đoàn phim, Thân Đồ Mặc ra lệnh một tiếng, cả đoàn phim đình công để ổn định...

Lệnh đình công vừa ra, Tần Chi Tu đã bỏ chạy, Quý Tiết cũng mặc kệ hắn, dù sao trên xe của Tần Chi Tu có thiết bị định vị, trước khi làm việc lại hắn tự nhiên sẽ bị bắt Tần tiểu tử trở về. Đúng lúc này vài người mới trong tay hắn cũng đang trong thời kỳ quan trọng, hắn không có cách nào thoát ra, nên hắn kêu Mục Duy tiện đường giúp hắn tới chỗ túm tên kia lại.

Mục Duy nhìn lên bản đồ trên vệ tinh, kêu lái xe thay đổi phương hướng, nhưng hình như Tần tiểu tử biết có người đi theo hắn, một đường chạy nhanh vẫn duy trì khoảng cách với bọn họ.

Mục Duy gọi điện thoại cho Tần Chi Tu, đúng như dự đoán không gọi được. Tần tiểu tử lúc đang rối loạn sẽ chặn số điện thoại mọi người trừ nữ nhân tên Đỗ Vi.

Nghĩ nghĩ, hỏi cô gái nhỏ đang đọc sách bên cạnh, "Tần tiểu tử có số điện thoại của em không?"

"Hình như là... Không có."

Mục Duy mượn di động của Hà Nhạc Nhạc tiếp tục gọi, vẫn như trước không gọi được, chỉ có thể tiếp tục đi phía sau Tần Chi Tu, chờ lúc hắn dừng lại.

Màn hình di động lại sáng lên, vừa thấy tên trên màn hình, trong đôi mắt của Mục Duy hiện lên phiền chán, một lúc sau mới nhận điện thoại.

Mơ hồ cảm thấy tâm trạng người bên cạnh thay đổi, Hà Nhạc Nhạc đang đọc sách ngẩng đầu lên nhìn về phía Mục Duy, chỉ thấy thần sắc Mục Duy như vướng sương mù và áp lực.

Vừa nghe điện thoại, ngón tay Mục Duy nhẹ nhàng vuốt lên lông mày hơi hơi nhíu lại của cô.

"Tôi đã biết, tôi sẽ trở về."

Hà Nhạc Nhạc nhìn Mục Duy, cũng không hỏi chuyện gì làm hắn không vui, "Em... có thể làm cái gì không?"

Mục Duy hơi hơi ngẩn ra, trong lòng phiền chán bị ôn nhu của cô xua tan hầu như không còn.

Cô dịu dàng... Nhìn như bình thường, nhưng thật ra ── dị thường khác xa người khác. Hắn đã kết giao qua rất nhiều nữ nhân khác nhau, trong đó đủ thể loại am hiểu lòng người dịu dàng săn sóc, nhưng dưới tình huống như vậy, không có ai hỏi thân thiết hỏi phản ứng của hắn mà luôn hỏi ──

Xảy ra chuyện gì rồi?

Phản ứng như vậy cũng là bình thường thôi, nhưng mà ── rất nhiều lúc mọi người cũng không muốn đem chuyện phiền lòng nói ra, nhất là khi chuyện còn chưa rõ ràng, hỏi câu này ngược lại càng làm cho người thấy phiền chán hơn.

Mà cô ── nhu thuận làm cho lòng người ta say mê.

Tinh tế nhìn chân mày mềm mại của cô, càng xem hắn càng say mê hơn nữa.

"Nhạc Nhạc..."

"Ừ?"

"I Love U."

Nhìn hai mắt chứa đầy mị lực của hắn,cô không biết là hắn đang tiếp tục chơi trò ' người yêu' hay là thật sự...

Rũ mắt xuống, Hà Nhạc Nhạc mềm nhẹ tựa vào trong lòng hắn, ôm lấy thân thể hắn. Cô không biết "Bạn gái" nên có dáng vẻ gì, chỉ có thể... Thuận theo tự nhiên.

Mục Duy cúi đầu hôn lên gáy cô, ngón tay thon dài từ bên hông tiến vào trong quần áo cô, một hơi thở đã đem nội y của cô cởi bỏ, để cho hắn thuận lợi hôn lên đàu vai trắng mịn của cô, đè thân thể cô lại, tiếp tục hôn lên cánh tay mềm mại và khuỷu tay mẫn cảm của cô.

Khuỷu tay ngứa ngứa làm Hà Nhạc Nhạc kìm lòng không được rút tay về, có chút e lệ né tránh tầm mắt của hắn.

Ngóng nhìn thân thể của cô gái kiều nhỏ dưới thân, Mục Duy từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cảm thấy tình ái tuyệt vời như thế...

Đem bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của cô đặt lên chỗ hắn đang cố gắng nhẫn nại vuốt thật mạnh, gãi không đúng chỗ ngứa khó nhịn đối với hắn mà nói đúng là trải nghiệm cực kì mới mẻ ── nhưng thật tình hắn hy vọng không có lần sau.

Cắn cắn môi, Hà Nhạc Nhạc rút bàn tay nhỏ bé từ trong lòng bàn tay của hắn ra, có chút khẩn trương cởi quần của hắn, kéo quần lót xuống, nắm lấy côn thịt kiêu ngạo của hắn!

Trong đầu không khỏi nhớ lại sự việc thảm khống đã trải qua tháng trước, tay nhỏ bé theo bản năng rụt lại một chút.

"Nhìn anh." Mục Duy nhẹ gọi.

Khuôn mặt nam nhân trước mắt có mang theo mị lực, trong mắt hắn chứa đầy tình cảm chân thành tha thiết, thản nhiên, cùng với con người tàn nhẫn tà ác ngày ấy khác nhau hoàn toàn.

"Hãy quên ngày đó đi. Tin tưởng anh, đó là chuyện đã làm anh hối hận... cả đời."

Hà Nhạc Nhạc lắc đầu. Tuy rằng lúc trước đúng là chán ghét hắn, nhưng cũng không bởi vì chuyện ngày đó mà oán hận hắn.

Một lần nữa cầm lấy lửa nóng của hắn, chậm rãi vuốt ve, Hà Nhạc Nhạc cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn, thấy hắn giống như không có cảm giác quá lớn, liền nương theo vai hắn để hắn ngồi thẳng lên, cô ngồi chồm hỗm tại ngay giữa hai chân hắn.

Có chút sợ hãi nhìn côn thịt trước mắt, Hà Nhạc Nhạc chậm rãi vươn đầu lưỡi liếm liếm nó.

Động tác ngượng ngùng lại dâm đãng của cô làm côn thịt của hắn tráng kiện đứng thẳng hơn nữa, cố gắng nhẫn nhịn khoái cảm cô mang đến, Mục Duy gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô.

Nghe tiếng hít thở chập chùng của hắn, cô cũng bắt đầu chậm rãi nếm thử từ từ. Đầu tiên là vươn đầu lưỡi ẩm ướt liếm từ đầu đến cuối thân gậy thịt, lúc thì cầm chặt lúc thì thả lỏng, đồng thời nhẹ nhàng mà ngậm chặt hôn lấy hai cái túi ngọc hai bên. Nghe thấy tiếng thở dốc hắn phát ra, cô an ủi hai túi thịt mềm mại kia nhiều hơn, cố gắng mở cái miệng nhỏ nhắn ra ngậm vào côn thịt của hắn.

Cự long mượt mà to lớn chống đỡ tràn đầy cái miệng nhỏ nhắn của cô, nhưng biết hắn nhịn vất vả, cô liền cố gắng ngậm nuốt liếm mút, hai tay phối hợp với cái miệng nhỏ nhắn tận tâm trấn an côn thịt đang sung sướng.

Thật ấm áp, thật thoải mái... Mục Duy phát ra tiếng thở gấp, hơi hơi nghiêng đầu, chìa tay đỡ phía sau gáy cô nhưng cũng không dùng lực chỉ đơn thuần hưởng thụ an ủi của cô.

Trộm ngắm phản ứng của Mục Duy, hô hắp hắn sâu nặng, biểu cảm chìm đắm nhưng lại làm cho cô dâng lên chút cảm giác thành tựu, tự nhiên mừng thầm làm trong lòng cô cảm thấy thẹn, cúi đầu đẩy nhanh động tác.

"Ách..."

Không biết qua bao lâu, cho đến khi hai tay cô và cái miệng nhỏ nhắn đã mỏi vô cùng, Mục Duy mới nhịn không được đỡ sau đầu cô, tự bản thân nhanh chóng ra vào mấy chục cái sau đó phun trào, cô tránh không kịp, vẻ mặt chật vật, mà hắn lại vừa cười sung sướng vừa giúp cô lau mặt, làm cho cô rất hối hận đã xử lý nhu cầu cho hắn...

Sau đó, Mục Duy nói hắn có việc gấp phải về nước, liền đưa cho cô một cái ipad, chỉ vào điểm đỏ ở bản đồ trên màn hình giao việc cho cô:

"Đây là Tần Chi Tu, tìm được hắn, đem hắn mang về nhà trọ, Quý Tiết đang chờ. Nhưng, cụ thể làm như thế nào... Tùy em vui vẻ."

"..."

Lời nói của tác giả: Liên quan đến việc vì sao Mục Duy sẽ yêu Nhạc Nhạc ~~~ thật ra cùng với chương 130 giống nhau --- mọi người không phát hiện ra là tôi vẫn không thể nào kể lại hoàn cảnh của Mục Duy sao? Hắn đã sớm bị vặn vẹo ~ chính là mới nhìn thì giống người bình thường mà thôi... Khụ khụ... Hơn nữa Mục Duy là dựa vào ánh mắt để ăn cơm ~ mọi người suy nghĩ một chút hình ảnh...

Chương 132: Giống như ảo mộng

Rất nhiều cảnh đẹp chỉ có thể nhìn từ xa, giống như sườn đê xanh mát tươi tốt, một khi đến gần sẽ phát hiện nó rất thưa thớt, lại có thêm tầng đất nâu phủ trên mặt. Có những cảnh đẹp, nhìn từ xa thì được nhóm nghệ thuật gia tô điểm như một kiệt tác, mà càng tới gần càng làm cho người ta hoài nghi vào ánh mắt của mình, hoài nghi bản thân có phải đang mơ hay không, hoặc là đi vào một thế giới tốt đẹp khác.

Chỉ là quần áo bình thường, tùy ý nằm, chỉ có một mình hắn lại làm cho kết cấu xung quanh trở nên hoàn mỹ như một bức họa, chính là...

Hà Nhạc Nhạc chậm rãi đi đến gần, cách Tần Chi Tu năm bước thì dừng lại, ngồi xuống.

Cô chạy xe đuổi theo mấy tiếng liền mới tìm thấy xe máy của Tần Chi Tu ở phía trước một quán mì sợi, hỏi rất nhiều người cũng không ai biết chủ của chiếc xe đã đi đâu. Ở quán mì sợi đến trưa, cũng không gặp được bóng dáng của Tần Chi Tu, cô đành phải dựa theo cảm giác đi dạo xung quanh, cuối cùng xa xa liền thấy ca sĩ thần tượng đang nằm trên bờ.

Mục Duy nói đây là thói quen của Tần Chi Tu.

Lúc không có công việc, Tần Chi Tu lúc thì làm ổ cả ngày trong nhà trọ, khi thì cưỡi chiếc xe máy sấm sét của hắn, muốn tìm cũng không thấy người đâu. Sau vài lần mất tích, Quý Tiết sợ, gắn định vị vệ tinh trên xe máy của Tần Chi Tu. Nhóm ngôi sao luôn sống trong tầm mắt của công chúng, mỗi cử động hay tiếng nói đều bị vô số người nhìn chằm chằm, vì thế khi nghỉ ngơi thường tìm đến những nơi không có quá nhiều người biết đến bản thân để trải qua cuộc sống thoải mái của người bình thường, cũng rất dễ thông cảm. Hà Nhạc Nhạc vốn cũng tưởng rằng Tần Chi Tu cũng vậy, nhưng... nhìn nam nhân đang nhắm hai mắt hưởng thụ ánh nắng mặt trời trước mặt mình, cô không cảm thấy hắn đang thả lỏng chút nào.

Tần Chi Tu chậm rãi mở mắt ra, nheo nheo mắt nhìn về phía Hà Nhạc Nhạc, "Hơi Hơi..."

"..."

Hà Nhạc Nhạc quay đầu nhìn về phía đồng ruộng xa xa. Yêu một người không thích mình, đối với ai cũng rất buồn. Cho dù là nam nhân may mắn như Tần Chi Tu, cũng sẽ gặp được tra tấn đơn phương giống vậy, vì thế ông trời cũng rất công bằng. Tuy rằng nghe có vẻ giống như vui sướng khi người gặp họa. Khụ khụ...

Sau khi thấy rõ là Hà Nhạc Nhạc, Tần Chi Tu cũng không có gì ngạc nhiên, ngồi dậy, từ ba lô lấy ra hai lon bia, quăng một lon cho cô.

Nhìn lon bia trong tay, Hà Nhạc Nhạc đứng lên đi đến bên cạnh Tần Chi Tu, mở nắp ra đưa về phía Tần Chi Tu, nhẹ nhàng cụng lon bia với hắn một chút, sảng khoái ngửa đầu một ngụm uống cạn, rồi mới giương tay đem lon bia ném ra xa, cười tươi nhìn lon bia vẽ ra một đường vòng cung thật dài!

Đời người không như ý muốn, mọi người ai cũng có điều không như ý, ai cũng không cần đáng thương ai, an ủi ai, cũng không cần giảng đạo chỉ trích ai cả.

Ách... Hà Nhạc Nhạc nhìn lon bia xa xa, đột nhiên lại chạy đến nhặt trở về, có chút xấu hổ liếc liếc Tần Chi Tu.

"... Khụ!" Tần Chi Tu sửng sốt một chút, lập tức cười tươi.

Hắn biết cô vì sao ném đi lại nhặt trở về ── bởi vì con nít ngoan sẽ không quăng rác bừa bãi! Ha ha ha ha... Cô gái này với Hơi Hơi... không giống nhau.

"Cô trèo cây được không?" Tần Chi Tu đột nhiên hỏi.

"... Trước đây thì có." Bởi vì cô phải tự mình đi lấy cặp sách bị người ta quăng lên cây.

Tần Chi Tu tươi cười sáng lạn, "Thích ăn quả khế không?"

Mấy phút sau, Hà Nhạc Nhạc nhìn cây khế cao lớn dị thường trước mắt, há hốc mồm. Hắn muốn cô leo lên tận ngọn để hái hai quả khế hả?

Nhìn về phía Tần Chi Tu để xác nhận, Tần Chi Tu cười gật gật đầu. Nhìn tiểu ác ma như hoa mỹ nam tươi cười sáng lạn, mặt Hà Nhạc Nhạc nhăn lại khổ sở, ngẩng đầu nhìn cây khế to lớn kia ── có gì đâu! Ai sợ ai!

Hai quả khế ngọt lành, thanh khiết, mở ra ngày nghỉ thực sự của Hà Nhạc Nhạc.

Tần Chi Tu và cô đi ăn ké tiệc của người ta, buổi tối chạy đi trộm đồ ăn, ban đêm ngủ túi ngủ dã ngoại, không kiếm được tiền ăn cơm hắn còn chạy đến phòng trò chơi, chơi trò chơi lấy xu sau đó bán lại cho con nít để đổi tiền ăn cơm!

Đi theo hắn lăn lộn ba ngày, bọn họ một đồng tiền cũng không tốn! Hơn nữa mỗi khi cô nhớ đến việc phải kêu Tần Chi Tu trở về, đột nhiên hắn sẽ tìm chuyện cắt đứt lời nói của cô, làm cô... ngốc đến mức quên luôn!

... Có lẽ cũng chính bản thân cô muốn quên đi, nếu không cũng sẽ không cố ý không thèm nhìn di động. Trừ bỏ vài năm học đại học với Linh Vũ, cô chưa bao giờ chơi đùa điên cuồng như thế, sau khi vứt bỏ được gánh nặng của lời đồn, lần đầu tiên trên đời cô có thể vô ưu vô lo không sợ hãi cười to trước mặt người khác! Cho dù chứng bệnh sợ hãi vẫn còn tồn tại, nhưng trong lòng của cô lại vô cùng sung sướng!

Ba ngày sau, Quý Tiết tự mình đến túm hai người bọn họ trở về.

"Hai người các cậu ngứa da phải không? Quý Tiết xanh mặt nghiến răng nghiến lợi nói.

Một lần nữa trở lại nhà trọ, nhìn những thứ quen thuộc, Hà Nhạc Nhạc có cảm giác như đã cách một đời. Có chút không biết là cuộc sống ngoài nhà trọ mới là cảnh trong mơ của cô hay là hiện tại cô đang ở trong mơ. Nhưng ──

"Cảm ơn anh, Tần tiên sinh, ba ngày này tôi thật sự rất vui vẻ." Ban đêm khi đưa cà phê cho Tần Chi Tu và Quý Tiết, Hà Nhạc Nhạc mỉm cười nói.

"... Tôi cũng vậy." Hơi Hơi vĩnh viễn cũng sẽ không cùng hắn làm những chuyện như vậy...

Nhìn cảnh hai người nhìn nhau cười, Quý Tiết cúi đầu uống một ngụm cà phê.

"Nhưng tôi có chút vấn đề muốn hỏi, rõ ràng chỗ nào cũng có poster của anh, vì sao không ai nhận ra anh vậy?" Hà Nhạc Nhạc hỏi. Tuy rằng bọn họ đa số thời gian sẽ không đến chỗ đông người, nhưng thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trước mặt người khác, có thể ba ngày khá ít nhưng không ai nhận ra Tần Chi Tu, rất kỳ quái a.

"Bởi vì khuôn mặt của tôi rất phổ biến mà!"

Hà Nhạc Nhạc một đầu đầy hắc tuyến.

"Bởi vì mọi người chú ý chính là Tần Chi Tu có bề ngoài ngăn nắp tiếng hát tuyệt vời, mà không phải là một người lớn lên như côn đồ tên Tần Chi Tu." Quý Tiết để cà phê xuống nói, "Đi ngủ sớm một chút, sáng mai về phòng chụp, chụp xong sẽ bắt đầu làm album, thời gian kế tiếp cậu cũng không được nghỉ ngơi nhiều nữa đâu."

"Ừ."

Nói xong rồi, Quý Tiết đứng lên đi đến trước người Hà Nhạc Nhạc, cúi người ở bên gáy cô ngửi ngửi, "... Lên lầu."

Chương 133: Dần dần thu thập

Chờ... Chờ... Đợi cho bản thân giả ngủ cũng biến thành ngủ thật, nam nhân bên cạnh mới ngưng động tay động chân, ôm lấy cô dần dần đi vào giấc ngủ. Hà Nhạc Nhạc đợi hơn mười phút nữa, mới di chuyển từ từ đến bên giường, rón ra rón rén xuống giường. Không dám dừng lại ở phòng ngủ, cô ôm quần áo đi ra ngoài.

Cùng Tần Chi Tu điên cuồng chạy vài ngày, sách báo cũng không có cơ hội xem, nhiệm vụ công việc mỗi tối thứ hai sẽ được gửi đến, hai ngày nay cô phải nhanh chóng đuổi theo mới được.

Lúc nãy Quý Tiết kêu cô lên lầu, kết quả vừa vào thang máy hắn đã hoá thành quỷ phong lưu, ép cô vào góc thang máy. Khi thì thô bạo khi thì dịu dàng, làm cho cô không theo được tiết tấu của hắn, chỉ có thể vào lúc hắn tuỳ ý rút cắm mà nức nở cao trào liên tục, cuối cùng chỉ có thể giả bộ mệt ngủ mà tránh né yêu cầu vô độ của hắn.

Tắm vòi sen, uống nước, cố gắng hoạt động thân thể đang bủn rủn làm cho tinh thần của bản thân tăng lên, Hà Nhạc Nhạc mới ngồi vào ben tròn nhỏ bên cạnh ban công, đối mặt với màn đêm yên tĩnh, mở laptop ra, đeo tai nghe, nhìn vào di động đọc lại nội dung công việc.

Đây là một bộ truyện xưa kể về tình yêu, nghe thấy một đoạn chuyện xưa từ giọng nói êm tai của chính mình nói ra, trong tai là âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ giống như cái đuôi mèo nhẹ gãi vào tim, trong lòng toát ra cảm giác kì lạ lại sung sướng, làm cho cô nhớ đến cảm giác thỏa mãn vui sướng khi hát cho L nghe.

Một hơi đọc xong, tinh thần Hà Nhạc Nhạc vẫn phấn khởi như cũ, cảm giác của cổ họng cũng càng ngày càng tốt, nhưng thời gian trên laptop lại nhắc nhở cô, nếu không đi nghỉ ngơi, cô có thể ra ngoài làm bữa sáng luôn rồi. Nhưng bây giờ cô không muốn ngủ...

Suy nghĩ một chút, Hà Nhạc Nhạc mở ra tài liệu biên tập bài hát, đem đôi chân tê cứng ở dưới bàn gác lên ghế, nhẹ nhàng cầm điện thoại hát lên bài hát L thích.

Hát xong, cô đang chuẩn bị lên NG gửi cho L, thì đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay lớn!

Theo phản xạ cô ngẩng đầu nhìn về phía người đang đứng ngay cửa sổ sát đất ở ban công, trái tim Hà Nhạc Nhạc thiếu chút nữa ngừng đập, cũng may đã nhanh chóng thấy rõ ngay cửa là Quý đại thiếu - công tử phong lưu chứ không phải 'vật' không rõ ràng.

"Anh ──" hắn vào lúc nào vậy?

Quý Tiết đến gần, hai tay để lên tay ghế, cúi đầu hôn lên môi cô.

Giọng hát cô đẹp quá, vẻ mặt sung sướng tập trung của cô... còn đẹp hơn, càng làm cho hắn vĩnh viễn muốn giữ lấy.

Hắn dễ dàng ôm lấy Hà Nhạc Nhạc trên ghế đem vào giường. Tối hôm qua cô vừa đi hắn đã phát hiện, trừng mắt nhìn trần nhà nửa ngày, vẫn cảm thấy giống như trong lòng đã đánh mất gì đó, khó chịu đi xuống lầu vào phòng tìm cô.

Cô đem tai nghe, không phát hiện hắn tiến vào. Thật ra hắn không hé răng là muốn nhìn xem cô rốt cuộc làm gì mà dám can đảm giả bộ ngủ để hắn tin rồi chuồn đi, vậy mà hắn vừa nghe xong, lại ủ rũ đứng ở cửa mấy tiếng liền.

Thế giới này chưa bao giờ thiếu người tài hoa, ở trên có Tần tiểu tử nghịch thiên, ở dưới có các học viên nổi bật của nhiều trường đại học, nhưng không phải ai có tài hoa cũng có thể được mọi người tán thành, công thành danh toại, nhất là trong giới giải trí hỗn loạn chỉ có lợi ích này. Ví dụ như là ca sĩ, bỏ qua một bên không nói những nhân tố khác, có đáng giá được công ty tốn tâm tư ủng hộ hay không, không phải nhìn vào những điều kiện xem âm sắc của cô hay như thế nào, âm vực rộng ra sao, kỹ xảo thành thục bao nhiêu, mà là lúc cô ca hát có thể cảm động lòng người hay không!

Chỉ dựa vào điểm đó, hắn tuyệt đối sẽ ký hợp đồng với cô! Nhưng mà... lúc trước không ký hợp đồng với cô, là vì tính cách của cô hoàn toàn không thích hợp, nhưng bây giờ, tiếng hát của cô ẩn chứa sức cuốn hút đã bù lại hoàn toàn những điểm thiếu sót trên! Dưới sự dẫn dắt và bảo vệ của hắn, thậm chí hắn hoàn toàn tin tưởng có thể làm cô trở thành một Tần Chi Tu thứ hai!

Hôn cô gái nóng bỏng dưới thân ── hắn vẫn sẽ không ký hợp đồng với cô! Bởi vì, hắn muốn giấu cô đi! Hắn muốn vùi lấp bảo thạch chưa mài dũa này chỉ để một mình hắn biết, những tốt đẹp trân quý của cô, ánh sáng, tươi cười, tất cả toàn bộ! Hắn muốn cô gái này vẫn như bây giờ, tỏa ra mùi thơm thản nhiên tươi mát của hoa dại, chỉ có hắn mới biết mùi thơm ngát ấy nồng đậm như thế nào, say lòng người như thế nào!

Bị hắn hôn sâu mạnh mẽ giống như lấy hết tất cả không khí, Hà Nhạc Nhạc khó chịu tránh khỏi môi của hắn, cái miệng nhỏ thở hào hển.

"Cô dám giả bộ ngủ?" Giọng điệu tính sổ.

"Tôi..." Cô đang vội...

Quý Tiết chuyển chủ đề, "Vừa nãy cô làm gì vậy?"

Thấy hắn không tính sổ nữa, Hà Nhạc Nhạc nhẹ nhàng thở ra, "Là một công việc khác, bởi vì cuối ngày phải giao, tôi sợ không đủ thời gian, vì thế nên... thực xin lỗi."

"Cô rất thiếu tiền sao? Loại công việc này ở trong nước cũng không nhiều, vất vả nhưng cũng không được bao nhiêu tiền."

"..." Hà Nhạc Nhạc không biết nên giải thích như thế nào, bởi vì số tiền này cô với hắn không cùng quan điểm. Công việc làm thêm này tiền lương không nhiều lắm, nhưng thuận lợi thì một tháng cũng kiếm được vài ngàn, hơn nữa lại tự do, đối với cô mà nói loại công việc này rất khó tìm được. Hơn nữa... cô cũng rất thích công việc này, nếu như có thể, cô hy vọng có thể làm lâu hơn.

"Đừng làm nữa. Tôi tìm cho cô một công việc làm thêm khác thoải mái hơn được không?" Quý Tiết vừa nói, bàn tay trắng nõn xinh đẹp cũng vỗ lên kiều mông của Hà Nhạc Nhạc cởi bỏ nội y bên trong và đồ ngủ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Nhạc Nhạc đỏ hồng, có chút tức giận trừng mắt nhìn hắn.

"Đừng hiểu lầm... Tôi chỉ muốn cô hát cho một mình tôi nghe, một lần một ngàn nhân dân tệ, được không? Miệng hỏi, tay lại quen thuộc tiến vào trong hoa huyệt xoay tròn vặn vẹo, hoa châu nho nhỏ ở bên ngoài mật huyệt là đối tượng thân thiết quan trọng của hắn.

Cau mày chịu đựng sung sướng dưới thân, Hà Nhạc Nhạc lắc đầu. Tâm tư hắn không trong sáng, cô không muốn tự chui đầu vào rọ.

"..." Hắn chán ghét nhìn cô lắc đầu! Vì sao cô gái này luôn lắc đầu với hắn, liên tiếp từ chối hắn? Hắn không thể so với... Thân Đồ sao?

"Ngại giá tiền thấp hả?" Động tác trong tay tăng lên, không hề có quy luật ra vào trong hoa huyệt ướt át của cô. "Vậy thì năm ngàn, năm triệu?"

Cảm giác dưới thân quá mức dã man, Hà Nhạc Nhạc nhịn không nổi bắt lấy cánh tay của hắn, nhìn hắn cầu xin, đôi mắt chứa đầy nước. "Không, không phải..."

"... Vậy vì sao lại không đồng ý?" Câu hỏi vừa nói ra Quý Tiết đã hối hận. Còn có thể vì sao nữa? Đương nhiên là do cô thích Thân Đồ mà không phải hắn! Lên giường với hắn cũng là vì muốn tiếp tục ở lại nhà trọ, tiếp tục có cơ hội nhìn thấy Thân Đồ, lên giường với Thân Đồ!

"Bởi vì... Tôi thích ── a..." Bởi vì cô thật sự rất thích công việc làm thêm này.

Nuốt mất nửa câu sau của cô, Quý Tiết không nhịn áp lực đè nén trong lòng nữa, rút ngón tay ướt đẫm ra thẳng lưng cắm vào hoa huyệt mất hồn của cô!

Hắn không thèm nghe cô nói cô thích Thân Đồ! Không thèm nghe lời nói cô thích nam nhân khác! Người cô thích phải là hắn!

Hắn muốn cô ── yêu hắn!

Rút ra một ít lại cắm vào thật sâu, mê say giữ lấy cô gái dưới thân, ở trên người cô mà rong ruổi, chà đạp đôi môi kiều diễm của cô, hai vú dâm mị, hung hăng yêu thương tiểu huyệt mê người, làm cho cô phải điên cuồng vặn vẹo, co rút, cầu xin hắn tha thứ!

Thân Đồ, tôi chưa bao giờ muốn phải thắng cậu chuyện gì cả, nhưng lần này, tôi nhất định phải thắng!

Chương 134: Ăn hay là ngủ

Ngày 9 tháng 9.

Một đêm không ngủ, chờ Quý Tiết làm xong, Hà Nhạc Nhạc vừa mới ngủ một chút, di động đã reo lên ồn ào. Quý Tiết tắt chuông của cô, để cho cô ngủ bù, nói hắn và Tần Chi Tu có thể ra ngoài ăn bữa sáng. Cô thật sự rất mệt, chỉ có thể nhận ý tốt của hắn, buồn ngủ nhìn hắn nói cảm ơn.

Câu dẫn chết người... Quý Tiết nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thần thái vô lực mềm yếu lại lộ ra mấy điểm ngây thơ của cô gái nhỏ, vừa nãy ở dưới thân hắn rất dâm đãng, lúc này lại thanh thuần như một nụ hoa không nhiễm một hạt bụi nhỏ. Dưới thân lại rục rịch...

"Quý tiên sinh..." Hắn tha cho cô đi mà!

"... Ai kêu tối qua giả bộ ngủ."

"Tôi... ừ ── "

Vừa mới xâm nhập đã làm hắn vô cùng sảng khoái mà hưng phấn, như vậy làm sao hắn không nghiện được chứ! Hắn yêu tất cả các vẻ mặt của cô, các phản ứng của cô, khoảng thời gian này bận quá, đợi qua đợt này hắn nhất định phải bắt cô ở trên giường ba ngày ba đêm!

Chờ Quý Tiết và Tần Chi Tu đi rồi, Hà Nhạc Nhạc mới nhẹ nhàng thở ra, tùy tiện ăn chút gì đó, uống một chén sữa ấm, sau khi tắm rửa, làm ổ ở trên giường ngủ bù.

Hai ngày trước Nguyễn Lân đã trở lại đoàn phim, Mục Duy thì trở về nước Anh, Quý Tiết đưa Tần Chi Tu đi phòng thu, giữa trưa nhất định sẽ không về, Thân Đồ Mặc... chắc là tại vì chuyện phim điện ảnh nên dạo này khá bận, tối hôm qua cũng không có trở lại, nếu như có về nhà trọ chắc cũng vào buổi tối, cho nên cô có thể ngủ đến tối. Thời gian ở nhà trọ cô không chủ động được, bây giờ thời gian dư dả một chút cũng tốt.

Sau khi cài báo thức, Hà Nhạc Nhạc liền nhắm mắt lại ngủ. Tuy rằng rất mệt, nhưng không quen ngủ ban ngày nên cô ngủ không quá sâu nên cứ tỉnh tỉnh mơ mơ, rồi mới ngủ thiếp đi, cho đến khi mở mắt ra một lần nữa thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú của nam nhân làm cô sợ tới mức giật mình tỉnh táo hoàn toàn ──

Thân Đồ Mặc? Hắn trở về lúc nào vậy? Cô vừa ngủ đến tối luôn rồi hả? Không có nghe thấy chuông báo thức?

Nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của Thân Đồ Mặc, trong đầu Hà Nhạc Nhạc đầy thắc mắc, cuối cùng đúng lúc sờ vào di động thì thấy báo thức chuẩn bị reo! Cô nhanh chóng ấn tắt, nhìn Thân Đồ Mặc vẫn còn ngủ bên cạnh.

Một giờ, Hà Nhạc Nhạc ăn cơm trưa, chuẩn bị tốt đồ ăn cho Thân Đồ Mặc lúc hai giờ, chờ Thân Đồ Mặc tỉnh lại. Nhưng thấy chuẩn bị đến hai giờ rồi, mà Thân Đồ Mặc vẫn chưa muốn tỉnh.

Làm sao đây? Đánh thức hắn hay là để hắn tiếp tục ngủ? Nếu như hắn không ăn cơm đúng giờ có thể ảnh hưởng đến thân thể hay không? Hà Nhạc Nhạc bắt đầu có chút sốt ruột, gọi điện thoại đến văn phòng của Địch Phi Vân, không ai tiếp.

Hỏi Quý Tiết đi, chắc là hắn biết, nhưng mà... cô chỉ có số điện thoại của Nguyễn Lân, Mục Duy và Thân Đồ Mặc. Chần chừ mãi ──

"Nhạc Nhạc?" Điện thoại rất may mắn được nhận, trong giọng nói Nguyễn Lân mang theo sự ngạc nhiên.

"Nguyễn tiên sinh, buổi trưa tốt lành. Có làm lỡ công việc của anh không?"

"Không có, có chuyện gì sao? Mấy ngày nghỉ như thế nào?" Tiếng nói trầm ổn tràn ngập từ tính của nam nhân mang đến cho người ta cảm giác an tâm dịu dàng.

"... Cảm ơn Nguyễn tiên sinh đã quan tâm, tôi rất tốt. Là như vậy, xin hỏi..." Hà Nhạc Nhạc thật ra muốn hỏi số điện thoại của Quý Tiết, nhưng đột nhiên nhớ tới cô không thể tùy tiện hỏi thăm thông tin của chủ nhà trọ, nghĩ nghĩ, có lẽ hỏi trực tiếp Nguyễn Lân cũng được. Dù sao thì bọn họ cũng đã ở chung nhiều năm rồi, chắc là sẽ biết! "Là... Thân Đồ tiên sinh vẫn còn đang ngủ trưa, nhưng hiện tại đã hai giờ, tôi không biết có nên gọi hắn dậy không?"

Nguyễn Lân ở bên kia điện thoại khẽ cười cười, "Vì sao lại hỏi tôi?"

Hà Nhạc Nhạc hiểu sai ý, có chút áy náy nói, "... Rất xin lỗi, đã quấy rầy anh rồi."

"Không... " Nguyễn Lân nhanh tiếp lời, mỉm cười thật tươi, "Tôi rất vui khi cô gặp vấn đề sẽ gọi điện thoại cho tôi. Đánh thức hắn dậy đi, thói quen của hắn đã lâu rồi, đến giờ không ăn đúng bữa sẽ nổi nóng."

"Được, cảm ơn Nguyễn tiên sinh!" Nghe được đáp án, Hà Nhạc Nhạc rất vui mừng.

Nghe thấy tiếng nói dễ nghe từ trong di động truyền đến, mặc dù đối phương đã tắt máy, Nguyễn Lân vẫn giữ di động ở bên tai thật lâu.

Mười hai ngày, suốt mười hai ngày không gặp cô. Mới bảy ngày đầu, hắn ở lì trong nhà trọ không đi đâu, phòng bếp lầu một, phòng khách, phòng ngủ của cô, phòng ngủ của hắn, phòng đạo cụ, phòng tập thể thao lầu 7, thậm chí phòng khách của Tần tiểu tử và Thân Đồ, hắn cũng đi tới đi lui dạo quanh, nhớ lại hình bóng của cô. Sau vài ngày, hắn ra khỏi nhà, không có mục đích đi dạo lung tung, công viên, bờ sông, quán bar, đỉnh núi... cho đến khi quay về đoàn phim.

Yêu một người là cảm giác như thế nào... hắn dùng mười hai ngày đã tinh tế gặm nhấm. Nhà trọ 7 tầng, đi hết toàn bộ cũng không đến một tiếng, nhưng hắn lại cảm thấy cho dù bản thân ở trong nhà ngây ngốc cả đời cũng sẽ không chán. Mà ở bên ngoài nhà trọ... không chỗ nào có dấu vết chả cô, cảnh cho dù có đẹp đẽ rộng lớn đều trở nên đần độn vô vị.

Tình không biết dậy, một hướng mà thâm. (Kiểu như là Tình không biết đến từ khi nào nhưng càng ngày càng sâu nặng)

Lần đầu tiên khi nhìn thấy những lời này, hắn rất buồn cười. Bây giờ mới biết được, có một số việc chưa trải qua, vĩnh viễn không có tư cách bình luận.

Có lẽ, từ lúc hắn ở trong phòng ngủ của cô, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy khoảnh khắc cô quấn khăn tắm bước ra, hắn nhất định sẽ yêu cô. Nếu không tại sao bản năng của hắn lại ôm cô... mặc kệ phản kháng chả cô, không chút do dự phá hủy trinh tiết của cô!

Hắn tưởng rằng cô là một cô gái vì tiền mà bán đứng thân thể, nghĩ hắn muốn cô là do cô làm cho hắn phát tiết rất thoải mái... cho đến khi bị em trai đánh thức.

Hắn không chỉ muốn ôm cô đơn giản như thế mà hắn muốn giữ cô ở bên cạnh.

Chương 135: Người xấu khi dễ người khác

Vài lần cũng không dám hô ra tiếng, Hà Nhạc Nhạc cảm thấy bản thân rất giống con cá bị quăng lên bờ... Hắn chắc là rất mệt nên mới có thể không cởi quần áo mà trực tiếp đi ngủ!

Màu da Thân Đồ Mặc rất đặc biệt, có sắc trắng pha lẫn màu đồng nhưng không phải trắng nõn có chút non nớt mà cũng không đen đến mức tục tằng. Ngũ quan của hắn cũng rất đẹp, chỉ nhìn đơn giản mỗi nét thì có vẻ cực kỳ bình thường, nhưng hợp lại một chỗ thì tuấn mỹ tinh xảo. Khi hắn đeo mắt kính, mặc dù có vẻ lạnh lùng hơn một chút nhưng không đáng sợ, mà khi hắn lấy mắt kính xuống, cô hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt thâm sâu lợi hại kia giống như có thể cắn nuốt thân thể của cô làm trái tim cô run rẩy, không thể phản kháng, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của hắn mà làm chuyện không biết xấu hổ, nói lời nói dâm đãng... cứ như vậy không biết cô sẽ bị hắn dạy dỗ thành dáng vẻ gì nữa.

Còn có, Quý Tiết, hắn... Cô quả thực không biết nên hình dung hắn như thế nào! Trong tay hắn, cô giống như là búp bê tình dục bị hắn tự tay dạy dỗ, chạm vào sẽ run run, sẽ mỏi, sẽ thét chói tai, sẽ khóc, hắn rất rõ ràng có thể làm cho cô cao trào khi nào, hoàn toàn một tay hắn nắm giữ tất cả! Cô vẫn muốn chịu đựng không phát ra tiếng rên rỉ, nhưng cuối cùng lần nào cũng đều bị hắn ép buộc đến la hét thất thanh!

Nguyễn Lân ── thật sự rất giống ngựa đực! Bị hắn làm đến ngất đi cũng bị hắn làm tỉnh lại cũng không phải một hai lần! Hắn còn nói cô thiếu 'rèn luyện'! Làm ơn, lấy chỉ số tiêu hao thể lực như vậy, mỗi ngày cô đã chạy marathon mấy vòng rồi!

Tới Mục Duy, ....

Thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai người đang nằm trên giường cô, Hà Nhạc Nhạc nhỏ giọng kêu:

"Thân Đồ tiên sinh..."

Không có phản ứng.

"Thân Đồ tiên sinh?" Âm lượng lớn lên.

Nhắm mắt thật chặt, vẫn không mở mắt.

"Thân Đồ ── a..."

Trong giây lát bị Thân Đồ kéo lấy áo nằm phủ trên người hắn, Hà Nhạc Nhạc theo phản xạ la lên một tiếng.

"Mấy giờ rồi?" Nắm lấy cằm của cô, Thân Đồ Mặc không khách khí hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Cố gắng đáp lại nụ hôn của hắn, dựa theo mệnh lệnh của hắn mà đưa đầu lưỡi ra dây dưa, mặc cho hắn xâm lược cái miệng nhỏ nhắn của cô, sau khi hôn xong, cô mới cúi đầu trả lời:

"Hai giờ hơn, đã chuẩn bị đồ ăn cho anh rồi... anh có muốn dùng cơm trước không?"

Thân Đồ Mặc nhìn cô giống như cô vợ nhỏ sợ hãi, không có trả lời.

Hà Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn quần áo màu đen trước ngực của hắn, yên lặng chờ quyết định của hắn.

Cô nhớ rõ Linh Vũ đã từng nói: Hai việc khiến cho người khác ghét nhất, chính là quấy rầy giấc ngủ và bữa cơm của người ta. Cô thì quấy rầy hắn ngủ để kêu hắn ăn cơm thì kết quả như thế nào?

Nửa tiếng sau...

"Ừ..." Hà Nhạc Nhạc xấu hổ đỏ mặt, trần trụi quỳ dựa vào bồn tắm lớn đưa lưng về phía Thân Đồ Mặc, cắn môi chịu đựng ma sát khoái cảm từ hai tiểu huyệt dưới thân truyền đến. Bởi vì thân thể đang quỳ gối, nên cho dù thân thể bị hắn đùa bỡn khó chịu cô cũng không cách nào khép lại được, chỉ có thể phản xạ co rút chấp nhận hai ngón tay thon dài của hắn.

Sau khi hắn ăn cơm xong liền cởi nút thắt quần áo đi về phía phòng ngủ của cô, cô tự nhiên ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn vào phòng tắm, hầu hạ hắn vào bồn tắm rửa. Trong khi chờ nước đầy bồn tắm hắn đã ép cô vào tường xâm nhập một hồi, đến mức mũi chân cẳng chân cũng mỏi không chịu nổi nữa, chờ nước trong bồn đầy rồi, hắn mới tạm thời rút ra để cô thở ra một hơi. Vào bồn tắm lớn, cô vừa mới chuẩn bị để bản thân ngồi lên trên, hắn lại kêu cô xoay người nằm úp, mật huyệt dưới thân do hoan ái bị gián đoạn mà không ngừng mấp máy, hắn lại muốn cô nhếch mông lên để hắn xem sao?

"A..." Hoa huyệt bởi vì đói khát mà tự động mút ngón tay hắn vào, cúc huyệt còn lại muốn thả lỏng lại bị dị vật nóng bỏng của hắn cắm vào, hai loại cảm giác đồng thời kích thích mãnh liệt, liên tưởng đến việc hắn ở phía sau dùng ánh mắt cắn nuốt linh hồn, nhìn chằm chằm vào hai tiểu huyệt dâm đãng không chịu nổi của cô, cô liền ...

Thân Đồ Mặc đột nhiên ngừng tay, "Lúc nào thì sẽ bắn?" giọng nói thản nhiên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Nhạc Nhạc đỏ hồng đến mức sắp nhỏ ra máu. Sao hắn lại có thể dùng giọng điệu 'bình thường' như vậy để nói những lời dâm uế như thế chứ? Lúc nào thì sẽ bắn? Cô, cô sao mà biết được? Mỗi lần đều là tên hỗn đản Quý Tiết ép cô.

"Tôi, tôi không biết."

"... Tôi hỏi cô lúc nào thì học được."

Học? "Tôi không có... " cô xoay người nhìn về phía hắn, "Là, là Quý tiên sinh hắn ── "

Thân Đồ Mặc cúi đầu nhìn kiều mông tròn trịa của cô, gật gật đầu.

"Tự bản thân chơi đến mức bắn ra."

"Tôi..." Bị bắt nạt đến khóc, "Tôi sẽ không."

"..."

Thấy hắn không nói lời nào, Hà Nhạc Nhạc chỉ có thể nhận lệnh. Một mệnh lệnh tốt nhất không nên để hắn nói đến lần thứ hai, nếu không chỉ có thể dùng cảnh 'thảm khốc' 'mười lần thảm khốc' 'vạn lần thảm khốc' để diễn tả! Xoay người đem hai chân mở lớn ra để ở hai bên thành bồn tắm, không dám đụng đến hai chân của hắn, nên cái mông nhỏ chỉ có thể nửa treo nửa vắt trong nước, dựa vào đường cong cánh tay trái để ổn định thân thể. Tay phải run rẩy xoa khe hở hẹp trong nước, nhẹ nhàng cao thấp ra vào, từ miệng huyệt đến hạt châu, chậm rãi ma sát.

Rất thoải mái, nhưng... Không đủ. Lúc trước hắn làm được một nửa, bây giờ bản thân tự an ủi cứ như muối bỏ biển! Làm sao đây...

Cầu xin nhìn về phía Thân Đồ Mặc, người ta chỉ đưa tay đem tóc ướt sũng vuốt ngược ra sau đầu, trên vẻ mặt khí phách là bộ dáng tức chết người kiểu như chuyện không liên quan đến mình!

Người xấu! Ma vương!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro