Chương 136-140

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 136: Đúng là khá tốt

Trong lòng Hà Nhạc Nhạc vừa uất ức vừa tức giận, cũng không thèm nhìn hắn, lực trong tay tăng lên mấy phần, rất nhanh sung sướng dưới thân dâng lên, làm cho mông nhỏ của cô cũng thích thú nẩy lên, làm thành một cơn sóng nhỏ. Nhớ lại những gì Quý Tiết đã từng làm, cô ma sát khe hở hẹp rất nhanh, đầu ngón tay nặng nề đè nặng lên hoa châu mềm mại dưới thân, cuối cùng ngón tay đặt tại huyệt thịt màu mỡ ra vào điên cuồng ──

"A a..." Không được! Hà Nhạc Nhạc lập tức cảm thấy rất khuây khỏa, tiếp tục như vậy cô rất nhanh sẽ cao trào! Nhưng mà, cô thật sự không biết khi nào thì mới bắn ra! Không, bây giờ cô đã không thể dừng tay lại, thật thoải mái, thân thể... cả người đến lỗ chân lông cũng nở ra, trái tim treo ở tại cổ họng ──

Nhìn cô gái trước người có thần sắc say mê, tay nhỏ bé dâm đãng tự an ủi ở tiểu huyệt hồng hào, mông không chịu khống chế cao thấp chập chùng phối hợp với ngón tay đang đùa giỡn của cô, trong đôi mắt Thân Đồ Mặc hiện lên sắc lửa diễm lệ.

"Tôi, tôi..." Mang theo tiếng khóc nức nở, "Thân Đồ..."

Biết cô đã không chống đỡ được nữa, Thân Đồ Mặc nắm lấy đùi cô đang ở trên bồn tắm mang lại vách tường sát với thân thể hắn, vươn tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang thủ dâm của cô, làm cho tiểu huyệt kiều diễm của cô đối diện với côn thịt hưng phấn ngẩng cao đầu của hắn, hung hăng cắm xuống.

"A a a ──" Tiếng thét chói tai cao vút bật ra, làm cả người hắn thư sướng.

Thân Đồ Mặc nắm thắt lưng của cô va chạm hơn mười mấy lần, thấy cô đã bắt đầu run rẩy hút chặt, tiểu huyệt đang mấp máy kịch liệt, hắn lại nhấc cô lên, làm cho cô từ trên cao ngã xuống, rồi mới từ trong ánh mắt uất ức thầm oán của cô mà nặng nề xâm nhập đến đỉnh.

"A..." Trên làn da phảng phất như tất cả các lỗ chân lông đều ngứa, vừa đau lại vừa sung sướng vô cùng, tiểu huyệt trống rỗng càng làm cho cô thêm điên cuồng, cúc huyệt đầy trướng sắp bị hắn xé rách, hắn phải tra tấn cô như vậy mới có thể vui vẻ hay sao?

"Thân Đồ..."

"Ừ?" Nhẫn nại tính tình chậm rãi sáp nhập mông nhỏ của cô, bên trong cúc huyệt mềm mại chật trất gắt gao hút lấy hắn rất nhiệt tình, cùng với lúc cắm vào cái miệng nhỏ nhắn phía trước của cô có chút khác nhau, nhưng đều có thể lấy lòng hắn thật sâu.

Thấy vẻ mặt hắn giãn ra, dáng vẻ rất hưởng thụ, so với chính mình khó chịu, Hà Nhạc Nhạc không cam lòng thốt ra hai chữ ──

"Người xấu..."

Lỗ tai Thân Đồ Mặc khẽ nhúc nhích, ánh mắt sắc bén bắn về phía cô gái đang né tránh tầm mắt hắn giống như đà điểu, bỗng nhiên nhếch môi cười. Dung nhan tuấn mỹ nhất thời tản ra mị lực dụ hoặc kinh, chỉ tiếc cô gái trên người hắn một nửa tâm tư đang giãy dụa trong tình dục, một nửa tâm tư còn lại đang sợ hãi trừng phạt của hắn, nên đã bỏ lỡ vẻ mặt tươi cười sung sướng rất khó thấy được của ma vương Thân Đồ.

Cường hãn nâng thân thể của cô đứng lên, một tay đã vững vàng nâng thân thể của cô.

Hà Nhạc Nhạc sợ tới mức hoang mang lo sợ, đôi chân quặp lấy thắt lưng của hắn, cánh tay ôm bả vai dày rộng của hắn, không biết làm sao với tra tấn như vậy ──

"A ── không, không cần..."

Hắn đứng thẳng cắm vào cô còn chưa tính, vậy mà hắn còn cố ý lần nào cũng quăng thân thể của cô lên thẳng, rồi làm cho sức nặng toàn thân của cô theo tác dụng của trọng lực mà nuốt vào gậy thịt thô to của hắn!

"Đừng, a a, a a, a ừ... Tôi, a ừ... Tôi, tôi sai, sai rồi... A a ── Thân Đồ, Thân Đồ... Đừng, ách a a..." Cúc hoa nhỏ bé lần lượt bị cự bổng tráng kiện hung hăng xỏ xuyên, lần lượt ra vào ma sát với miệng huyệt tận chỗ sâu nhất! Làm cho cô chỉ có thể theo tiết tấu ra vào của hắn mà rên rỉ chứ không thể nào nói đầy đủ một câu cầu xin tha thứ.

"Lúc nào thì cô bắn ra, lúc nào thì tôi ngừng..." Thân Đồ Mặc khẽ cười nói, "Như vậy đủ xấu xa chưa?"

"Anh ── a a..."

Cuối cùng rốt cuộc cô có bắn hay không, bắn ra lúc nào, bản thân Hà Nhạc Nhạc cũng không biết, cô chỉ biết là cô bị hắn chơi đến điên rồi, cả người giống như bị nham thạch nóng chảy cọ rửa mấy tiếng, lúc nào cao trào, làm bao lâu, tư thế gì, cô, cái gì cũng không nhớ, cô chỉ... buồn ngủ quá...

"Ừ..." Không biết là ngủ hay là đã ngất, Hà Nhạc Nhạc thỉnh thoảng vẫn nhướng mày lên hừ nhẹ.

Thân Đồ Mặc lại cười khẽ một cái, tùy tay vặn lấy nhũ nhọn hồng hào kiên đỉnh của cô.

Nếu như cô luôn mềm mại nhu thuận như thế, lâu lâu còn có thể chọc hắn cười, như vậy... để một cô gái nhỏ như thế bên cạnh cũng khá tốt.

Đảo mắt đã tới ngày 13 tháng 9, Hà Nhạc Nhạc mấy ngày nay vẫn rất chú ý đến lịch tháng, bởi vì mấy ngày nữa là sinh nhật của Linh Vũ, cô đã sớm đánh dấu trên lịch cho khỏi quên. Linh Vũ cũng không nhớ rõ ngày này lắm, nhưng cô thật sự cảm thấy ngày đó rất quan trọng... bởi vì đó là lần đầu tiên cô và Linh Vũ gặp nhau, lúc ăn cơm.

Lúc đó vừa vào đại học không lâu, bởi vì mùa hè năm ấy nhiệt độ rất cao, trường học hoãn lại việc học quân sự, nên họ đi học sớm hơn. Phong cách học tập ở trường rất tốt, đa số mọi người đều có thói quen tự học, phòng tự học ở thư viện thường xuyên kín chỗ. Bình thường cô rất thích tìm chỗ khuất để ngồi, đọc sách mệt liền ngẩng đầu nhìn những bạn học khác im lặng học tập, có một đôi tình nhân ở đối diện đang ấm áp mỉm cười, cũng có mấy người đang bận rộn chuyền giấy cho nhau. Không có ai chú ý tới cô, không có người nào sẽ lơ đãng nhìn cô cũng lộ ra biểu cảm chán ghét hoặc ái muội... đây là một cuộc sống bình thường tốt đẹp trong mơ của cô.

Chương 137: Lúc mới quen Linh Vũ

Rất may mắn cô chống đỡ được.

Sau khi nghe Tiểu Nhã nói mọi chuyện trong điện thoại, cô kiên trì đến khi thi xong vào đại học thì gục ngã. Ba ngày sốt cao không hết, làm ba mẹ sợ hãi, sau đó đến khi có thành tích, điểm của cô vượt xa tất cả bạn học một khoảng lớn, nhưng vì thoát khỏi ác mộng, cô xin thầy cô giáo ở trường không nói cho người khác biết trường đại học mà cô thi vào. Vì bảo vệ cô, ba mẹ còn thừa dịp ngày nghỉ đổi tên cho cô, tất cả đều là vì có thể để cô ở đại học bắt đầu lại một lần nữa!

Mới vào trường học, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý rất tốt rồi, nhưng cô vẫn sợ hãi, bởi vì mang theo hy vọng a! Mọi người thường nói hy vọng làm cho người ta kiên cường, nhưng thật ra rất nhiều lúc hy vọng càng làm cho người ta yếu ớt hơn. Nửa tháng hơn đã trôi qua, không có lời đồn đãi gì cả, lòng của cô, thoáng thả lỏng.

Ngày đó là lần đầu tiên cô đi trễ, thư viện đã không còn chỗ, cô tìm một phòng học trên lầu hẻo lánh để tự học, đó là chỗ gần học viện Luật đã cũ, bởi vì phòng học không có quạt, vì thế sinh viên không nhiều lắm.

Không biết qua bao lâu, vốn dĩ phòng học im lặng lần lượt truyền đến tiếng hô kinh ngạc của mấy sinh viên, cô có chút kỳ lạ ngẩng đầu lên, bởi vì bình thường đi tự học mọi người đều sẽ cố gắng giữ im lặng để tránh tiếng chuông quấy rầy đến người khác. Vừa ngẩng đầu, cô đã nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi trời nắng nóng lại mặc áo khoác.

Nam nhân sau khi nhìn thấy cô, cười cười quỷ dị, từ bên kia phòng học đi về phía cô.

Thật sự lúc ấy cô rất sợ hãi, sợ hãi nam nhân kêu cô là Hà Hoan, nói ra những lời đồn đại dơ bẩn ──

Bá! Hai tay nam nhân mở áo khoác ra, lộ ra thân thể trần trụi ghê tởm của hắn.

Lúc này cô há hốc mồm, dở khóc dở cười, không nói gì trừng mắt nhìn nam nhân đó một cái. Hại cô hồi hộp lo sợ hết nửa ngày, mấy sinh viên lúc nãy là do bị hắn dọa như thế này sao? Vì sao không ai lên tiếng?

Hà Nhạc Nhạc đang nghĩ nghĩ, cũng không nói gì, nam nhân thấy cô không phản ứng, xoay người đi đến cô gái phía sau Hà Nhạc Nhạc đang đeo tai nghe điện thoại.

Cô gái lấy tai nghe điện thoại xuống, có chút tò mò nhìn nam nhân.

"Nhỏ như vậy, lấy ra làm người ta buồn cười muốn chết." Cô giơ di động nhắm ngay chỗ đang lộ ra của nam nhân mở miệng nói.

Nam nhân kinh hoảng quay đầu, cô nhân cơ hội này chụp được mặt của hắn.

Bình tĩnh lấy điện thoại di động lại, cô hướng về cô gái kia nói, "Đã giữa trưa rồi, chúng ta về ký túc xá đi."

Cô gái kia vẫn chưa phản ứng, cô liền ôm lấy sách vở trên bàn của cô, đi đến bên bàn cầm lấy đồ của cô gái kia sau đó lôi kéo cô đi về phía cửa ra.

Trong phòng học còn lại vài cô gái cũng phát hiện tình trạng bất thường của nam nhân này, đứng dậy chạy đi, nam nhân ấy vừa sợ vừa vội liền chạy về phía Hà Nhạc Nhạc, không biết là muốn tấn công họ hay là muốn tông cửa chạy ra, dù sao thì cô vừa thấy hắn chạy lại phía mình cũng không nghĩ nhiều lắm liền ── xoay người đá ra một cước...

Cô gái bị cô lôi đi chính là Linh Vũ, sau đó Linh Vũ nói cho cô biết cú đá lúc ấy của cô quả thực quá mức đẹp! Chính là một đá đoạn tử tuyệt tôn!

Cô chỉ có thể nói là do một tay cô đang cầm sách một tay còn lại lôi cô ấy đi, chỉ có chân mới rảnh thôi?

Sau đó nam nhân biến thái kia bị một vài sinh viên nữ đã ra ngoài trước tìm bảo vệ bắt lại, nghe nói đó cũng là một sinh viên, bình thường thì không sao, nhưng khi phát bệnh thì sẽ mặc áo khoác, tìm nơi hẻo lánh có sinh viên nữ tự học sẽ cởi đồ dọa người. Hai lần trước cũng không bắt được người, bởi vì sự việc xảy ra bất ngờ, các sinh viên nữ đều bị dọa ngây người, chỉ lo chạy chờ tới khi nhớ đến hắn thì hắn đã chạy mất, đa số mọi người cũng không biết hắn trông như thế nào.

Sau khi sự việc ổn thỏa, cô buông tay Linh Vũ ra muốn đi chỗ khác, Linh Vũ lại mời cô ăn cơm với nhau. Cô đã có thói quen một mình, cũng không dám kết bạn, vì thế nên từ chối, Linh Vũ lại nói ngày đó là sinh nhật của cô, bạn bè đều đi ra ngoài dạo phố, cô là sinh viên mới nên không có bạn, cô chỉ muốn tìm một người ăn bánh kem sinh nhật cùng với cô mà thôi.

Dáng vẻ cô đơn đáng thương của Linh Vũ làm cô không thể từ chối, chỉ là cô vừa nói xong Linh Vũ liền cười tươi như hoa ── một cô gái như vậy tại sao lại không có bạn chứ!

Cho dù biết đã bị lừa, cô vẫn cam tâm tình nguyện cùng đi ăn cơm với cô ấy, mua bánh kem, cắm nến, sau bảy năm đây là lần đầu tiên hát mừng sinh nhật với người khác không phải người nhà, tiếp theo đó... Linh Vũ liền dính lấy cô.

Cô chưa từng gặp qua một cô gái nào giống như Linh Vũ. Linh Vũ nói thích cô, muốn làm bạn với cô, chỉ cần không có lớp Linh Vũ sẽ đi theo cô, nhìn xem cô làm những gì. Cô nghĩ chỉ cần không để ý tới Linh Vũ, cô ấy sẽ mất mặt tự nhiên giận dỗi nhưng... hơn nửa tháng, Linh Vũ vẫn vui vẻ như cũ.

Làm sao cô lại không muốn làm bạn với Linh Vũ chứ? Cô ấy hoạt bát, cá tính lương thiện, tươi cười trong sáng... nhưng mà cô không dám. Nếu như nhất định mất đi, cô tình nguyện chưa bao giờ có được.

Tháng 10, cô mua vé về nhà, cô nghĩ rằng một tuần sau khi trở về chắc Linh Vũ sẽ không tiếp tục quấn quít làm bạn với cô nữa đâu, vậy mà ở trên xe lửa lại gặp Linh Vũ. Linh Vũ là người ở tỉnh S, thật ra muốn thừa dịp ngày nghỉ đi leo núi để du lịch, nhưng gặp được cô nên đã trực tiếp mua vé đi cùng chuyến tàu với cô! Vé nằm đã hết từ sớm, nên cô ấy chỉ có thể mua vé đứng còn nói với cô muốn đến nhà cô chơi một chuyến!

Linh Vũ không biết, lúc đó cô thật sự rất muốn khóc. Cô chịu đựng dọc đường đi không nói gì... cũng được, không cần phải lo lắng mỗi ngày không biết khi nào lời đồn đãi sẽ rơi tai những người ở trường đại học, thà rằng cô tận mắt thấy nó xảy ra.

"Bây giờ cậu vẫn còn muốn làm bạn với mình sao?"

"... Vì sao lại không?"

"Cậu không tin những lời đồn đãi này sao?"

"Cậu cũng nói đó là lời đồn. Với lại, Nhậm Linh Vũ mình, thích một người chính là thích, cậu là người tốt cũng được, người xấu tội ác tày trời cũng được, mình thích là được, tại sao phải để ý đến người khác chứ."

"... Cậu không sợ người khác cũng nghĩ cậu là cô gái giống mình sao?"

"Thôi! Để ý bọn họ làm gì chứ!"

"Nói không chừng sau này mình sẽ đi câu dẫn nam nhân mà cậu thích đó?"

"Nhiệt liệt hoan nghênh! Ước gì có người đến giúp mình diệt trừ những nam nhân cặn bã đó!"

"..."

"Thẳng thắn mà nói, cậu muốn thảo luận sự thật những lời đồn đãi này với mình sao... Hì hì hì hì! Đồng ý cả hai tay?"

"! ! !"

"Cậu mà có bản lĩnh ngủ hết tất cả nam nhân trong tỉnh, mình dám đảm bảo sẽ tài trợ bao cao su cả đời cho cậu. Nhưng mà... sự nghiệp vĩ đại như vậy, mình sợ thân thể nhỏ bé của cậu ăn không tiêu được đâu!!!"

"... Bao cao su phải là nam nhân chuẩn bị chứ?"

"Ai nói? Ai trên người đó chuẩn bị!"

Cô... ăn không tiêu những lời cô gái này nói.

Lời nói của tác giả: Linh Vũ thật tình rất có tiềm năng làm bách hợp a ~~ nhưng mà cô ấy vẫn thích nam nhân ~~ khụ khụ ~~

Chương 138: Đi cùng được không

Ngày 16 là ngày sinh nhật đầu tiên của Linh Vũ sau khi tốt nghiệp, năm rồi là Linh Vũ mua bánh kem cùng ăn với cô, năm nay cô muốn tự làm cho Linh Vũ ăn. Trên bánh kem có thể trang trí thêm những thứ Linh Vũ thích như xe đua, hoa,... dựa theo khẩu vị của Linh Vũ mà bỏ thêm kem và trái cây, nhất định Linh Vũ sẽ rất thích.

Nhưng... không biết ngày 16 có thể xin phép đi chơi với Linh Vũ hay không.

Trước mắt Tần Chi Tu và Nguyễn Lân còn ở đoàn phim, hình như hôm nay Tần Chi Tu sẽ trở về, Nguyễn Lân thì phải vài ngày nữa, Mục Duy điện thoại về nói hắn muốn ở lại Anh xử lý một chút chuyện, phải đến ngày 15 mới trở về được.

Mấy ngày nay chỉ có một mình Quý Tiết mỗi đêm đều về nhà trọ, Thân Đồ Mặc trở về ba lần, thời gian cũng khác nhau, có một lần hắn trở về, Quý Tiết đang ở trên giường... dùng ngón tay đùa bỡn tiểu huyệt với hạt châu của cô, cô cũng sắp không chịu được nữa rồi, lại đúng lúc thấy Thân Đồ Mặc xuất hiện ở cửa, thân thể căng thẳng lập tức tiết ra, bị ngón tay Quý Tiết làm dâm dịch văng khắp nơi. Thân Đồ Mặc cũng không nói gì đóng cửa phòng cô lại, cô còn nói Quý Tiết ngừng lại một chút để cô đi làm đồ ăn cho Thân Đồ Mặc, nhưng Quý Tiết không thèm để ý, liên tục làm vài lần, cho đến khi cô ngất đi!

Nói đến Quý Tiết... Bây giờ mỗi lần cô nhìn thấy hắn đều cảm thấy là lạ. Tuy rằng sau này hắn cũng không nói những lời linh tinh như 'ở cùng hắn' nữa, nhưng mấy ngày này hành động của hắn thật là ── làm cho cô khó chịu vô cùng!

Mỗi tối hắn sẽ đúng giờ về ăn cơm, mỗi ngày đều mang về cho cô một bó hoa, ăn cơm cũng sẽ ăn cùng cô, ăn xong còn chủ động giúp cô dọn dẹp! Dọn xong thì kéo cô ra ngoài đi bộ nói chuyện phiếm, nói xong thì trở về phòng cô ngồi ở trên ghế dựa nghe cô ghi âm, thỉnh thoảng còn cung cấp ý kiến để sửa chữa... nhờ phúc của hắn, cô đã hoàn thành nhiệm vụ ghi âm trước một tháng, chất lượng cũng đáp ứng được yêu cầu, đối phương còn truyền thêm cho cô không ít tư liệu về phối âm, nói bọn họ muốn bồi dưỡng nhân viên làm thêm lâu dài.

Ngày hôm sau, Quý Tiết lại mang về cho cô một cái ổ cứng di động 6 TB, bên trong tất cả đều là văn bản, hình ảnh, clip, các loại ngôn ngữ cổ, cũng may đều có phụ đề... đây là giáo trình hệ thống huấn luyện cách ghi âm. Thật ra cô cũng có tìm trên mạng, nhưng những tư liệu trong nước liên quan về phối âm không nhiều lắm, huấn luyện chuyên nghiệp thì càng ít, tư liệu Quý Tiết mang về không cần nói cũng biết đó là tư liệu huấn luyện lưu hành nội bộ của Mâu Tư.

Cô rất muốn.

Nhưng không công không hưởng lộc.

Cô rất muốn cứng rắn từ chối viên đạn bọc đường của hắn, nhưng cuối cùng... cô vẫn không thể nhịn được sự dụ hoặc của tư liệu, nói cảm ơn liền nhận lấy. 'Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm', thế nên mặc kể buổi tối hắn muốn chơi kiểu gì, cô cũng cố gắng theo ý hắn. Chỉ có một cái cô không chấp nhận được ── hắn cư nhiên dám hỏi cô có muốn thử sex toys một chút không! Hắn nói muốn nhìn thấy hình ảnh hai cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của cô đều bị lấp đầy, nghe thấy tiếng rên rỉ chói tai cực hạn của cô!

Đồ cuồng tình dục! Một người bọn họ cô cũng đã chịu không nổi, lại còn bị vài thứ kia... đánh chết cô cũng không cần!

May mắn hắn cũng không miễn cưỡng, mỗi lần làm xong hắn còn lấy thuốc của Nguyễn Lân xoa cho cô. Điểm dịu dàng ấy thì được, nhưng hắn lại rất ác liệt đem tất cả những ghi chú Mục Duy dán cho cô xé đi hết... còn có, vài lần lúc Mục Duy gọi điện thoại cho cô, chỉ cần hắn ở bên cạnh, hắn sẽ cố ý ép buộc cô, làm cho cô không thể nói chuyện. Hôm kia Mục Duy gọi điện cho cô liền nói: "Cảm ơn cậu khi không có tôi ở bên cạnh cô ấy, đã ra sức an ủi cô ấy như vậy."

Một câu, làm Quý Tiết tức giận đến mức nổi điên, ngày hôm qua lúc Mục Duy gọi điện hắn liền trực tiếp cúp điện thoại.

Không thể hiểu nổi mấy nam nhân này, ở bên ngoài đều là đại boss cấp cao bày mưu nghĩ kế, trở lại nhà trọ liền giống như con nít nhỏ hành vi ngây thơ, tư duy kỳ lạ.

Một mình ăn xong cơm trưa, Hà Nhạc Nhạc lên lầu 2 giúp Tần Chi Tu dọn dẹp phòng, đổi mới chăn màn. Khi đi ngang qua phòng ghi âm của Tần Chi Tu, cô hâm mộ mở cửa nhìn những thiết bị có giá trị xa xỉ này ── cô, đến phí bảo dưỡng cho những thiết bị này cũng không trả nổi.

Có tiền thật là tốt.

Cô... phải cố lên mới được.

Trước bữa tối Quý Tiết điện thoại đến, nói hắn đi đón Tần Chi Tu, tối nay sẽ trở về, làm thêm một phần cơm cho Tần Chi Tu. Chờ hắn trở về, cô liền xin ý kiến của bọn họ, hỏi xem ngày 16 buổi sáng cô có thể nghỉ phép được hay không.

"Xin phép? Đi đâu?" Quý Tiết hỏi.

"... Có thể giữ bí mật không?"

Quý Tiết nghĩ nghĩ, cô gái này thích Thân Đồ, cho dù xin phép chắc cũng không đến nổi hồng hạnh xuất tường đâu, liền nhìn về phía Tần Chi Tu, "Ngày 16 cũng không sắp xếp công việc cho cậu, cậu có tính toán gì không? Trước tiên, không được chạy ra ngoài uống rượu."

Tần Chi Tu mỗi lần về nhà trọ đều mặc áo T-shirt trắng rộng thùng thình, toàn bộ thoạt nhìn rất sạch sẽ thuần khiết, dáng vẻ không cười thì lại rất vô tội, còn dáng vẻ cười rộ lên thì moe đến mức già trẻ cũng không tha, cho dù Hà Nhạc Nhạc đã thấy qua rất nhiều lần, vẫn thường bị hắn làm cho vui vẻ, rõ ràng cô đã nhìn thấy poster của hắn, cũng không có cảm giác gì, nhưng người thật so với ảnh chụp, đúng là hai chuyện khác nhau, lực sát thương tuyệt đối nhiều hơn gấp mấy lần. Khó trách Linh Vũ nói trong đám fan của Tần Chi Tu cũng không thiếu người lớn tuổi, chắc là đều bị người thật làm cho yêu thích không bỏ được.

"Tôi không sao, không cần phải đi theo tôi." Tần Chi Tu hướng về Hà Nhạc Nhạc khẽ cười cười, "Hoặc là, tôi đi cùng với?"

Hà Nhạc Nhạc ngẩn ngơ, nếu cô thật sự mang Tần Chi Tu đi dự sinh nhật của Linh Vũ, nhất định Linh Vũ sẽ rất sốc! Nhưng... chắc là cũng sẽ vui vẻ đúng không? Cô làm sao mới giải thích được việc quen biết với Tần Chi Tu đây? Điều khoản giữ bí mật trong hợp đồng không cho phép tiết lộ tin tức của chủ nhà, tuy rằng cô tuyệt đối tin tưởng Linh Vũ, nhưng cô không muốn phá vỡ nguyên tắc công việc của bản thân.

"Không cần khó xử, tôi chỉ tuỳ tiện hỏi thôi." Tần Chi Tu lại cười cười, khuôn mặt bình tĩnh không nhìn ra được hờn giận hay là thất vọng.

"... Nếu như là đi chơi, vậy dẫn hắn theo đi, cũng khó có dịp hắn muốn ra ngoài chơi với người khác, hơn nữa ngày đó là..." Nửa câu sau Quý Tiết cũng không nói gì nữa, chỉ liếc mắt nhìn Tần Chi Tu một cái.

"Thật ra, tôi đi gặp một người bạn, nhưng người bạn đó cũng là fan của Tần tiên sinh, nếu Tần tiên sinh không ngại ── "

"Được!" Tần Chi Tu sảng khoái gật gật đầu.

Chương 139: Tự chui đầu vào rọ

Dùng xong bữa tối, Quý Tiết theo thường lệ kéo Hà Nhạc Nhạc đi tản bộ nói chuyện phiếm. Mới đầu hắn kéo cô đi ra ngoài một chút, nhưng càng rời xa hoàn cảnh công việc, cô càng dễ dàng thả lỏng, với kỹ xảo nói chuyện phiếm của hắn không khó để làm cô vui vẻ, dù sao con gái cũng là động vật thính giác. Chân thành ca ngợi, tùy lúc mà lộ ra tài học của mình, không dấu vết thể hiện chiều sâu, hơn nữa phải có phong độ, sẽ rất dễ dàng lấy được cảm tình và kính nể của con gái.

Nếu muốn đạt được tình cảm của một cô gái, biện pháp lấy lòng vừa tốn thời gian lại không hiệu quả, đường tắt xinh đẹp nhất là ── trước tiên làm cho cô ấy sùng bái!

Con gái trời sinh còn có một loại tình cảm kính dâng, tình nguyện vì điều họ cảm thấy 'đáng giá' mà trả giá tất cả, bất kể mọi thứ, kể cả chết đi, giống như bươm bướm bay vào lửa, dại dột đáng yêu lại buồn cười. Một người nam nhân nếu như có được sự sùng bái của nữ nhân, dưới tình huống không chạm vào cô gái đó, cô gái kia sẽ nguyện ý trả giá tất cả vượt qua những gì mọi người tưởng tượng, cô gái đó sẽ tình nguyện bỏ qua giới hạn của mình mà cố gắng thỏa mãn nam nhân mình sùng bái. Vì sao các nhóm fan nữ cuồng lại hơn xa so với nhóm fan nam cuồng? Rất nhiều người đều nói là do nam nhân lý trí hơn... thật ra đó là loại tình cảm tự nguyện kính dâng của con gái.

Đối với nữ nhân mà nói, khoảng cách giữa sùng bái và ái mộ, không có.

Hắn tính làm cho cô từ sùng bái hắn biến thành mê luyến... nhưng chỉ trò chuyện hơn hai lần, hắn lại thật lòng thích cảm giác nói chuyện phiếm cùng cô, thậm chí đã quên mất ước nguyện ban đầu. Mặc kệ hắn nói cái gì, cô đều chuyên chú lắng nghe, sẽ không giả bộ hiểu biết, cũng sẽ không giả ngu khoe mẽ, chỉ có khi hắn khen cô, cô mới thản nhiên mỉm cười, làm cho hắn cảm thấy cô cũng không thích lời khen của hắn lắm, có nhiều lúc, hắn không thể nào... hiểu được cô. Nói về thời sự, cô luôn rất hiểu biết, quan sát vấn đề ở nhiều góc độ, đưa ra một ít câu hỏi nhưng có khi lại làm cho hắn có cảm giác bừng tỉnh; đời người vui buồn, cô không giống cô gái đơn thuần thiện lương, cũng không cực đoan hận đời, lại càng không ra vẻ thâm sâu, cô ── có một loại cơ trí lạnh lùng. Hơn nữa loại lạnh lùng này không chỉ đối với thế giới này mà là đối với chính bản thân cô.

Cô gái ngây ngốc thoạt nhìn có chút đơn giản, khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn, thân thể mê người, chợt nhìn qua cũng không có chỗ nào kỳ lạ, nhưng khi ở chung đã lâu, cô càng ngày càng làm hắn mê muội... sau đó, hắn sẽ tiếp tục tán gẫu với cô những chuyện vui đùa khi còn nhỏ, một ít chuyện cẩu huyết trong công việc, những chuyện hắn chưa bao giờ nói cùng các cô gái khác! Nhưng cô chưa bao giờ làm cho hắn thất vọng, khi thì trí tuệ lý trí, khi thì hài hước cười khẽ, có khi cho tới một nửa hắn thậm chí muốn ôm cô để biểu lộ tâm tình một chút!

"..." Nhìn Hà Nhạc Nhạc ngồi ở ven đường chụp ảnh cỏ dại, Quý Tiết bỗng nhiên có chút buồn bã. Nếu có cơ hội làm cho Thân Đồ thực sự hiểu rõ cô, chắc là Thân Đồ cũng sẽ thích cô. Hắn có nên... Giúp cô hay không?

"Nhạc Nhạc..."

"Ừ?" Hà Nhạc Nhạc quay đầu nhìn về phía Quý Tiết.

"... Cô thật sự rất thông minh, cũng rất đáng yêu." Đáng giá để nam nhân yêu thương.

Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, "Tôi cũng không thông minh, có một số việc chính là người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê mà thôi, nếu bản thân tôi gặp phải, thẳng thắn mà nói, tôi không có tự tin có thể đối phó được. Rất nhiều lúc, tôi dại dột làm bản thân thất vọng, vô dụng, nhỏ bé, yếu đuối." Hà Nhạc Nhạc cười cười.

Lần đầu tiên Quý Tiết nghe thấy một cô gái nói như vậy... nếu cô chính là một người 'vô dụng, nhỏ bé, yếu đuối' như cô đã nói, như vậy hắn chỉ có thể nói ── hắn thật sự thích một cô gái nhỏ 'vô dụng, nhỏ bé, yếu đuối' như thế đó. Thân thể của cô, lòng của cô, tương lai của cô, tất cả hắn đều muốn!

"Sau ba tháng này, cô thật sự sẽ buông tay Thân Đồ ra sao?"

"..."

"Có thể thử kết giao với tôi không? Nói không chừng ngược lại cô sẽ yêu tôi đó?"

Nhìn biểu cảm thật lòng của hắn, Hà Nhạc Nhạc cầm lấy di động đứng lên, hơi ngưỡng mộ ánh mắt của hắn.

"Nếu như tôi yêu anh, anh sẽ cưới tôi sao?"

"..." Lần này, đổi lại là hắn yên lặng.

"Nếu như không thể cùng người mình yêu nhất ở cùng nhau, tôi chắc chắn sẽ tìm một người yêu mình, có thể nhận lấy tình cảm của nam nhân yêu mình kết hôn sinh con, an tâm cùng nhau vượt qua cả đời, nếu như không tìm thấy, vậy tự bản thân tôi sẽ độc lập xinh đẹp sống một mình. Tôi không cần dùng nam nhân để chứng minh giá trị của bản thân, vì thế cũng không cần làm tình nhân của bất kì ai."

Đến gần bên người cô, nghe mùi hương tự nhiên trên tóc cô, Quý Tiết nhìn qua vẫn rất bình tĩnh, "... vừa nãy cô chụp cái gì vậy?"

"Cỏ bốn lá... loại cỏ có thể mang đến vận may trong truyền thuyết." Hà Nhạc Nhạc xoay người tiếp tục lững thững đi về phía trước.

"Cô tin vào loại truyền thuyết này sao?"

"Tốt sẽ tin, xấu thì không tin."

"Nếu vậy thì là lừa mình dối người rồi?"

"Vui vẻ là được rồi."

"Tại sao không hái nó đi, chụp được cũng không có ích gì."

"Ảnh chụp thì vĩnh viễn không biến mất."

"... ..."

Đêm đó, Quý Tiết không đi cùng Hà Nhạc Nhạc đến phòng thu âm. Vừa bước vào nhà trọ, hắn đã trực tiếp ôm lấy cô lên lầu 4 của hắn, từ đầu đến chân, trước trước sau sau, tận tình yêu cô cả một buổi tối...

Chương 140: Nghe được rồi sao

Ngày 14, cả ngày Tần Chi Tu có lịch trình, Quý Tiết cũng gọi điện về bảo không cần chuẩn bị bữa tối cho họ, Hà Nhạc Nhạc nhân tiện hỏi tình hình gần đây của Thần Đồ Mặc, nguyên nhân đương nhiên là do ngày 16 cô muốn xin nghỉ, nhưng rõ ràng Quý Tiết đã hiểu lầm, tức giận nói cho cô biết, Thân Đồ Mặc đang đi bàn chuyện đầu tư với mỹ nữ của Q thị.

"Vậy hả... vậy tôi nhắn tin cho hắn cũng được."

"..."

Chọn gửi tin nhắn mà không phải trực tiếp gọi điện thoại, là bởi vì cô không muốn do chuyện nhỏ như vậy mà làm phiền đến công việc của Thân Đồ Mặc, nhưng đợi một lúc cũng không thấy hắn trả lời, cô chỉ có thể tiếp tục đợi.

Chạng vạng tối lúc Mục Duy gọi điện, Hà Nhạc Nhạc nhân tiện xin phép hắn, Mục Duy tự nhiên không có ý kiến, chỉ chúc cô chơi vui vẻ. Đối với Mục Duy... Hà Nhạc Nhạc biết đời này xác định là cô nợ hắn, nên không hề khách khí với hắn nữa, hỏi hắn lúc nào thì quay về xong liền cúp điện thoại.

Năm vị chủ nhà, còn có... Nguyễn Lân. Người nam nhân nói muốn chờ cô.

Bọn họ căn bản không phải là người cùng một thế giới, chờ? Kệ hắn thôi, chờ đến khi cô rời khỏi nhà trọ, hắn chắc sẽ tỉnh ngộ.

"Này? Linh Vũ."

"Nhạc Nhạc! Xin phép được chưa?"

"Rồi! Nhưng, mình có thể mang theo một người... Bạn không?"

"Bạn? Đương nhiên có thể a! Bạn của cậu cũng là bạn của mình! Nam hay nữ?" Vừa nghe Hà Nhạc Nhạc nói muốn dẫn bạn theo, Nhậm Linh Vũ mừng rỡ. Thực ra các anh trong văn phòng muốn tổ chức sinh nhật cho cô, nhưng cô sợ đến lúc đó nhiều người, Nhạc Nhạc không được thoải mái nên khéo léo từ chối, bây giờ Nhạc Nhạc chủ động mang 'bạn' theo, cô đương nhiên vui vẻ!

"... Cậu gặp sẽ biết!" Hà Nhạc Nhạc cười cười nói.

Bởi vì tâm trạng đang vui nên buổi tối còn lên NG một chút. L đã nghe qua bài hát lần trước cô hát, gửi qua cho cô một loạt icon hưởng thụ, cũng hỏi đến tình hình gần đây của cô. Đã hơn ba năm rồi, nghĩ lại thời gian trôi nhanh thật.

Vui vẻ: Em khá tốt, anh thì sao?

Hà Nhạc Nhạc vừa trả lời, đã thấy icon của L sáng lên! Trùng hợp như vậy? Hình như từ lúc cô tốt nghiệp đến nay rất ít khi lên cùng giờ với L.

L: Cũng không tệ lắm, chỉ là trong nhà đã bắt đầu thúc giục kết hôn.

Vui vẻ: Ha ha! Trai lớn cưới vợ! Sao vậy? Không muốn kết hôn sao? Hay là không tìm được người hợp ý?

L: Cả hai.

Vui vẻ: Ách... Có lẽ duyên phận chưa tới? Nhưng em tin tưởng L lão đại nhất định có thể tìm được người vợ hoàn mỹ nhất!

L: ... Sao em không khuyên anh đừng lựa chọn nữa?

Vui vẻ: Mua trái cây còn phải lựa chọn nửa ngày, chuyện kết hôn quan trọng như vậy, sao có thể không lựa chọn kỹ? Chọn đi!

L: ... Tôi nghe lời em lựa chọn không được nhưng bị đánh bầm mắt thì làm sao?

Vui vẻ: Cho dù anh mắt bầm đen thì nhất định cũng là tên mắt bầm đẹp trai nhất! Không sợ!

L: Tin tưởng anh như thế sao?

Hà Nhạc Nhạc trước màn hình ôn nhu cười.

Vui vẻ: Đương nhiên, ba năm. Tuy rằng chưa từng gặp anh, thậm chí giọng nói của anh cũng chưa từng nghe, nhưng em vĩnh viễn sẽ không quên anh đã vô tư dạy tất cả kỹ thuật cho em, lặng lẽ an ủi và cổ vũ em. Em rất may mắn, có thể ở trên Internet gặp được anh và mọi người! Anh nhất định phải hạnh phúc nhé!

Sau một lúc lâu, L không có phản ứng.

Vui vẻ: Đang bận sao? Em out trước nha! Ngủ ngon! Lần sau lại hát cho anh nghe!

"Thân... Thân... Thân..."

Chuông điện thoại đột nhiên báo ra tiếng ── Hà Nhạc Nhạc giật mình, L chưa bao giờ ở trên NG nói gì cả!

Lấy lại tinh thần, Hà Nhạc Nhạc do do dự dự nhấn nút đồng ý.

"Hình như... đã thật lâu tôi không có lên nhóm rồi."

Tiếng nói từ tính tràn đầy mị lực lập tức vang vào lỗ tai Hà Nhạc Nhạc.

"L?"

"... giọng nói của em có chút kỳ quái."

"Làm sao kỳ quái?"

L: Em đọc 2 chữ R và O.

"R, O." Hà Nhạc Nhạc thật sự thì thầm.

"Lại đọc hai lần nữa."

"R, O, R..." Hà Nhạc Nhạc đột nhiên tỉnh ngộ lại nhất thời vừa tức vừa thẹn, "L!" (Chỗ này thật sự không biết dịch như thế nào, giống như L đang trêu Nhạc Nhạc nói ngọng hay gì đó)

"Ha ha..."

"Thật sự không ngờ anh lại có hứng thú như thế!"

"Ai! Nhiều năm như thế rồi, gần mực thì đen a..."

"... Bây giờ em rất nghi ngờ Mèo ca bọn họ là mực đen, hay lão đại NG anh mới là mực đen đây!"

"Ha ha... Nếu như Mèo lười bọn họ nghe được em nói như thế, nhất định sẽ cảm thấy công sức nhiều năm tan biến hết rồi."

"..." Nghe thấy tiếng cười của L, Hà Nhạc Nhạc đột nhiên cảm thấy giọng nói của L có chút quen tai, nhưng trong thời gian ngắn lại không nhớ nổi ── a!

Sẽ không... trùng hợp như vậy chứ?

"Đúng rồi, ngày mai là sinh nhật Linh Vũ, lão đại nếu có thời gian thì nhớ gửi lời chúc mừng nhé!" Hà Nhạc Nhạc thử nói. Linh Vũ ở NG gọi là Lông Vũ, họ chưa từng nói tên thật ra!

"... Nghe được rồi sao?" Lê Dĩ Quyền nghe thấy Hà Nhạc Nhạc đang thử hắn, chỉ đơn giản cười hỏi lại.

"Lê, Lê luật sư?"

Ngày 16 tháng 9, sinh nhật của Nhậm Linh Vũ.

Ngoài cửa tập đoàn lớn Mâu Tư.

"Ngại quá, Tần tiên sinh, tôi lập tức sẽ quay lại!" Bảo Tần Chi Tu chờ cô một chút, Hà Nhạc Nhạc đi thẳng đến văn phòng của Địch Phi Vân. Ngày hôm qua cô đã hẹn trước, hôm nay cô tới là muốn ── đưa đơn từ chức.

Lời nói của tác giả: Mọi người nghĩ Hà Nhạc Nhạc sẽ phản ứng như thế nào ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro