Chương 103:(chương không tên)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong phòng ăn công nhân, không gian vẫn u ám không thôi.

"Như vậy sẽ tốt hơn."

Dùng càng nhiều vật che chắn như bàn hay ghế, còn mình thì ẩn nấp phía sau, khả năng bị phát hiện sẽ nhỏ hơn một chút. Lúc ban đầu mọi người cho rằng quỷ không thể nhìn thấu đồ vật hay năng lực định vị, nhưng hôm nay xem ra, khả năng này ngày một gia tăng.

Ba người lặng lẽ phối hợp trong đêm tối không dám làm ra bất cứ tiếng động gì, chỉ sợ thanh âm kia sẽ đưa quỷ tới.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua.

Tử Dạ quay đầu lại, nhìn Kim Đức Lợi cùng Thẩm Tử Lăng sau lưng, hai người bọn họ giờ phút này thần sắc đã có chút bình tĩnh hơn. Bất quá, chưa thấy sinh lộ huyết tự, muốn chạy đi thực rất khó khăn.

Đúng lúc này, bỗng Thẩm Tử Lăng nói nhỏ một câu.

"Tử Dạ, bộ giá y đó, có thể nhìn ra là triều đại nào không? Hỷ phục của tân nương thời cổ đại cũng thay đổi theo từng triều đại đúng không?"

Trước mắt, bọn hắn lên mạng sưu tập rất nhiều tư liệu về y phục cổ đại để phòng trừ bất cứ tình huống nào. Bất quá, tư liệu trên mạng cũng không thể tận mắt nhìn rõ, nhưng tình thế bây giờ căn bản cũng không làm được gì nhiều.

Tử Dạ muốn nói chuyện, nhưng Kim Đức Lợi thấp giọng hỏi: "Anh có ý gì? Điều này rất quan trọng sao?"

"Điều này, nếu như kết hợp cùng với phong tục cưới xin thời cổ đại mà nói..., có lẽ có thể lý giải được sinh lộ của huyết tự." Thẩm Tử Lăng tiếp tục nói: "Theo như những gì tôi biết mà nói..."

"Nói như vậy, có thể ..." Kim Đức Lợi trầm ngâm một hồi, nói: "Bị bồi táng theo cũng có thể là manh mối?"

"Bồi táng nghĩa là chết theo ư?"

"Đúng vậy, " Kim Đức Lợi tiếp tục: "Anh cũng biết, thời kì nô lệ, từng có hủ tục khi người chồng chết đi vợ cũng bồi táng theo. Hoàng đế sau khi chết, có rất nhiều phi tử cùng cung nữ sẽ bị bồi táng theo hầu hạ. Cái này cũng có thể là một manh mối chứ?"

Tuy chỉ là suy đoán lung tung, nếu tập trung xuy xét theo hướng "Cổ đại" thì...

Tử Dạ vẫn luôn luôn chú ý xung quanh, nhất là trần nhà. Có một khe hở nhỏ giữa hai cái bàn, cô tập trung chú ý quan sát quan sát động tĩnh bên ngoài, bất luận chỉ là ngọn cỏ đong đưa theo gió, cô đều lập tức phản ứng.

Quỷ không cảm giác được? Hay vì cơ thể Mẫn chỉ là một người bình thường?

Hiện tại tinh thần của Mẫn vẫn giống như trước? Hay chỉ mình cơ thể đã sang cảnh giới "siêu phàm ", hay trí óc cô cũng bị quỷ chiếm giữ luôn?

Trong huyết tự, những bộ phận có thể lý giải bằng hiện tượng vật lý, thường là mấu chốt cấu thành nên sinh lộ.

Giả định ở thời điểm này..., trí nhớ Mẫn đã bị Quỷ nhìn thông suốt, nói cách khác quỷ hoàn toàn có khả năng nhớ hết số điện thoại của mỗi người. Nhưng hiện giờ tất cả điện thoại đều chuyển sang chế độ rung, không cách nào thông qua tiếng chuông để phán đoán vị trí.

Hơn nữa nếu trí nhớ Mẫn bị nhìn thấy..., vậy có thể phán đoán ra, mảnh vỡ khế ước đang trên người mình.

Đây đúng là một điểm trí mạng, nói cách khác, quỷ sẽ ưu tiên giết người đang cầm mảnh vỡ khế ước, chính là mình. Nếu thật là như thế, chỉ có thể giống lần trước tại cư xá Ninh Phong vứt bỏ mảnh vỡ để bảo toàn sinh mạng. Lý Ẩn lúc ấy đã "Chỉ thị" cô qua điện thoại, tất nhiên là cô nghe rất rõ ám hiệu.

Nhưng khế ước địa ngục, chính là một con đường tắt để có thể rời bỏ nhà trọ một cách nhanh chóng. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Tử Dạ sẽ không lựa chọn làm như vậy. Mà tình huống "Vạn bất đắc dĩ", rất dễ phát sinh khi chấp hành huyết tự.

Đối mặt với khả năng siêu phàm của quỷ, vượt qua những lý luận khoa học thông thường, căn bản là không có đối sách. Không thể dùng phương thức bình thường để giết quỷ, đây chính là một điểm trí mạng đối với các hộ gia đình.

Ngoại trừ tìm kiếm "Sinh lộ", hoặc sử dụng mảnh vỡ khế ước địa ngục, mới có thể cùng Lý Ẩn sống sót rời đi.

Ngày đó, trong nhà hàng, Lý Ẩn nói với mình, nhất định phải lấy được địa ngục khế ước. Thanh âm của anh lúc ấy tựa như rất quyết liệt, cũng rất thống khổ.

Tử Dạ hiểu nổi nỗi khổ tâm trong lòng anh.

Lý Ẩn, rất rõ ràng, muốn thành công phải liều mạng cùng với những hộ gia đình từng vào sinh ra tử khác, trở mặt thành thù. Hạ Uyên chết rồi, Diệp Khả Hân chết rồi, Đường Lan Huyễn chết rồi, Dương Lâm cũng chết rồi...

Có lẽ, tương lai Lý Ẩn còn phải dùng chính bàn tay anh ấy giết chết những người mà anh từng quý trọng.

Lúc ấy tuy không nhìn thấy, nhưng Tử Dạ biết rõ, Lý Ẩn đang khóc trong lòng. Anh thật ra muốn mình có thể bảo vệ bản thân và những hộ gia đình khác, hy vọng có thể cứu thật nhiều người khác. Anh tựa hồ đối với chuyện này hơi cố chấp một chút. Mà sự cố chấp này đến khi thấy được khế ước địa ngục, tâm tư lại trở nên dao động.

Tính mạng của Tử Dạ và người khác đều khách quan như nhau, nhưng lại anh ấy lựa chọn người phía trước.

Cho nên, khi anh nói rằng sẽ "Giết chết" những hộ gia đình khác, Tử Dạ rất rõ ràng. Lý Ẩn không phải loại người có thể tùy tiện nói "Giết" người khác, bởi vậy tâm tư của anh sẽ phải chịu đả kích rất nhiều.

Dù được các hộ gia đình khác kính phục và nể trọng nhưng cũng không thể nói, Lý Ẩn vì điều này mà giằng xé tâm can, giữa bảo tồn lương tri và nhân tính hay bảo tồn tính mạng chính mình. Anh ấy vì sống sót, không thể không làm như vậy.

Dù coi trọng mạng sống của bản thân, nhưng anh vẫn ra hiệu cho Tử Dạ từ bỏ mảnh vỡ để bảo toàn tính mạng cho cô.

Vì sống sót, anh có thể vứt bỏ nhân tính, nhưng lại không chút do dự muốn bảo vệ mạng sống của Tử Dạ. Nếu như anh không ra ám hiệu, Tử Dạ vẫn sẽ giữ mảnh vỡ khế ước bên mình, cũng có khả năng sẽ bị người khác cướp đoạt, nhưng cơ hội là rất nhỏ.

Nhưng nếu mảnh vỡ một lần nữa rơi vào tay của quỷ, thì việc lấy lại và khả năng trở về hầu như bằng không.

Trong nội tâm Lý Ẩn, Tử Dạ so với anh, hay những hộ gia đình khác, đều quan trọng hơn tất cả.

Cô lại một lần nữa sờ tay vào chiếc túi ẩn bên trong ngực.

Cô sẽ đem mảnh vỡ khế ước mang về.

Cô, không muốn nhìn..., bộ dạng thống khổ của Lý Ẩn.

Bởi vì, đối với Tử Dạ mà nói, Lý Ẩn cũng đồng dạng trọng yếu nhất. So bất luận điều gì đều quan trọng hơn.

Bỗng Tử Dạ cảm giác tay có chút ẩm ướt. Cô lập tức giơ lên trước mắt xem xét, tuy nhiên chỉ thấy rất đen, nhưng xông vào mũi là mùi máu tanh nồng nặc!

Tử Dạ lập tức đưa tay sờ lên ngực rồi nhìn mặt đất, liền phát hiện, máu chảy xối xả ngay phía sau mình!

Cô lập tức quay đầu lại, Thẩm Tử Lăng cùng Kim Đức Lợi đang ngồi rất bình thường.

Đột nhiên Đức Lợi lập tức đẩy Thẩm Tử Lăng, nói: "Thẩm..."

Còn chưa dứt lời, thân thể Thẩm Tử Lăng ngã lăn trên mặt đất, nhìn kỹ lại, lồng ngực của hắn xuất hiện một lỗ hổng bằng cái chén ăn cơm!

Hắn đã chết!

Cứ như vậy vô thanh vô tức, ở sau lưng bọn hắn mà chết!

"Ah ——" Kim Đức Lợi lập tức muốn hét ầm lên, Tử Dạ liền che miệng hắn, nhanh chóng đứng lên, hướng phía trong chạy tới gần một cánh cửa!

Khi chạy, cô không ngừng nghe thấy dưới những mặt bàn phụ cận phát ra những tiếng va đập mãnh liệt. Khóe mắt thoáng liếc qua, lập tức nhìn thấy một thân ảnh màu hồng hồng đang phi thân theo!

Cô cùng kim Đức Lợi chạy cực kỳ nhanh lao ra khỏi nhà ăn, hai người không ai bảo ai cắm đầu chạy!

Tử Dạ cảm giác sau lưng đầy mồ hôi lạnh.

Mẫn biến thành quỷ, điều này thật khó tưởng tượng được! Không một động tĩnh liền lập tức giết chết Thẩm Tử Lăng, nếu vậy, vừa rồi cô ấy cũng có thể vô thanh vô thức đưa mình vào cõi chết.

"Chia nhau ra chạy!" Tử Dạ nói với Kim Đức Lợi: "Chạy cùng một chỗ sớm muộn sẽ chết hết!"

Không có lựa chọn khác!

Tạm thời chạy tách ra mới hòng giữ được mạng sống!

Nói xong không chờ Kim Đức Lợi có đồng ý hay không, Tử Dạ vòng sang một hướng khác chạy đi!

Có thể nói đây là canh bạc có hai sự lựa chọn. Nhưng Tử Dạ vô cùng rõ ràng, quỷ rất có thể ưu tiên lùa theo cô. Nhưng hiện tại cô nghĩ không ra phương pháp tốt nhất để tăng khả năng sinh tồn.

Tiến lên phía trước là một nhà xưởng cao tầng, cô phát hiện mình tiếp cận ngày càng gần với xưởng xuất khẩu rồi. Căn cứ trí nhớ của cô về vị trí nhà máy, Tử Dạ ngoặt vào khúc cua khác trên đường, chạy đi như bay, nhưng mà...

Cảm giác trái tim đập mãnh liệt bắt đầu đánh úp lại!

Từ bỏ mảnh vỡ khế ước địa ngục sao?

Tử bỏ mảnh vỡ, điều này nghĩa là từ bỏ chính tương lai của cô cùng Lý Ẩn!

Tử Dạ không ngừng túm chặt lấy quần áo, cô không cách nào hạ quyết tâm vứt bỏ mảnh vỡ.

Bác sĩ Đường chết, cô thấy rất rõ ràng. Tâm Ma của con người ở Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị, sẽ biến thành ác mộng có mặt khắp mọi nơi, dù chỉ là hiện tượng duy tâm. Nhưng căn bản không thể nào trốn tránh, sinh lộ cũng không đáng nói. Chỉ có khế ước địa ngục, mới có thể đối kháng với Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị!

Lúc này, Tử Dạ đã chạy đến một khu vực trống trải.

Quay đầu lại nhìn, không có người đuổi theo, chung quanh không có bất kỳ ai.

Nhưng Tử Dạ rất rõ ràng, dù ở đâu hay thời khắc nào quỷ cũng vẫn có thể xuất hiện!

Thông thường, quỷ sẽ không liên tiếp giết nhiều người trong một thời gian ngắn. Mỗi lần giết người đều cách một khoảng thời gian, có lẽ là 10 phút, nửa giờ, một giờ, thậm chí một ngày.

Nhưng lần này thời gian chỉ thị huyết tự chỉ có nửa ngày, khoảng cách tất nhiên sẽ rất ngắn! Tối đa, cũng chỉ một giờ. Ít nhất, có thể chỉ 10 đến 20 phút, điều này rất có khả năng!

Thời hạn càng ngắn, đối với mọi người càng nguy hiểm!

Tử Dạ lấy mảnh vỡ khế ước địa ngục trong túi ra, nắm chặt ở lòng bàn tay. Nếu quả thật đến thời điểm đó, chỉ có thể ném mảnh vỡ khế ước ra, tranh thủ thời gian chạy trốn.

Chung quanh, hoàn toàn yên tĩnh. Điều này rất đáng sợ, vì nó tác động rất nhiều đến tâm lý của con người.

Không ngừng xem xét xung quanh, phía trên, thậm chí ngay dưới chân. Không một nơi nào mà Tử Dạ bỏ qua, nhưng hết thảy đều rất bình thường.

Sự yên lặng trước bão táp.

Tử Dạ phán đoán nên chạy về hướng nào, kế bên nhà xưởng còn có ba tòa nhà khác, chạy vào nhà xưởng chẳng khác nào tiến vào một cái lồng giam, cô trước đó đã có nghiên cứu qua, nhà xưởng này chỉ có một cửa ra vào. Tuy có thể dùng cửa sổ chạy trốn, nhưng tác dụng so với cửa lớn chậm hơn rất nhiều, thật sự không dám trêu đùa với tính mạng. Nếu tiến vào các công trình khác có thể lấy vật dụng khác để che chắn cho bản thân, nhưng vấn đề là...

Nếu quỷ quả thực không có năng lực cảm nhận được vị trí của mình thì không sao? Nhưng nếu có thì tất cả là vô dụng. Vừa rồi trong phòng ăn ,vị trí của cô và 2 người kia, từ bên ngoài xác định không thể thấy. Trừ phi con quỷ này có con mắt nhìn xuyên thấu, khả năng này, chẳng khác gì năng lực có thể cảm giác được vị trí. Công ty may Giang Phong chiếm diện tích không nhỏ, nhưng có mắt xuyên thấu chỉ cần nhìn qua một lượt là có thể phát hiện vị trí ẩn nấp của mỗi người.

Cuối cùng, Tử Dạ quyết định, tiến vào bên trong tòa nhà cạnh với nhà xưởng, nhưng không đi lên lầu.

Thời gian, còn rất dài.

Cô căn bản không có sự lựa chọn.

Sinh lộ, vẫn còn rất khó suy đoán, dù sao manh mối quá ít.

Cùng lúc đó, Tinh Thần, đi tới khu biệt thự của anh trai hắn. Đi qua cây cầu nổi ở giữa lòng hồ nhân tạo, căn biệt thự nguy nga xuất hiện ngay trước mắt.

Tinh Thần quyết định dù thế nào cũng phải làm cho bằng được.

Anh trai sau này có lẽ là trợ giúp rất lớn đối với Tinh Thần, nhưng với trí tuệ của Lý Ẩn, kỳ thật cũng không kém anh ấy là bao. Cho nên, anh trai có thể không cần tồn tại.

Ý niệm tà ác trong đầu Tinh thần quả thực cũng làm hắn phi thường áy náy, nhưng hiện tại không còn sự lựa chọn nào khác.

Nếu thứ người kia muốn không hẳn là tiền, thì cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải làm bằng được yêu cầu của hắn. Hơn nữa, hắn còn có thể lựa chọn một hộ gia đình khác để tiến hành giao dịch.

Nhưng, bây giờ Tinh thần đang do dự bên ngoài không dám tiến vào.

Mình đang làm cái gì vậy?

Tự vấn lòng, Tinh Viêm là một huynh trưởng rất có trách nhiệm.Anh ấy cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với mình, ngược lại còn rất quan tâm mình. Nhưng cũng bởi vì tư chất ưu việt hơn người kia, có lúc anh ấy ra vẻ tự tin, thậm chí tự kiêu ngạo một chút, cũng là chuyện bình thường. Anh không bao giờ che dấu tài năng của mình trước mặt Tinh thần, điều đó làm hắn cảm thấy vô cùng áp lực.

Tinh Thần, cơ hồ làm điều gì cũng đều thất bại, không vượt qua nổi anh hắn. Không thành thạo một công việc gì, tài năng kinh doanh cũng không có. Từ nhỏ, đã bị mẹ bỏ rơi không quan tâm.

Thế nhưng, anh trai vẫn không hẳn bỏ rơi hắn, một mực dạy bảo hắn cẩn thận, truyền thụ cho hắn rất nhiều kinh nghiệm học tập, chính hắn muốn đến Trung Quốc, cũng là anh trai đáp ứng hắn.

"Mình..."

Nói hắn hận anh trai cũng không phải, có một người anh tài giỏi như vậy sao hắn có thể ghét bỏ được.

Khi Tinh Thần đang đứng suy nghĩ mông lung, điện thoại của hắn lại vang lên. Tinh Thần lập tức mở điện thoại, nhìn cái dãy số lạ lẫm trên màn hình.

Một âm thanh quen thuộc truyền đến: "Như thế nào đây? Anh bây giờ, đã biết rõ tin nhắn kia là thật hay giả chưa?"

"Tôi tin tưởng cô!" Tinh Thần không thể chờ đợi được nói: "Cô có điều kiện gì? Có điều kiện gì cứ việc nói!"

"Đừng gấp như vậy, dù sao chỉ thị huyết tự tiếp theo của anh còn chưa tới mà."

"Cô có phải là một trong những hộ gia đình hay không? Nếu như cô là người trong nhà trọ mà nói..., có thể khẳng định đã vượt qua rất nhiều lần huyết tự, chẳng lẽ cô là Lý Ẩn? Hoặc là Kha Ngân Dạ? hay là Kha Ngân vũ?"

"Hộ gia đình? Đừng nói giỡn. Nhớ kỹ một việc, tôi đối với tất cả các người mà nói, là 'Thần'. Sinh tử của các người, toàn bộ trong ý niệm của tôi, hoàn toàn do tôi quyết định. Anh tin không?"

"Tôi, tôi tin! Van cầu ngài, điều kiện của cô là gì? Nhanh nói cho tôi, tiền đúng không? Hay là..."

"Nếu là tiền mà nói..., đương nhiên cũng có thể, bất quá không phải thứ tôi muốn nhất. Thứ tôi muốn nhất chính là, chứng kiến bản tính tàn bạo, giả nhân giả nghĩa của nhân loại, chứng kiến bản chất nguyên thủy trong lòng mỗi người, khi cái ác cứ từ từ hiện ra. Đối với tôi mà nói, đó chính là khoái hoạt lớn nhất. Đó là thứ tôi mà muốn người phải làm, ngày mai tôi sẽ liên hệ với anh sau."

"Bản chất nguyên thủy của nhân loại ư ?" Tinh Thần nắm chặt điện thoại trong tay nói: "Đây rốt cuộc là có ý gì? Hẳn là... Hẳn là cô kiến tạo ra nhà trọ sao? Huyết tự nguyền rủa cũng là chính cô sáng tạo ra hay sao? Là người chủ đạo chi phối toàn bộ mọi thứ ư?"

"Ha ha ha ha ha!" Một thanh âm cười ha hả: "Trí tưởng tượng của anh rất phong phú, sáng tạo ra nhà trọ? Tôi đâu có quyền năng lớn như vậy. Trước kia, khi tôi giao dịch cùng Hạ Uyên hắn cũng chưa từng có ý nghĩ giống như anh."

Nghe được câu này, Tinh Thần lập tức cảm giác thân thể cứng đờ, lắp bắp hỏi: "Ai? Hạ... Hạ Uyên? Là có ý gì?"

"Nói cho anh biết, cũng không sao."

Thanh âm kia bắt đầu trở nên trầm thấp, tràn đầy một ý vị cổ quái làm cho người khác sởn hết cả gai ốc.

"Hơn năm năm trước kia, tôi cùng một nam nhân tên là Hạ Uyên, cũng tiến hành giao dịch như thế này. Tôi đưa cho hắn những bức họa có gợi ý sinh lộ, từ lần huyết tự thứ nhất đến lần huyết tự thứ năm, người đó có thể sống sót là dựa vào tôi, hắn sống được năm năm đó chính là tuổi thọ mà tôi đã tặng cho hắn!"

Tinh Thần cảm giác toàn thân băng lãnh.

Thời điểm hắn gia nhập nhà trọ, cũng chưa lâu lắm, Hạ Uyên khi đó đã chết rồi. Phần lớn mọi người đều nói Hạ Uyên, mỗi lần chấp hành huyết tự đều rất bình thản tự nhiên, có thể phán đoán chuẩn xác được sinh lộ, lần lượt thoát hiểm trong gang tấc. Đồng thời hắn cũng tìm hiểu được rất nhiều quy tắc của huyết tự, cộng thêm với kinh nghiệm của hơn chục hộ gia đình khác rồi đưa ra kết luật, sau đó nói cho toàn bộ mọi người.

"Nếu như không có tôi, hắn ở lần huyết tự thứ nhất đã chết rồi. Khi đó, cùng tôi giao dịch không hẳn chỉ có một mình hắn. Nhưng hắn là người cùng tôi giao dịch với thời gian dài nhất. Anh biết tại sao không?"

"Vì... vì cái gì?"

"Bởi vì tên Hạ Uyên đó, một mực hy vọng hắn có thể giải cứu những hộ gia đình khác, có thể tận dụng khả năng này cứu nhiều người. Nghe hắn nói hay lắm cứ như là một vĩ nhân ấy, lúc đó tôi đối với hắn rất có hảo cảm, luôn cảm thấy cực kì hứng thú.

Tôi chờ xem con người 'Giả nhân giả nghĩa' này có thể tiếp tục được bao lâu đâu đây?Tôi thật hứng thú muốn biết. Vì thế nhất định phải cho hắn sống một thời gian dài. Vì vậy, tôi cùng hắn đã tiến hành giao dịch. Tôi có thể cung cấp cho hắn manh mối sinh lộ của huyết tự, nhưng chỉ khi gần kề lúc chấp hành chỉ thị mới cấp manh mối cho hắn. Tất nhiên hắn không được phép tiết lộ cho người khác biết!"

"... Cô nói bậy bạ gì đó! Hạ Uyên trước kia chấp hành thành công năm lần huyết tự, tôi nghe các hộ gia đình nói, rất nhiều lần hắn cùng những người khác cùng sống sót trở về. Nếu như mình hắn có manh mối sinh lộ..."

"Tôi cũng nói qua cho anh biết, lúc ấy giao dịch với tôi không chỉ có một mình Hạ Uyên..."

Nghe đến đó, Tinh Thần tức khắc hiểu rõ.

"Mặc dù có manh mối sinh lộ nhưng không phải ai cũng biết chính xác, nên cũng có những hộ gia đình không thể sống sót. Hạ Uyên có thể còn sống sót cũng không hẳn do chính bản thân hắn mà chỉ là, manh mối sinh lộ tôi cho hắn là mấu chốt quan trọng nhất. Thuận tiện nhắc tới... Hạ Uyên đã tổng kết ra rất nhiều quy luật huyết tự nói cho các người biết? Nhưng các người không cảm giác kỳ quái sao?"

"Kỳ quái? Kỳ quái cái gì?"

"Vì cái gì, có thể tìm hiểu được nhiều quy tắc như vậy? Trên thực tế dù có thông qua mười lần huyết tự thì số lượng cực ít, cộng thêm tỉ lệ tử vong cao như vậy, dù có trải qua vài thập niên tích lũy, mà số lượng các quy tắc đâu có ít, mà tất cả chỉ do chính Hạ Uyên nói cho các người biết, các người không cảm giác được chút gì kỳ quái sao? Ví như huyết tự lần sáu đến mười có thể trực tiếp trở về nhà trọ, từ lần huyết tự thứ năm có khả năng số lượng quỷ hồn sẽ tăng lên, nhưng rất ít gặp. Đã từng có người dùng Boom tàn phá nhà trọ..., nhiều tin tức như vậy, mà chỉ có một mình Hạ Uyên biết hết tất cả ... Các người đều không cảm giác kỳ quái sao?"

Tinh Thần cơ hồ đứng không yên.

"Chẳng lẽ... Chẳng lẽ nói..."

"Những ... quy tắc kia, toàn bộ đều là tôi nói cho hắn biết đấy. Xem như tặng kèm. Tôi nói cho hắn biết, chấp hành huyết tự tuyệt đối không thể nói sinh lộ cho những hộ gia đình khác, nếu như hắn tiết lộ làm những hộ gia đình đáng nhẽ chết đi lại sống sót, tôi sẽ không cùng hắn giao dịch nữa. Người đó luôn mồm nói, muốn giải cứu những người khác, nhưng hành động hoàn toàn nghe theo tôi nói ... Khi hắn chấp hành huyết tự ở ngã tư đường, anh có nghe nói qua chưa?"

"À... có nghe nói qua, lần đó vận khí của Hạ Uyên là vô cùng tốt..."

"Vận khí? Anh tin tưởng có người có vận khí tốt như vậy sao? Một lần, bốn chiếc xe liên tục phóng tới, làm sao có thể né kịp được chứ. Sinh lộ chính là nằm ở những chiếc gương lồi ở bốn góc đường, trong bốn chiếc xe chỉ có hai là thật sự còn hai là ảo ảnh. Chiếu vào gương tất nhiên không thể nhìn thấy được, đó là 'Ảo ảnh'. Nếu nhào về hướng của những chiếc xe 'Ảo ảnh' tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì rồi. Đương nhiên phán đoán cũng cần một chút thời gian, tốc độ xe lại nhanh như vậy, hắn tất nhiên vẫn bị va chạm, nhưng cũng bởi vì kịp thời tránh được cho nên may mắn thoát chết. Sau đó hắn, lại nói dối rằng hắn bị quệt trúng nhưng bị bắn ra xa nên không chết, rõ ràng gần trong gang tấc có thể cứu được người khác, nhưng hắn vì tính mệnh mà bỏ qua bọn hắn! Đó là chính là phần tội ác trong con người hắn. Tôi muốn xem sự giả nhân giả nghĩa của nam nhân này tột cùng đến cỡ não! Nên khen ngợi hắn bằng cách nói cho hắn rất nhiều quy tắc tiềm ẩn của nhà trọ. Thông qua những bức họa của tôi..."

"Vì cái gì... Vì cái gì lần huyết tự thứ sáu Hạ Uyên lại chết chứ? Cô không phải từ trước đến nay đều giao dịch với hắn sao? Vì cái gì..."

"Không có gì. Chỉ là 'Chán ghét' mà thôi. Hắn đem đến cho tôi 'Khoái hoạt' đã đủ rồi, tôi không cần hắn nữa, cho nên, lần huyết tự thứ sáu tôi nói với hắn: 'Trước một ngày hãy đến căn biệt thự kia, sau đó anh sẽ phát hiện manh mối của sinh lộ, nhưng trên thực tế, tôi đã vẽ một bức họa, hắn ở tại biệt thự bị một ác quỷ hắc ám giết chết. Cho nên, tôi..."

"Cô...cô..." Tinh Thần nói không ra lời.

Người này, là ác ma, là ác ma!

"Tôi đây làm sao biết cô có thể cũng như vậy đối với tôi? Cô..."

"Không sao. Anh cùng Hạ Uyên khác nhau, hắn đã cho tôi rất nhiều thù lao rồi, với tôi là đã quá đủ. Chỉ cần anh có thể trả thứ thù lao mà tôi muốn, tôi, sẽ không lừa gạt anh. Đương nhiên tin hay không tin tùy anh. Tôi còn có thể liên lạc với anh tiếp nếu anh đồng ý trả thù lao cho tôi. Đương nhiên nếu là anh không muốn cùng tôi giao dịch, cũng không sao cả. Chỉ có điều... Tôi có thể chính xác nói cho anh biết..."

"Lần chấp hành huyết tự thứ ba, anh, sẽ chết!"

Điện thoại tức khắc dập máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro