Chương 1 - Yên Nhàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng bốn tháng trước, Nhã Yên trở về thôn Tập Ninh và đưa "Yên Nhàn" đi vào hoạt động. Homestay này đã được cô xây dựng từ cách đây một năm và hoàn thành cách đây nửa năm, nhưng mãi đến khi cô chuyển về đây thì nó mới thực sự đi vào kinh doanh.

Nhã Yên muốn homestay của mình tạo cho người đến cảm giác bình yên và nhàn nhã, vì thế, cô sử dụng gỗ làm chất liệu chính cho toàn bộ kiến trúc và nội thất của "Yên Nhàn". Khuôn viên bên ngoài thì có thảm cỏ xanh mướt; cây cối và chậu hoa thì được trồng, sắp xếp, và chăm sóc tỉ mỉ, nên khách đến đây luôn nói nơi này gần gũi với thiên, đồng thời, cho người ta cảm giác ấm cúng.

Mặc dù mới mở chưa được bao lâu, nhưng homestay của Nhã Yên được rất nhiều du khách lựa chọn. Bắt đầu từ tháng thứ hai, thì ngày nào cũng có khách đến ở homestay của cô, có hôm còn kín hết cả 7 phòng. Vân Hà vẫn hay trêu chọc cô, "Cứ với tiến độ kinh doanh thế này thì chẳng mấy chốc chị Yên sẽ thành tỷ phú đấy nhỉ!"

Mỗi sớm tinh mơ, Nhã Yên thường bắt đầu ngày mới bằng việc chăm sóc cây cỏ và dọn dẹp sân vườn. Cô thích không khí lành lạnh, trong lành và không gian tĩnh lặng của sớm mai, nó khiến cô cảm thấy thư thái và tự tại rất nhiều.

Nhưng hôm nay, công việc chăm sóc cây cối của Nhã Yên không được suôn sẻ như thường ngày. Lúc cô đang tỉa những chậu cây ở vườn sau thì Vân Hà hớt hải chạy ra, kéo lấy tay cô mà thúc giục:

"Chị Yên, chị Yên, có khách đến, có khách đến, chị nhanh vào quầy để nhận khách đi!"

Chân mày của Nhã Yên hơi nhướn lên, mới sáng sớm mà đã có khách nào đến để nhận phòng vậy nhỉ? Khách đến homestay của cô đều đặt phòng online hoặc đặt qua điện thoại trước, và hầu như lúc nào cô cũng phải cho xe lên thành phố để đón khách. Trong đầu cô lướt qua danh sách đặt phòng cho ngày hôm nay, không có ai báo sẽ đến nhận phòng từ sáng sớm cả.

"Chị nhớ là hôm nay làm gì có khách nào đến nhận phòng vào sáng sớm nhỉ?"

"Không phải là khách đặt phòng trước đâu chị. Khách này tự đến homestay của mình!" Vân Hà nhanh chóng giải đáp thắc mắc của Nhã Yên.

"Ồ!"

Nhã Yên gật đầu, coi như đã hiểu. Cô đưa cây kéo trong tay cho Vân Hà, nói một tiếng "Cầm hộ chị!" rồi tiến về phía bồn rửa gần đó, nhanh chóng rửa sạch tay.

Khi Nhã Yên tiến vào phòng khách thì nhìn thấy có hai người đàn ông đang đứng trước quầy lễ tân, quay lưng về phía cô. Nghe thấy tiếng động, cả hai đều quay lại.

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim của cô dường như đã lỡ mất một nhịp.

Một trong hai người đàn ông có khuôn mặt cực kỳ điển trai, nét mặt cương nghị. Đầu tóc anh ta hơi rối, gương mặt có chút bơ phờ, lộ vẻ mệt mỏi, nhưng lại không giấu được vẻ hào hoa phong nhã toát ra từ khí chất của anh. Lúc ấy, trong đầu Nhã Yên tự nhủ, "Đây không phải là 'hồng nhan hoạ thuỷ' thì như thế nào mới được tính là hồng nhan?"

Người còn lại thì không cao bằng và có vẻ ít tuổi hơn người điển trai kia. Anh ta trông tuấn tú, nho nhã kiểu thư sinh, lại còn toát lên vẻ nhanh nhẹn và hoạt bát.

Rất nhanh, Nhã Yên liền thu lại sự bối rối vừa chớm nở. Cô tươi cười đúng quy củ với hai vị khách và tiến vào sau quầy, lên tiếng:

"Xin lỗi đã để cho hai anh phải chờ!"

"Không sao ạ!"

Người đàn ông thư sinh lên tiếng, còn người điển trai kia thì không nói gì, anh ta chỉ quan sát hai người đang đối thoại.

"Tụi em muốn đặt một phòng giường đôi và một phòng giường đơn, không biết ở đây còn phòng không ạ?"

"Vẫn còn! Không biết hai anh định ở trong bao lâu?"

Người đàn ông không trả lời mà đưa mắt sang nhìn người điển trai bên cạnh, giọng điệu cung kính: "Chủ Tịch, không biết anh định ở trong bao lâu?"

Người điển trai không trả lời người kia mà quay sang nhìn Nhã Yên, cho cô đáp án: "Chúng tôi cũng chưa biết, nhưng sẽ ở một thời gian lâu."

Nhã Yên đáp lời, tỏ ý đã hiểu. Sau đó, cô yêu cầu hai người xuất trình chứng minh thư để cô làm thủ tục đăng ký. Khi hai người đã ký tên vào phiếu đăng ký, thì cô đích thân dẫn hai người lên phòng, vừa đi cô vừa giới thiệu sơ lược các dịch vụ và nội quy tại homestay. Xong xuôi đâu đấy, cô chúc hai người có thời gian nghỉ ngơi thoải mái tại đây rồi xoay người rời đi.

Vừa xuống quầy lễ tân, Nhã Yên liền thấy Vân Hà đã đứng đó từ lúc nào, đang chăm chú xem phiếu đăng ký của hai vị khách vừa rồi. Nhìn thấy cô, Vân Hà liền hớn hở:

"Chị Yên, sao tự nhiên chúng ta lại có hai vị khách đẹp trai lịch lãm như vậy đến ở thế?"

"Em hỏi chị thì chị biết hỏi ai? Sao không đi mà hỏi hai người ấy tại sao lại đến đây!" Nhã Yên cười cười, đáp lời.

"Thôi, không cần hỏi em cũng đoán ra. Cứ nhìn quần áo họ mặc và xe họ đi là biết ngay, hai người này chắc chắn là người có tiền. Chắc là họ có công việc gì đó nên mới đến đây, còn không thì đến đây để nghỉ dưỡng." Vân Hà võ đoán, ý tứ chắc như đinh đóng cột.

Hai người đứng tán gẫu một lúc thì Vân Hà mới chịu đi dọn dẹp phòng, còn Nhã Yên thì nhập thông tin lưu trú của khách lên hệ thống online rồi mới ra sau vườn tiếp tục công việc dang dở buổi sáng.

Tầm 7 giờ, hầu hết tất cả khách nghỉ tại "Yên Nhàn" đều tụ tập tại phòng ăn, đây là thời điểm để mọi người ăn sáng. Lướt mắt qua đám người nhưng không thấy hai vị khách ban sáng, Nhã Yên định bảo Vân Hà lên gọi hai người, thì nhìn thấy Quốc Anh, người đàn ông mang dáng vẻ thư sinh kia đi xuống, dáng vẻ có chút vội vàng. Ánh mắt anh ta sáng rỡ khi nhìn thấy Nhã Yên, nhanh chóng tiến về phía cô.

"Chị ơi, gần đây có hiệu thuốc tây nào không vậy?"

"Có ai bị làm sao ạ?" Nhã Yên chợt thấy lo lắng.

Quốc Anh cũng không giấu diếm, "Dạ vâng, ông chủ của em bị đau đầu, em muốn đi mua thuốc cho anh ấy."

"Anh ấy đau đầu thế nào?" Nhã Yên chợt nôn nóng, "Có nghiêm trọng không?"

"Cũng không nghiêm trọng đâu ạ. Chắc vì mấy ngày nay bận rộn nên đau đầu thế thôi. Chỉ cần uống panadol là được."

"Trong nhà vẫn còn panadol, để tôi đi lấy cho anh."

"Vậy thì cảm ơn chị nhiều lắm!"

Nói xong, Quốc Anh liền đi theo Nhã Yên để lấy thuốc. Sau đó, Nhã Yên còn nhờ đầu bếp Long chuẩn bị cháo cà rốt thịt bằm cùng với sinh tố dưa hấu để đưa lên cho vị khách kia.

Vân Hà ở trong bếp hỗ trợ Đức Long chuẩn bị sinh tố. Cô thúc cùi chỏ vào người anh rồi hất mặt về phía Nhã Yên đang đứng ở bên ngoài.

"Hình như chị Yên hôm nay có chút là lạ ấy!"

"Có gì lạ?" Đức Long phối hợp hỏi lại.

"Anh không thấy chị ấy nhiệt tình quá mức với vị khách này sao?" Vân Hà nhìn chằm chằm anh, chờ câu trả lời.

Đức Long vẫn đang băm thịt, một lát sau mới đáp: "Lúc nào mà chị ấy không nhiệt tình với khách?"

Vân Hà bĩu môi, phản kháng, "Nhưng chưa có lần nào chị ấy có vẻ sốt vó lên với khách như lần này." Nghĩ nghĩ một hồi, cô lại tiếp tục, "Có khi nào chị ấy đã phải lòng vị khách kia không? Người ta hay gọi là mới gặp đã yêu ấy."

Đức Long lườm cô, "Bớt suy diễn viễn vông lại, tập trung làm việc đi cô nương."

Vân Hà không hài lòng với phản ứng này của Đức Long chút nào. Cô hứ một tiếng rồi quay lại gọt dưa hấu, trong lòng thầm nhủ, "Chắc chắn là chị Yên động lòng rồi. Cứ chờ đó mà xem!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro