[Cây nhà lá vườn] Quân tâm tự thủy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Văn án:

Xưa có một cầm sư sống ẩn thân nơi rừng sâu núi thẳm. Duyên phận cho y gặp được hoàng thượng lúc hắn đang đi săn, lạc đường, còn bị thương nặng. Ban đầu không biết hắn là ai, thấy hắn gặp nạn thì chỉ nghĩ đưa về nhà chăm sóc. Ngày lại tháng qua, nảy sinh tình ý. Lúc hắn nói ra thân phận, y liền sợ hãi bỏ đi. Không ngờ hắn năm lần bảy lượt tìm tới y, nói hắn một lòng với y, cầu xin y đừng trốn tránh hắn. Cầm sư bị hắn lay động, bất chấp tất cả mà theo hắn, yêu hắn. Cho dù chịu trăm cay ngàn đắng, khổ nhục vô vàn; cho dù bị triều thần mỉa mai, người đời khinh bạc; cho dù... cuối cùng... hắn đã quên đi y...

___

Vốn muốn thoát nghiệt duyên này, nhưng lại vì quân từng nói: "Duyên phận do trời, người không thể thoát. Ánh mắt khanh nhìn một lần đã say một kiếp, tiếng đàn khanh nghe một lần ghi nhớ một đời. Xin khanh hãy tin nơi ta, nắm tay ân ái đến già, nguyện lòng không màng tất cả, chỉ cầu đừng phụ tình ta." Lời như mật ngọt, tình như men say, cầm lòng chẳng đặng, tín vật trao tay, định kỳ hội ngộ, mỗi tháng một ngày.
.

Vốn muốn dã hạc nhàn mây, nhưng lại vì quân từng nói: "Ta nơi cung cấm, người chốn sơn lâm. Xa xôi cách biệt đêm ngày nhớ nhung, cô đơn lẻ loi trà cơm chẳng quản. Ước chi được kề bên sớm chiều bầu bạn, được ấp ôm đêm lạnh chóng tàn. Dẫu biết khanh chẳng ưa gì thâm cung hỗn loạn, sóng gió nhiều thật cùng giả khó lường. Nhưng vì ta liệu khanh có nguyện, về bên ta thỏa trăm nhớ ngàn thương. Đợi khi sơn hà yên ổn, ta đem mười dặm hồng trang, nam hậu ghi danh sử sách, tình thâm tạc khắc một tràng." Cũng thời thời khắc khắc trông mong, xót cho quân quyết ý một lòng. Bỏ núi sông về nơi lầu gác, bỏ tiêu dao tìm bó buộc ưu phiền. Chẳng mong cầu chi danh phận, chỉ xin quân chớ thay lòng.

.
Vốn muốn mặc kệ thế gian, nhưng lại vì quân từng nói: "Đoạn tụ lắm nỗi gian nan, người đời gièm pha bàn tán, triều thần sau lưng khinh bạc, quân uy sẽ chẳng vững vàng. Thôi thì mỹ nữ ba ngàn, lập nên tam cung lục viện, biệt cung cho khanh ở tạm, chỉ là che mắt thế gian. Khanh nếu có thấu hiểu lòng ta, sẽ biết rằng thân này nhiều vướng bận, nhưng chỉ cần sóng yên biển lặng, lại được cùng khanh an ổn bên nhau." Đã định hẹn thề vĩnh viễn không phai, nào sợ cô đơn ngày rộng tháng dài. Chỉ cầu quân xin đừng quên lãng, biệt cung có người vẫn ngóng trông quân.
.

Vốn đã yên thân biết phận, sao còn vướng phải thị phi. Một đêm lửa cháy tận trời, biệt cung tan thành tro bụi. Một thời dung mạo khuynh thành, nay còn sẹo khắp trên thân. Một thời tiếng đàn khuynh quốc, nay còn một kẻ phế nhân. Đã định tuyệt vọng buông xuôi, nhưng lại vì quân từng nói: "Đã yêu khanh yêu trọn một đời, đâu thể vì tai họa ấy chia đôi. Nữ nhân kia băm thây vạn đoạn, ai còn sai phạm quyết chẳng dung tha. Xin khanh tin ở nơi ta, tình này còn đây trọn vẹn. Nhan sắc không cần, tài hoa chẳng tiếc, chỉ cần còn người, liệu khanh có biết?" Chân tình chân ý, ai chẳng động lòng. Biệt cung dựng lại, ôm tấm thân tàn, vì quân mà sống, khổ đau không màng.
.

Nhưng thói đời bạc bẽo, lòng người thâm sâu. Thề ước ngày nào như gió thoảng mây trôi, quân đã quên rồi bao tình xưa nghĩa cũ. Xuân đến rồi hạ qua, thu về đông dần hết; hoa nở lại hoa rơi, lá xanh rồi lá úa. Người cứ chờ, quân cứ xa. Lãnh cung cô độc, nước mắt thấu tim. Trướng hồng ấm êm, quân cùng mỹ nhân say khoái lạc. Mười dặm hồng trang, ai lên ngôi hậu. Một tấc lụa trắng, ai biệt nhân gian. Trước lúc tàn hơi, vẫn trông đợi hỏi: "Liệu quân có đến tìm ta? Liệu quân còn muốn ôm ta? Hứa hẹn còn chưa thực hiện, lẽ nào quân lại phụ ta?"

.
Quân từng nói mà sao quân chẳng nhớ? Quân từng thề mà quân lại vội quên... Cố kéo hơi tàn mong ngày quân quay lại, mà có đâu ngờ đến chết vẫn lẻ loi. Quân từng nói nhưng quân không làm được. Quân từng thề mà quân vẫn phụ tình.
.

Biệt cung âm u, đêm dài lạnh lẽo. Gió thổi lá cành xào xạc, trăng soi bàng bạc thế trần. Từ đâu văng vẳng tiếng đàn, suốt năm canh dài không dứt. Khúc mang oán hờn, thanh mang chấp niệm, mười mấy dây vần vũ khóc than, như trách ai sao nỡ phũ phàng. Thân dưới đất sâu, hồn còn vương vất. Mỗi đêm trăng sáng sao thưa, cố nhân về nơi cố địa, ôm đàn gảy lên vương vấn, những mong quân thấu một lần.

.
Chuyện cũ đã bao năm, đến nay còn truyền lại. Người ta nói rằng tòa biệt cung kia. quanh năm suốt tháng cửa đóng then cài, chẳng ai lui tới. Nhưng cứ đêm khuya là lại vang lên tiếng đàn bi thiết thê lương, thẳng đến bình minh không dứt. Có khi còn nghe thấy một giọng nam tử u oán ngâm bốn câu thơ, vừa ngâm vừa nỉ non như khóc:

Tự cổ rằng lòng quân như nước
Nước vô tình cho lụy hoa rơi
Hoa rơi hoa úa phai thôi
Nước trôi tìm chốn rợp trời ngàn hoa.

Thương thay, khi còn sống chẳng ai hay tên tuổi, chết đi rồi không ai lập mộ bia. Cuộc đời gói gọn trong mấy chữ: Một nam nhân bị thất sủng của vua. 

*Nhạc gốc: 

Phù sinh từ - Ngân Lâm

*Lời:

Đàn ai khẽ ngân giữa cung cấm tối tăm muôn phần
Tựa như cố nhân xưa khóc thầm
Khúc thay lời oán than, từng tiếng mang tủi hờn
Dây đàn buộc vấn vương cõi trần
Hỏi quân nhớ chăng lúc tương cứu khi quân lâm nạn
Nghiệt duyên luyến lưu quân với chàng
Chàng xa lánh, quân không màng
Chẳng cam tâm lỡ làng
Chân tình chân ý nên đá vàng
Thề muôn kiếp nhớ muôn đời
Cam nguyện theo bước quân chẳng rời
Dù lạnh lẽo chốn thâm cung tháng ngày lẻ loi
Mặc cho nhân thế chê cười
Chỉ cầu được cùng người sánh đôi
Thế nhưng đã là quá khứ rồi

Đời nhiều đắng cay, ấm êm đó biết đâu mai này
Lòng người đổi thay đâu thể ngờ
Nhìn hoa thắm, hoa lại tàn
Hận đời sao bẽ bàng
Hỏi liệu còn có ai nhớ chàng
Lời thề xưa hóa tro tàn
Theo lửa lan cấm cung thuở nào
Tài hoa mất, sắc nhan phai sao còn ước ao?
Càng trông mong chỉ thêm sầu
Tự cổ bạc tình là đế vương
Thế thôi cũng đành chia đôi đường

Nơi hoàng cung đàn ca sáo vang rộn ràng
Khoác hồng trang, rượu nâng chén giai nhân cùng quân
Biệt cung lạnh căm, lụa trắng dứt duyên trần
Trút hơi tàn, tình xưa còn nhớ
Đàn ngân theo tiếng ca sầu
Cho lệ cay đắng rơi chẳng ngừng
Dù ngàn năm vẫn nơi đây oan hồn luyến lưu
Lòng quân như nước xuôi dòng
Vô tình mà lụy một cánh hoa
Nước trôi mãi về xa, hoa tàn...


*Cover: Không biết vì lí do gì, lúc hát bài này t muốn khóc kinh khủng các thím à...

https://youtu.be/UXIsopHVRyw

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro