Chapter 1: Mới quen và những kỉ niệm bên cây anh đào​

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời trong xanh, vài tia nắng nhẹ khẽ chiếu qua ô cửa kính, không quá nắng gắt khiến người ta chói mắt, mà một tia ấm dịu dàng qua khung cửa sổ, làm tiêu đi cái nắng của mùa đông. Tết vừa qua, một bầu không khí phấn khởi tràn ngập niềm vui đã hết. Hôm nay đã là ngày các em nhỏ cùng các anh chị học sinh trở lại trường, bắt đầu một học kỳ mới. Các em đều vui vẻ, bắt tay nhau, nói cười ríu rít, riêng một cô bé với mái tóc ngắn màu nâu ánh đỏ chỉ ngồi thu lu một góc. Nó không nói chuyện với ai, không thăm hỏi với ai được vì hôm nay là ngày đầu tiên nó đến trường này.

Bạn bè,
Xa lạ, đi ngang qua chỉ nghe tiếng đùa cợt vì nó có nét cả hai nét Á Âu, có đứa còn cố ý hất cặp nó xuống đất. Miệng cười ha hả.

Giờ vào lớp, cô giáo giới thiệu nó với các bạn, các bạn nó con trêu chọc, mắt xám, tóc ánh đỏ, có đứa ác ý còn bảo là mặt nó xấu như heo.

Nó thấy tủi thân cho mình. Bạn bè ở đây, đối với nó chẳng có một chút thiện cảm nào. Những tiết học thật nặng nề, dần trôi qua. Nó cố tập trung vào bài giảng của
cô giáo, nhưng nó không thể không bị làm phiền.

Giờ thể dục, nó và các bạn nữ được cho phép chơi bóng rổ. Nó đứng xem, mong muốn được chạm vào trái bóng một lần, nhưng không được. Những đứa trẻ khác không cho nó chơi cùng và ném bóng thẳng vào mặt nó, ê ẩm và đau buốt nhưng nó cố chịu đựng tất cả. Nó nhìn thấy một bóng đen ngang vai từ phòng y tế đang nhìn nó, mỉm cười một cách thân thiện.

Nó nhìn cô bé ấy. Đó là bạn học sinh bị trẹo chân đầu giờ. Nó bỗng thấy ấm áp trong tim, một cái gì đó rung cảm nhẹ. Cô bé với sợi tóc mai che đi một phần tai, mái tóc đen ngắn cùng với đôi mắt màu hoa thạch thảo. Nó thử đưa tay vẫy chào, cô bé mỉm cười thật tươi.

Sau những tiết học, cuối cùng cũng đến giờ ăn, trong khi nó đang lúi cúi mở hộp cơm trưa, lại có những tên phá hoại hất đổ hộp cơm nó xuống đất, miệng không ngừng cười ha hả. Nó ngồi lặng thinh, nhìn hộp cơm bị đổ tung tóe, nghĩ rằng, hôm nay mình phải nhịn đói. Nhìn những đứa trẻ múc từng muỗng cơm thìa cháo, nó nghe như đâu có tiếng gì đó phát ra từ bụng mình. Nó đỏ mặt, ôm bụng, trong khi những đứa trẻ khác

lăn ra cười bò.

- Bạn ăn chung với mình nhé?

Một giọng nói ngọt ngào vang lên, chìa hộp cơm ra trước mặt nó. Mùi thức ăn thơm ngon, lại thật sự đang đói, nó đồng ý. Cô bé ngồi xuống bên cạnh nó. Cả hai ăn uống ngon lành.

Một thằng con trai quay sang hỏi cô bé:

- Tại sao cậu lại cho nó ăn cơm chung? Bẩn hết thức ăn của cậu thì sao?

Không trả lời, cô bé quay sang hỏi chuyện nó:
- Tớ là Duyên, Trình Thị Mỹ Duyên. Chúng ta làm bạn nhé?

Nó nhìn cô bé, ngạc nhiên và sung sướng. Không ngờ, cuối cùng cũng có người chịu làm bạn với nó. Nhưng tại sao?

- Cậu thật sự không ghét tớ sao? Cậu chịu làm bạn với tớ?

Cô bé gật đầu nhìn nó mỉm cười, trong lòng cảm thấy vui vui.

- Tớ là Mỹ Nhân, Trương Mỹ Nhân, rất vui khi làm quen với cậu.

Năm đó, nó, Mỹ Nhân bảy tuổi, lần đầu tiên vào học trường mới.

Năm đó, cô bé Mỹ Duyên cũng bảy tuổi đã biết chia sẻ với mọi người.

Và cũng trong năm đó, tình bạn của họ cũng bắt đầu.

Thời gian trôi thật nhanh, mới đó mà đã năm năm kể từ ngày hai cô bé quen nhau. Trở thành một đôi bạn thân thiết, họ đã lớn lên cùng nhau suốt quãng đời tiểu học. Cả hai đã đi qua biết bao nhiêu lời trêu chọc, phá bĩnh, căm ghét, nhưng cuối cùng họ cũng có những người bạn tốt, không trêu ghẹo, ngược lại vô cùng yêu quý và giúp đỡ nó. Nó thật sự sẽ rất nhớ nơi này, dãy phòng học đầy ắp kỉ niệm, góc phố tràn ngập niềm vui, hay sân trường tràn đầy ánh nắng và không thể quên được chỗ ấy, nơi mà người bạn tâm tình của hai cô gái bé nhỏ trú ngụ - cây hoa anh đào già.

Nó bước lại gần, đưa tay chạm nhẹ vào lớp vỏ thân cây sần sùi, Mỹ Nhân cảm thấy một cái gì đó thật quen thuộc ở trên bàn tay mình. Nó hít thật sâu, cảm nhận được hương thơm thoang thoảng trong không trung, và cả nhưng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, đùa nghịch những sợi tóc mai tung bay trong gió. Nơi này là nơi cả hai chia sẻ bao nỗi niềm, bao nỗi buồn vói cây, với từng cách hoa mỏng manh. Nhưng hôm nay, nó đi ra đây một mình, mang theo những tâm sự thầm kín. Nó muốn nói rằng, cảm ơn Mỹ Duyên vì trong suốt thời gian nó ở đây, cô bé đã giúp nó rất nhiều. Nó chẳng phải là một người có xuất thân tốt, mà bố mẹ nó chỉ là những nhà khoa học ở thế giới ngầm, trong khi bố mẹ cô bé lại là cảnh sát và luật sư. Tuy thân thế khác nhau, nhưng nó và cô bé cũng cùng chung cảnh ngộ ông gia đình giống nhau: li tán. Bố mẹ nó vốn dĩ hoạt động trong tổ chức, chẳng ghé về nhà thăm chị em nó lấy một lần. còn gia đình Mỹ Duyên thì bố mẹ li hôn, cô bé phải chăm sóc người cha và đứa em tật mắc bệnh xương thủy tinh không thể đi lại. Mẹ cô thì muốn đưa chị em cô bé đến ở cùng mình, nhưng hai chị em cô thương ba, sợ ba không ai chăm nên nhất quyết ở lại.

Làn gió mang hương xuân khẽ lướt qua khuôn mặt, nó nhớ lại những năm tháng đầy hạnh phúc giữa hai người.

Flashback

Vẫn dưới cây anh đào ấy, Nhân hỏi Duyên:

- Duyên nè, nếu tớ nói mình là người không tốt, cậu có xa lánh tớ không?

Mỹ Duyên ngạc nhiên, rồi bật cười:

- Cậu đang nói gì vậy chứ? Cậu sao là người xấu được?

Mỹ Nhân làm vẻ mặt buồn:

- Thực ra... bố mẹ tớ là hai nhà khoa học...

- Thật sao? chắc bố mẹ cậu phải giỏi lắm nhỉ? thật tuyệt quá đi.

Mỹ Duyên reo lên đầy ngưỡng mộ. Mỹ Nhân không nói gì, khẽ quay lưng đi:

- Nhưng trong tổ chức tội ác gì đó. Cậu vẫn chơi với tớ chứ?

Mỹ Duyên bước ra đứng trước mặt Mỹ Nhân, đặt tay mình lên ngực nó, tay còn lại lấy tay nó đặt lên ngực mình:

- Nhân, cậu nghe thấy tiếng trái tim của chúng ta đập không? Tình bạn của tớ là đây, nó xuất phát từ con tim này, và tớ tin cậu cũng thế. Cậu luôn lắng nghe những lời chia sẻ của tớ một cách chân thành luôn quan tâm đến tớ, chắc sẽ không bao giờ lợi dụng và giả dối đâu, phải không?

Mỹ Nhân nhìn Duyên, một chút bất ngờ hiện rõ trên gương mặt nó. Hai năm nay, nó rất sợ khi cô bé biết được sự thật. Nó sợ cô bé sẽ lạnh lùng và quay lưng với nó, bỏ mặc nó. Nó sẽ chìm vào sự cô đơn. chịu sự hắt hủi của bạn bè, nhưng không, cô bé không làm vậy, vẫn nhẹ nhàng chấp nhận thân thế về nó, vẫn yêu quí nó một cách thật lòng.

Mỹ Nhân thấy một dòng nước nóng hổi lăn trên mặt mình. Đây có lẽ không phải là lần đầu tiên nó khóc, nhưng đây chắc chắn là lần đầu nó rơi lệ vì hạnh phúc vỡ òa. Nó ôm chặt lấy cô bé, thì thầm:

- Chúng ta mãi mãi là bạn, Duyên nhé...

Năm ấy, Mỹ Nhân mười hai tuổi, đã biết chia sẻ về cuộc sống riêng của mình

Năm ấy, Mỹ Duyên cũng mười hai tuổi, đã biết cảm thông và hiểu bạn mình

Và năm ấy, họ càng hiểu nhau hơn...

________________________________

Mỹ Nhân bước lên lớp cất cặp. Cô không thấy Mỹ Duyên ở lớp. Nó thấy lạ, vì bình thường cô bé tới lớp rất sớm và phụ giúp các bạn trực nhật, có đâu chuyện lại tới trễ như thế này? Mỹ Nhân ngồi ngẫm nghĩ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chuông vào học vang lên. Nó chỉ biết thở dài thườn thượt ngồi học mà trong lòng cứ thấy lo âu.

Suốt buổi học ấy, nó không thể tập trung vào bài học được. Chốc chốc lại ngó cửa lớp với hy vọng cô bé sẽ đến, nhưng không, hôm ấy Duyên không đi học.

Sau giờ tan học, Mỹ Nhân chạy vội đến nhà cô bạn thân, nhưng rất tiếc, căn nhà đã khóa trái cửa. Nó vội sang những nhà gần đó và hỏi chuyện, mới biết rằng hôm nay bố mẹ Duyên ra tòa li dị, dẫn theo Nick, em trai bệnh tật của cô bé theo cùng. Vậy thì còn Duyên ở đâu? Nó ngẫm nghĩ một lúc rồi bước nhanh đi.

Dưới bóng mát của cây anh đào, có một bé gái ngồi khóc nức nở. Cô bé thầm hỏi tại sao bố mẹ lại chia tay? Tại sao bố lại có người mới? Tại sao lại bỏ rơi hai chị em cô bé. Nhưng khi nhớ đến đứa em trai tật nguyền của mình, Mỹ Duyên tự nhủ mình phải mạnh mẽ lên, phải che chở cho Nick. Cô lấy tay gạt nước mắt của mình và mỉm cười.

- Duyên ơi.

Mỹ Nhân đã đến, nó ngồi xuống cạnh cô bé, hỏi:

- Bố mẹ cậu...chia tay phải không?

Mỹ Duyên gật đầu, không nói gì.

- Cậu có buồn lắm không?

Mỹ Duyên lắc đầu, trả lời:

- Không đâu Nhân à. Tớ không thể buồn được, tớ phải yêu thương chăm sóc cho Nick, và cả tớ cũng sẽ được gặp mẹ nữa mà. Tớ không thể yếu đuối, phải mạnh mẽ lên, vì chẳng ai muốn tớ buồn cả.

Mỹ Duyên cố cười, nhưng gương mặt của cô bé không thể vui lên được. Giọng của cô bé có chút khàn, hơi run run. Khóe mắt như muốn chảy nước.

- Duyên à, cứ giả vờ mạnh mẽ như vậy...có mệt mỏi lắm không?

Mỹ Duyên quay sang nhìn cô bé, có một chút bất ngờ.

- Cậu không cần phải che giấu, nếu cậu đang muốn khóc. Hãy khóc đi. để rồi sau đó đừng bao giờ buồn khóc nữa nhé?

Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi mắt màu hoa thạch thảo. Mỹ Nhân ôm chặt an ủi, còn bóng cây anh đào rung rinh trước gió, như vỗ về, tâm sự với đôi bạn thân.

Năm ấy, Mỹ Nhân và Mỹ Duyên mười tuổi.

Mỹ Nhân lần đầu tiên được an ủi một người

Mỹ Duyên được khóc để quên đi nỗi đau thật nhiều.



End chap.
__ Trương Trình Thị Mỹ Nghiên__
Đứa nào quen t đọc xong cmt cho t cái nhé hí hí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro