Chapter 2: Hồi ức, tạm biệt và hẹn gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm ấy, khi Mỹ Nhân tỉnh dậy. Nó mệt mỏi bước xuống giường với một chút ngái ngủ. Đầu óc hơi quay cuồng, khi đứng dậy còn loạng choạng suýt té. Nó chắc lại ngái ngủ nữa rồi. Nó đi ra khỏi phòng, bỗng dưng trước mắt nó mọi thứ đều mờ nhạt, chuyển động xung quanh. Nó cố bước nhanh vào phòng vệ sinh, nhưng thật không may, Mỹ Nhân dẫm vào vũng nước dưới sàn. Nó chi kịp nhớ mình đã té xuống, cảm giác ê ẩm khắp người rồi lịm hẳn.

Khi tỉnh dậy, nó cảm giác một bàn tay dịu dàng vuốt nhẹ lên khuôn mặt trắng bệt của nó. Nó mở mắt, nhìn thấy chị Lan Khuê với khuôn mặt lo lắng ngồi bên cạnh mình. Thấy nó tỉnh, chị nói:

- Nhân? Em tỉnh rồi. Em làm chị hết hồn đây.

Nó đưa tay sờ lên trán mình. Rát là từ mà nó có thể cảm nhận được. Nó cố ngồi dậy, người thấy đau đau.

Vừa nhổm người, nó vừa hỏi chị:

- Em làm sao vậy ạ?

Lan Khuê vuốt tóc rồi đỡ nó nằm xuống, căn dặn:

- Không được làm gì cả. Em chỉ bị sốt thôi, không sao đâu. Chị để cháo sữa và thuốc ở trên bàn, lát nữa em dậy ăn nhé. Chị có chuyện bận nên không thể chăm sóc em được. Trưa chị mới về được em nha. Ăn uống nghỉ ngơi nhé, tối chị đưa đi bác sĩ.

Chị nói, nhìn đồng hồ rồi đứng dậy vội đi ra cửa. trông chị có vẻ vội vàng, hình như hôm nay chị có buổi họp quan trọng. Nó lại làm phiền đến chị nữa rồi.

Sau khi chị đi làm, chỉ còn mình nó trong căn nhà rộng lớn và sang trọng. Xung quanh, ai cũng trầm trồ, cho rằng gia đình nó giàu có, hạnh phúc. Nhưng sự thật căn nhà này là của tổ chức giao gia đình nó giữ hộ, mà gia đình thì cũng chẳng ấm cúng như mọi người nghĩ. Mỹ Nhân cảm thấy lạnh lẽo, cô độc giữa căn nhà của tổ chức, đâu đó đây nó vẫn cảm nhận được mùi máu tanh tưởi của xác người.

Mỹ Nhân mệt mỏi, thật sự nó chẳng muốn làm gì. Nó không phải là một đứa trẻ năng động, ham chạy nhảy, nhưng nó cũng chẳng cùng phe với những người suốt ngày nằm ườn trên gường. Tô cháo nguội dần, sữa thì đã đặc lại, thuốc vẫn còn y nguyên. Nó đã ngủ thiếp lúc nào không hay biết.

Khi tỉnh dậy, nó cũng lại cảm thấy có ai bên cạnh mình. Một bóng người nhỏ bé với đôi mắt violet nhìn nó đầy trìu mến. Mỹ Duyên thấy Nhân mở mắt, bèn đỡ lưng nó ngồi tựa vào thành giường.

Mỹ Duyên nhìn nó, hỏi một cách ân cần:

- Nhân đã đỡ mệt chưa?

Nó không biết làm gì, bèn gật đầu.

- Sao cậu không ăn cháo, uống thuốc?

Nó lắc đầu.

- Thôi mà Nhân, ăn chút cháo và uống thuốc đi nào, đừng buớng nữa...

Nói rồi, Duyên bưng tô cháo xuống bếp, hâm nóng lại và bưng lên cho nó, tận tay múc từng muỗng cháo để nó ăn.

  Mỹ Nhân thấy dễ chịu hơn khi được chăm sóc, quan tâm. Ấm áp hơn khi được lo lắng, giờ đây nó không còn bị bỏ rơi, không còn cô độc trong căn nhà lạnh lẽo.

Khi mọi việc xong xuôi, Duyên bèn lấy tập của Nhân ra và cặm cụi chép bài cho nó. Khi mọi chuyện đâu vào đấy, nó và cô bé cùng ngồi lại nói chuyện vui vẻ, dường như sự mệt mỏi của Nhân không còn nữa, nó cảm thấy mình đã khỏe hơn rất nhiều.

Năm ấy, Nhân và Duyên tròn tám tuổi, lần đầu tiên nó biết đuợc sự ấm áp là gì

----------------------------------

End Fashback

Mỹ Nhân dựa lưng vào cây hoa anh đào, từng kỉ niệm chạy ùa về trong tâm trí nó. Từng kỉ niệm này cô sẽ mãi mãi khắc ghi, sẽ không bao giờ quên.

- Nhân à, đến giờ tập hát rồi đó.

Tiếng Duyên vọng lại từ đằng xa. Mỹ Nhân nhìn cô bé một lúc, rồi mỉm cười. Nó không thể buồn được, bởi nó phải vui trong ngày tốt nghiệp của hai người.

Trong giờ tập hát, hai cô bé thường xuyên bị mắc lỗi trong việc luyện tập. Chỗ này hát rất trầm, chỗ kia lại quá cao so với bài hát.

Cả hai khá lo lắng, chăm chỉ tập luyện, nhưng vẫn bị sai những nốt quá cao hoặc quá trầm. Chẳng mấy chốc thì ngày tốt nghiệp đã đến, hai cô bé hồi hộp bước lên sân khấu. Sau phần nhạc dạo, hai cô bé bắt đầu hát

"  Ngày nào ta bên nhau
Cứ vui đùa hằng giờ
Chẳng nghĩ rằng ngày mai ta sẽ lớn
Những ngọt ngào với những nghĩ suy
Ta bên nhau trao cho nhau chẳng nghĩ gì

Ngày nào ta bên nhau
Cứ vui đùa hằng giờ
Chẳng nghĩ rằng ngày mai sau sẽ tới
Rồi những gian khó
Rồi những sóng gió
Sẽ khiến ta nghĩ suy

Đời nhiều sóng gió, với bao lựa chọn
Mình chọn làm cùng với nhau
Điều gì quá khó, với là nhiều trò
Mình chọn làm cùng với nhau

Chúng ta là bạn bè
Chúng ta là bạn bè
Đã cùng nhau ở bên nhau rất lâu
Cùng sẻ chia kỉ niệm
Cùng sẻ chia muộn phiền
Mọi chuyện hằng ngày với nhau

Chúng ta là bạn bè
Chúng ta là bạn bè
Sẽ cùng nhau ở bên nhau đến mai sau
Cùng chung bước trong từng giấc mơ không bao giờ phai

Không bao giờ phai   " 

    Giọng hát cao vút, trong trẻo của Mỹ Nhân kết hợp với tiếng hát ngọt ngào, êm dịu của Duyên khiến mọi người mê mẩn. Hai cô bé như hai thiên thần nhỏ xinh xắn và dễ thương ở giữa sân khấu rộng lớn, gửi tiếng hát dịu ngọt của mình xuống trần gian để xua tan đi mệt mỏi của những người xung quanh.

Bài hát kết thúc, một tràn pháo tay rộ lên. Có lẽ đây là bài hát hay nhất trong buổi lễ tốt nghiệp trường, vẻ mặt của một vài thính giả như đang tiếc nuối khi bài hát kết thúc. Mọi người lên sân khấu, tặng hai ca sĩ tài năng những lời chúc và những bông hoa xinh đẹp nhất.

    Nó và cô bé bước vào trong cánh gà, lòng thầm vui mừng, những nụ cười rạng rỡ nở trên môi của đôi bạn thân.

Sau buổi lễ ngày hôm ấy, Duyên và Nhân cùng nhau về nhà, trên tay hai đứa trẻ cầm nào là kẹo, bánh, quà và hoa. Hôm nay, hai cô bé thật sự rất vui vì được mọi người khen ngợi hết lời, đã thế còn cho tặng bao nhiêu là quà.

Duyên quay sang nói với Nhân:

- Sau này chúng ta cùng thi vào trường trung học phổ thông năng khiếu thành phố nha? Chúng ta sẽ tiếp tục học cùng trường.

Nhân nhìn Duyên, một nét buồn thoáng qua mặt, nó không nói gì.

Thấy biểu hiện khác lạ của Nhân, Duyên hỏi:

- Cậu không muốn thi vào trường trung học phổ thông năng khiếu thành phố sao?

Mỹ Nhân lắc đầu, buồn bã thở dài:

- Không phải tớ không muốn, mà là tớ...không thể.

- Tại sao?

Không trả lời câu hỏi của Duyên, nó hỏi ngược lại:

- Cậu còn nhớ những gì tớ nói với cậu chứ, Duyên? Về bố mẹ tớ?

- Tớ biết, nhưng chả lẽ...

Nhân không để Duyên dứt hết câu, buồn bã nói:    

- Có lẽ, sắp tới tớ sẽ sang nước ngoài với bố mẹ và sẽ không sống ở đây nữa. Cảm ơn cậu vì suốt thời gian qua đã luôn quan tâm tớ, không kì thị tớ, luôn giúp đỡ tớ, Duyên. Có lẽ chúng ta không thể ở bên nhau được nữa.

Gương mặt Mỹ Duyên từ hồ hởi chuyển sang buồn. Đôi mắt màu hoa Violet như muốn nói điều gì đó. Không gian giữa hai người chợt im lặng, không ai nói với ai câu nào, chỉ có vài tiếng lá rơi xào xạc.

Mỹ Duyên đang rất buồn. Một cảm giác vừa buồn, vừa đau, lại vừa lo cho bạn mình. Một điều gì nó khiến lòng cô bé chùng xuống. Cô buồn khi người bạn thân nhất của cô bé phải đi xa, mà Duyên lại khá lo lắng vì sợ bạn mình sẽ lâm vào trình trạng bị trêu chọc vì có nét lai Á Âu. Chẳng lẽ bắt buộc phải đi sao? Không thể ở lại học tiếp với cô bé được hay sao?

Một lúc sau, Mỹ Duyên mới ngập ngừng lên tiếng:

- Chúng ta sẽ vẫn làm bạn chứ?

Mỹ Nhân gật đầu.

- Chúng ta sẽ gặp lại nhau, nhé. Vẫn sẽ là những người bạn tốt của nhau. Ngoéo tay nè.

Duyên và Nhân móc tay nhau, cùng nhìn lên bầu trời. Lòng cười vu vơ. Chúng ta luôn là bạn tốt.

Mỹ Nhân cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nó sẽ không bao giờ quên được Duyên, và chắc chắn nó sẽ trở về. Chúng ta luôn làm bạn.

Đèn đường xung quanh đã thắp lên. Trời đã nhá nhem tối. Dưới con đường ấy, có một đôi bạn thân đang đi cùng nhau, có lẽ đây là phút giây vui vẻ nhất.

Năm ấy, Mỹ Nhân và Mỹ Duyên đã đi qua cái tuổi 12, và đã chính thức xa nhau thật rồi...

End chap 2
..........to be continue..........
__ Trương Trình Thị Mỹ Nghiên__
Đứa nào quen t đọc xong cmt cho t cái nhé hí hí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro