Chapter 3: Tương lai, trốn thoát và gặp lại (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part 1

Mỹ Duyên nhích người, hướng ánh mắt ra hướng cửa sổ. Bên ngoài trời đang mưa, một cơn mưa tuyết. Từng hạt tuyết rơi xuống, bầu trời u ám, mây đen kéo đến đen kịt cả một vùng trời. Duyên khẽ xuýt xoa, răng cắn vào nhau kêu lập cập, bàn tay đan vào nhau một cách vụng về, cô đưa sát kề miệng, dùng hơi thở yếu ớt của mình thổi vào mong tìm chút hơi ấm. Trời lạnh quá. Phải rồi, trời đã sang tháng mười hai, đã là mùa Đông rồi. Cô mỉm cười chua chát khi một lần nữa nhìn ra phía ngoài, bắt gặp những cô nữ sinh của ngôi trường bên cạnh đang nói cười vui vẻ, ríu ra ríu rít trong buổi chiều lộng gió với những tấm áo khoác dày cùng những chiếc dù đầy màu sắc.

"Trời ngoài đó chắc hẳn lạnh hơn trong này nhiều"

Duyên thầm nghĩ như vậy, nhưng cô lại cho rằng, dù phải đi trên tuyết, dù phải chịu những cái lạnh ngoài da, nhưng trong lòng họ vẫn sẽ ấm áp, chít ít là ấm hơn cô lúc này, bởi họ còn có gia đình để yêu thương, để quan tâm, họ được đến trường cùng bè bạn và họ không phải cô đơn.

Mười bảy tuổi...

Nếu như những cô gái khác, thì cái tuổi đẹp nhất trong đời mỗi người con gái, tuyệt vời nhất trong quãng thời gian còn là học sinh...

Mười bảy tuổi...

Tuổi biết bao nhêu hy vọng, ước mơ về một tương lai tươi sáng...

Sẽ trở về nhà sau một ngày đi học mệt mỏi, cùng với những người trong gia đình ăn bữa tối ấm cúng...

Mười bảy tuổi...

Cái tuổi đã biết cảm nắng, biết nhớ biết thương một cậu bạn cùng lớp...

Và sẽ có một quãng thời gian đẹp khi nhớ về.

Phải, sẽ rất tuyệt vời, nếu nó không gắn liền với hai chữ "nếu như".

Tuổi mười bảy của cô, là khoảng thời gian đau đớn về thể xác lẫn tinh thần...

Tuổi mười bảy, cô không thể đến trường như bao bạn bè cùng trang, cùng lứa...

Không có lấy một hy vọng, một ước mơ cho tương lai.

Cô biết, chắc chắn ngôi nhà của mình vẫn không thay đổi. Vẫn là văn phòng thám tử vắng khách. Vẫn là chiếc bàn làm việc cũ kĩ bám bụi đầy những vỏ lon bia rỗng vương vãi trên sàn. Căn phòng Mỹ Duyên vẫn có chiếc gường cũ mục nát mà cô nằm chưa nóng lưng đã trở dậy, tại mảnh góc nhà vẫn còn chiếc xe lăn của người em trai tội nghiệp: Nick. Ở bên ngoài còn có những que gỗ ướt để sưởi ấm ngày Đông. Duyên nhắm mắt. Một nỗi đau đớn tê dại xâm phạm lấy tâm trí. Cô nhớ người thân của mình.

Fashback

- Mát quá. Bầu trời thật trong xanh. Chị Duyên, em thấy rất là hạnh phúc.

Nick cười thật tươi khi nhìn ra cửa kính. Cậu rất vui, vì đây là cuộc gặp gỡ với mẹ hiếm hoi của ba mà cậu và chị được phép đi theo dù cho cậu đang phải bó bột. Vượt qua những nỗi đau về thể xác, Nick có vẻ rất hứng khởi dù cho cậu phải ngồi trên chiếc xe hơi cũ rất sốc. Mỹ Duyên ngồi cạnh, đưa tay vuốt tóc em một cách âu yếm:

- Phải rồi, Nick. Đây là lần đầu tiên kể từ khi ba mẹ li thân chúng ta được đi thế này mà.

Ông Trình và bà Trình ngồi ghế trước nghe thấy các con nói vậy, ông bà rất buồn. Bỗng chốc, hai người họ quên mất sự hiện diện của các con mình. Ông Trình thì thầm một cách ngại ngùng khó khăn:

- Em à, bao lâu rồi chúng ta đã bỏ bê con cái rồi nhỉ? Đã bao lâu rồi chúng ta mặc con mình, để Duyên tự xoay xở việc nhà, chăm sóc gia đình và tự lo thuốc thang cho Nick như thế?
-...

Bà Trình không nói gì, quay mắt ra hướng khác, tránh ánh nhìn của ông Trình.

- Chúng ta là những bậc cha mẹ tồi, phải không em? Tồi vì không lo được cho con cái đến nơi đến chốn, để nó phải khổ đến thế này sao?

-...

- Chúng ta cần phải làm gì đó đi chứ, phải không? Hãy bỏ mâu thuẫn cá nhân sang một bên đi, tập trung lo cho các con em nhé.

Bà Trình đặt tay mình lên tay chồng xiết chặt thay cho lời đồng ý.

- Vậy mẹ sẽ về ở chung với chúng con hả mẹ?

Câu hỏi ngây thơ của Nick chen vào khiến bà Trình mỉm cười:

- Tất nhiên rồi, Nick của mẹ.

Vừa nói dứt câu, một tiếng động lớn vang lên như một tiếng nổ. Ông Trình loạng choạng mất tay lái, Mỹ Duyên, bà Trình văng ra khỏi xe. Một vụ tai nạn thảm khốc xảy ra khi Trình Mỹ Duyên tròn mười sáu tuổi...

End Fashback

Sau tai nạn ngày hôm ấy, Mỹ Duyên bị thương và cô liệt nửa người phía dưới, thậm chí hoạt động của tay cầm cũng trở nên khó khăn hơn. Ông trời đúng là thật bất công khi hạnh phúc sum họp gia đình tưởng như đã đến, nhưng không ngờ bất hạnh một lần nữa lại ghé thăm số phận của gia đình Mỹ Duyên. Cô không còn ở căn nhà cũ kĩ ngày xưa nữa, mà nơi một năm qua cô ở chính là bệnh viện trung ương TP.HCM, với biết bao thiết bị hỗ trợ y tế hiện đại. Tại nơi này, cô luôn được các điều dưỡng, y, bác sỹ chăm sóc rất chu đáo.

Mỹ Duyên không phải không có người nhà để yêu thương, túc trực cho cô. Ông Trần Thanh Phương, người thân của nạn nhân thứ hai trong vụ tai nạn hôm ấy quyết định nhận cô làm con nuôi, vì trong vụ ấy, chính ông cũng mất người con gái lớn tên là Thanh Thanh. Gia đình ông thật sự yêu quí, chăm sóc Duyên rất chu đáo. Thanh Tâm, con gái thứ của gia đình ông Phương thường tới, chia sẻ, an ủi, chăm sóc cô như một người bạn. Có lẽ, cô thật sự yêu thương và biết ơn ông rất nhiều, vì những tình cảm, sự quan tâm mà cả gia đình dành cho cô. Cô cũng thương Tâm rất nhiều, cô coi cô ấy như một cô em gái bé nhỏ, nhưng những việc ấy, đối với cô, không thể bằng gia đình ruột thịt, Thanh Tâm cũng không thể bằng người bạn thuở ấu thơ mà cô vẫn rất nhớ - Mỹ Nhân.


Mỹ Nhân nhấp một ngụm cà phê đen. Đắng. Nàng không có thói quen bỏ sữa hay đường vào cafe của mình. Đắng, giống như tâm hồn nàng vậy. Trước mắt, chiếc máy tính vẫn sáng đèn, trên máy vẫn có những chuỗi kí tự dài dòng rối mắt cần Mỹ Nhân xử lí. Loại thuốc mới bắt đầu được pha chế xong rồi, nhưng nàng vẫn cảm thấy lo lắng.

Đưa?

Không đưa?

Giữ?

Không giữ?

Mỹ Nhân cảm thấy rất phân vân.

Liệu có nên đưa thứ thuốc này cho tổ chức thực hiện kế hoạch không?

Không đưa, nàng sẽ bị giết.

Nếu đưa, chúng sẽ dùng viên thuốc đó thực hiện tội ác của mình.

Nàng đã lản tránh hơn một tháng nay rồi. Cảm thấy mình thật bất lực. Chúng hứa nếu hoàn thành nhiệm vụ bào chế thuốc đợt này, chúng sẽ thả nàng ra khỏi tổ chức, cho nàng về lại quê hương của mình. Còn nếu chống đối, sẽ phải nhận một kết cục bi thảm...

Nhưng Mỹ Nhân vẫn phải quyết định.

Bối rối.

Sợ hãi.

Người Mỹ Nhân run rẩy theo từng hơi thở của mình, tay bóp chặt viên thuốc Apotoxin 4869.

Bối rối sợ hãi một chút, nàng đã có một quyết định cho riêng mình.

Mỹ Nhân ra khỏi phòng thí nghiệm, bước vào phòng mình. Nàng lấy một ít hành lý, chuẩn bị đồ đạc, không quên mang theo viên thuốc độc. Tổ chức tội ác này, cần được dẹp bỏ, phải không nào? Mỹ Nhân mở trong hộc tủ, lấy hai khẩu súng tự chế nhét vào túi, thận trọng nhìn quanh trước khi bước ra ngoài. Có một camera chìm, nàng đưa tay lên, và:

- ĐOÀNG

Một phát súng bắn hỏng cái camera đầu tiên. Bình thường, ông trùm sẽ luôn luôn trực camera, nhưng hôm nay vì có một số sự kiện đặc biệt nên ông ta không trực camera, mà vốn dĩ chẳng cho ai trông hộ.

Liên tiếp vài camera sau đó, Mỹ Nhân bắn hạ không chừa một cái nào và cô men theo hành lang xuống lối đi ngầm để bước ra cổng sau. Có một tên bảo vệ. Mỹ Nhân lấy khẩu súng chứa thuốc ngủ liều cao ra. Tên canh phòng gục xuống. Nàng bước ra ngoài. Đặt viên thuốc xuống đất. Bật lửa. Nàng lấy một điếu thuốc, châm ngòi cạnh viên thuốc. Chúng bốc cháy. Viên thuốc được phân hủy.

Mỹ Nhân đã ngụy trang sẵn cho mình. Nàng bắt đầu thực hiện kế hoạch trốn thoát của mình

End part 1

..........to be continue..........
__ Trương Trình Thị Mỹ Nghiên__
Đứa nào quen t đọc xong cmt cho t cái nhé hí hí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro