Chapter 3: Tương lai, trốn thoát và gặp lại(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part 2.

Mỹ Nhân cố chạy thật nhanh vào rừng. Mồ hôi trên trán lấm tấm. Gương mặt bị cho là xấu xí ngày xưa trắng bệt. Chạy, nàng chạy đi đâu nàng cũng không biết, chỉ biết rằng phải tránh xa lũ thú trong rừng, và bọn quạ đen bẩn thỉu. Viên thuốc giúp chống lão hóa mang tên Apotoxin 4869 đã cháy thành tro tàn rồi, nên nàng không bận tâm gì đến nó nữa.

Mỹ Nhân dừng lại, thở dốc. Hình như nàng đã chạy suốt một ngày mà không ăn uống gì. Túi balo của nàng đã bị rớt khi nàng vội vã qua sông, nên nàng rất đói và mệt.

"Có lẽ nên nghỉ ngơi một chút"

Nghĩ là làm, Mỹ Nhân ngồi xuống tựa vào gốc cây. Từng cơn gió mát dịu khiến nàng vô cùng thoải mái, cũng lâu lắm rồi, Mỹ Nhân mới có cảm giác như thế này, nàng như được hòa mình với thiên nhiên, với núi rừng, với cỏ cây. Nàng nhắm mắt. Một nỗi nhớ, nhớ về cây phong lá đỏ năm xưa – người bạn tâm tình của nàng, khi nàng buồn nhất, cùng với Mỹ Dyên. Mỹ Nhân nhớ cô thật nhiều.

- Bừm...bừm...bừm...

Có tiếng động cơ xe ô tô phát ra đằng xa. Nó giống như động cơ xe của Gin - Porsche 356A. Mỹ Nhân vội vàng đứng dậy. Nàng cố chạy thật nhanh, nhưng vì đói và mệt, chẳng mấy chốc nàng đã trong tầm của Gin . Mỹ Nhân ngã xuống. Chiếc xe lao thẳng tới, nó như muốn tông vào con người bé nhỏ. Tay nàng run lẩy bẩy, hơi thở gấp gáp, mồ hôi túa ra. Mỹ Nhân biết rõ cái giá của sự phản bội.

Bàn tay Gin khẽ kéo hạ cửa kính, ánh mắt sắc lạnh như nhìn xuyên thấu tâm can người đối diện. Hắn nhếch mép. Từ từ rút khẩu súng trong túi ra ngoài, chĩa vào trán của nàng . Có lẽ hắn sắp làm–cái–việc–mà–hắn–phải–làm. Giết nàng. Mỹ Nhân rùng mình. Nàng ớn lạnh dọc sống lưng, hắn đặt ngón tay và cò súng. Và...

- Đoàng. Đoàng.

Tiếng đạn vang lên khô khốc, rít gió bay tới chỗ Mỹ Nhân. Sợ hãi nhắm mắt, chờ đợi điều đó xảy ra. Đau. Rát. Buốt. Máu lên láng, chảy ra. Hai phát súng khi nãy, một gim vào ngực nàng, một bắn vào má nàng. Mái tóc đen bết đầy mồ hôi. Mỹ Nhân bặm môi nhăn nhó. Con ngươi xám tro ánh lên đầy vẻ tức tối căm phẫn đến cùng cực.

Mắt Mỹ Nhân đã nhòe đi tự lúc nào. Nàng nghã quỵ xuống đất. Ý thức mờ dần, cơn đau cũng trở nên dồn dập. Hơi thở đứt quãng, khó khăn. Chẳng lẽ ở cái tuổi mười bảy này, nàng phải bỏ mạng tại cái nơi này sao? Không một ai biết, nàng chết trong đơn độc, lạnh lẽo với nụ cười hắc ám của tên sát thủ sao? Trước khi chết không thể trở về với quê hương được sao? Mãi mãi không thể gặp được người bạn thuở ấu thơ của mình hay sao?

Vô vàn dấu chấm hỏi đặt ra trong đầu nàng, nhưng không thể nào trả lời được. Mỹ Nhân đang rất đau. Đau về thể xác lẫn tinh thần. Nàng đang đứng giữa cái chết và sự sống, nhưng nàng đang cảm thấy mình đang dần dần gần đất xa trời. Nàng thì thầm những lời trong gió, mang theo sự thương nhớ và mong muốn người bạn của mình có thể nghe được:

- Tạm biệt...Xin lỗi...Duyên...Tớ không thể trở về như đã hứa...nữa rồi...

Bàn tay nàng mềm nhũn, hơi thở cũng đã yếu đi. Sau đó, Mỹ Nhân không còn cảm giác gì nữa, nàng mất dần ý thức...có vẻ như đã quá giới hạn với một người đuối sức...tim đập ngày một chậm và có thể không bao giờ...

Một màu đỏ loang lổ, những tiếng quạ kêu quang quác, màu đỏ tươi của máu và nụ cười hoang ác như một con thú của Gin, trông hắn ta như một con hổ thích thú khi nhìn con mồi của mình đang rơi dưới bờ vực thẳm...

- Cô sao thoát khỏi tổ chức của chúng tao được, Angle....

Duyên tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Hôm nay cô cũng đã khỏe hơn, ăn cũng được nhều hơn một chút. Các bác sỹ và gia đình nuôi của Duyên an lòng hơn khi cô trở nên vui vẻ, Duyên nói:

- Con muốn đan những cái áo len để chuẩn bị cho mùa Đông. Mọi người có phiền khi lấy giúp con những vật dụng cần thiết không?

Ông Phương phấn khởi lắm khi thấy đứa con gái mà ông coi như ruột thịt đề nghị như thế. Bước chân kéo ông lại bàn lấy những thứ đó cho Duyên. Nhìn đôi bàn tay bé nhỏ thoăn thoắt đan, lồng những sợi len vào nhau một cách khéo léo với nụ cười mỉm trên môi. Vừa đan cô vừa nói:

- Con muốn đan bốn chiếc áo len bố ạ. Một cho bố, một cho mẹ, một cho Tâm...

Ông cũng cười:

- Cái còn lại chắc con tự thưởng cho chính mình đã đan những tấm áo xinh đẹp và ấm áp cho mọi người đúng không con gái?

Duyên khẽ nhắm mắt, mỉm cười. Nhìn cô có vẻ nghĩ ngợi suy tư. Nhẹ nhàng lắc đầu, cô đáp:

- Không ạ. Con muốn dành cho một người bạn từ ngày xưa...mặc dù không biết khi nào chúng con mới có dịp gặp lại. Tên bạn ấy là Mỹ Nhân. Con tin bạn ấy dù sống trong môi trường nào cũng có thế thích nghi tốt.

Vừa nói, Mỹ Duyên vẫn vừa làm những động tác đan lồng một cách thuần thục, hai thanh kim loại không ngừng chuyển động. Bỗng nhiên, một thanh kim loại đâm xuyên qua đôi tay xanh xao kia. Máu. Một vết máu dài, đỏ thẫm chảy từ nơi đầu ngón tay. Rát. Đau. Lo sợ. Có một linh cảm chẳng lành. Điều đầu tiên hiện lên trong đầu Duyên lúc này là hình ảnh của một bé gái với đôi mắt xám tro u buồn cùng mái tóc nâu đỏ đặc biệt. Cô cảm nhận sự đau đớn trong lòng, không biết do đâu mà có, nhưng hình như...Mỹ Nhân đang có chuyện!

- Tay con chảy máu rồi, Duyên. Phải cẩn thận hơn một chút chứ?

- Con xin lỗi, do con bất cẩn quá.

Người cha nuôi khẽ thở dài. Ông lại có việc nữa rồi. Trước khi đi, ông dặn người y tá:

- Chăm sóc hộ con gái tôi nhé.

Rồi ông Phương bước ra ngoài, để lại cô một mình trong nỗi lo lắng và sự cô đơn vô hạn. Cô mệt mỏi tựa người vào thành gường, đôi mắt nhắm hờ, không để tâm gì đến những người y tá quấn băng cho mình.

Ánh hoàn hôn đỏ như màu máu, nhuộm đầy một vùng trời. Duyên ngước mắt nhìn, cô cảm giác như người bạn bé nhỏ của cô bị nuốt trong khoảng trời đỏ lòm tang tóc và ghê rợn ấy. Linh cảm cho cô biết, một giọng nói đang kêu tên mình cũng với lời xin lỗi từ biệt...

Tại một căn phòng họp lớn.

Một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế bành lớn, ra dáng quyền uy với dáng ngồi ngạo nghễ. Gã đốt lửa châm một điếu thuốc, thả khói phì phù qua khung cửa sổ. Giọng cười khả ố và lạnh lùng của gã kiến đối phương cảm thấy run sợ hãi hùng, nhưng có vẻ tên mặc áo choàng dài màu đen với mái tóc bạch kim dài, phần tóc phía trước che phần lớn khuôn mặt không tỏ ra hoảng hốt, lại có phần điềm tĩnh.

- Thưa ngài, tôi đã làm theo những gì ngài bảo. Chơi một vài trò chơi nhỏ với con chuột nhắt phản bội tổ chức và bắt đầu màn rượt đuổi ở ngoài bìa rừng, sau đó...

- Anh không cần kể hết những chuyện đó ra đâu, bởi tôi tin anh.

Hắn hiểu tại sao tên trùm nói vậy. Không làm thừa bất cứ một hành động nào, hắn lặng lẽ rút lui.

Lúc này, chỉ còn gã ở lại căn phòng lớn. Gã tự cắn rứt lương tâm mình. Đọc đến đây, thì chắc các bạn thấy ngạc nhiên bởi tại sao một tên máu lạnh như gã ta lại bị lương tâm cắn rứt. Mang cái mác là người đứng đầu, nhưng sự thật không phải thế. Gã chẳng phải tên máu lạnh nào, bởi dòng máu nóng vẫn chảy trong huyết quản, nhưng lại bị tên trùm bắt giả danh để che giấu một sự thật khủng khiếp khác, mà trong câu chuyện đây không liên quan nhiều nên tôi không kể ra lúc này.

Chắc các bạn cũng hình dung ra được người ngồi trên chiếc ghế bành rộng lớn và đối đáp với Gin không phải là người xấu, nên tôi sẽ gọi người đó là anh, bởi trong câu chuyện, nhân vật này có liên quan đến hai nhân vật chính: Mỹ Nhân và Mỹ Duyên

Ông Phương khẽ bước vào phòng làm việc của mình. Các đồng nghiệp vẫn ngồi chờ sẵn. Mọi người đều tỏ vẻ căng thẳng.

Tuấn, một người đồng nghiệp của ông, báo cáo:

- Sếp, tôi đã đi điều tra và thu nhập một số thông tin quan trọng. Chúng rất ít khi để lộ sơ hở ra ngoài, nhưng lần này có vẻ chúng hơi bất cẩn. Tôi đã có một chút lí lịch của người bị ép chế tạo thuốc và cô gái ấy cũng gần như là nạn nhân của tổ chức với bí danh Angle.

- Rồi cô gái ấy thế nào?

Ông hỏi một cách hờ hững, có vẻ như ông đang mải suy nghĩ một vấn đề gì đó.

- Sau những ngày dài canh chừng ở bìa rừng, tôi thấy cô gái đó chạy trốn. Chúng tôi định tiếp sức và cứu, nhưng bọn chúng đã phát hiện và bắn cô ấy. Cho dù cố lần theo dấu vết, nhưng chúng tôi đã bị cắt đuôi. Rồi điều kì lạ là cái xác sau khi bị bắn bỗng dưng biến mất. Có lẽ trời lúc đó khá tối, nên có lẽ đám quạ trời đã tha xác cô gái đi...

Ông Phương lại bàn:

- Đưa tập hồ sơ cho tôi. Tôi sẽ nghiên cứu và tìm hiểu thêm.

Khi đồng nghiệp đặt những chồng giấy dày cộm lên bàn, ông giở từng trang lí lịch ít ỏi mà các đồng nghiệp vất vả thu được. Chợt khựng lại khi nhìn thấy dòng tên thật của nhà khoa học trẻ bị ép chế thuốc: Trương Mỹ Nhân.

Mỹ Nhân? Cái tên nghe quen quen mà hình như ông đã từng nghe qua đâu đó. Phải rồi, hình như lúc ở bệnh viện Duyên đã nói:

"Không ạ. Con muốn dành cho một người bạn từ ngày xưa...mặc dù không biết khi nào chúng con mới có dịp gặp lại. Tên bạn ấy là Mỹ Nhân. [...]"

Chẳng lẽ...chính là cô bé mà con gái nuôi đã nhắc đến? Vậy cũng đồng nghĩa với việc Duyên gián tiếp liên can đến tổ chức này? Phải rồi, ông chợt nghĩ, lúc đó Duyên cũng vô tình nói rằng dù sống trong trong môi trường nào cũng cô bạn ấy cũng có thể thích và năm ngoái gia đình cô cũng bị tai nạn. Thật trùng hợp thay, con gái lớn của ông là Thanh Thanh cũng chết trong vụ tai nạn kinh hoàng đó. Điều đáng nói ở đây, chính Thanh Thanh nói trong một lần đi chơi, đã nhìn thấy một vụ giao dịch, cũng là nguyên nhân để ông bắt tay điều tra vụ án này, nhưng không may nó đã qua đời. Nhưng khi biết được có sự trùng hợp đến khó tin, ông nghĩ ngay là vụ tai nạn đó có chủ đích. Chúng muốn trừ khử những ai biết được sự tồn tại của tổ chức, có quan hệ quen thân với những thành viên, dù là gượng ép. Nhưng, Duyên vẫn còn sống. Có lẽ. chúng vẫn trực chờ mong cơ hội giết con bé lần nữa. Không, nhất định ông không để chúng làm vậy đâu, nhất định phải bảo vệ được Duyên, cô con gái nuôi tuy bệnh tật nhưng vô cùng ngoan hiền, xinh xắn. Một cô bé tuy đôi lúc bi quan về cuộc sống nhưng vẫn luôn hy vọng, dù là những điều nhỏ nhoi nhất. Vẫn mong nhớ tình bạn thuở xưa dù bao năm không gặp. Một cô gái trọng tình cảm, thế mà giờ đây lại bị nguy hiểm cận kề. Cuộc đời cô thật bất hạnh, vì vậy, ông không thể để cô chìm vào sự nguy hiểm.

Ông đứng dậy, nung nấu ý định đến chỗ hiện trường mong tìm một chút thông tin, một chút chứng cứ để làm sáng tỏ vụ án, để bảo vệ được Duyên và đưa bạn cô ra khỏi nơi nguy hiểm. Để có thể làm rõ ai là kẻ đẩy cô con gái lớn của ông đến cái chết dù không làm nên tội...

tbc......
__ Trương Trình Thị Mỹ Nghiên__
Đứa nào quen t đọc xong cmt cho t cái nhé hí hí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro