Chương 3: Giá Thầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn vào dòng chữ trên chai rượu, Tô Nghiêu nhếch mép khoé miệng " Hennessy, ồ, rượu tốt đấy..."

" Tô Nghiêu, em đừng hiểu lầm.." Tống Tri Ý vội vàng giải thích, nhưng bị cắt ngang một cách tàn nhẫn.

Người phụ nữ quay đầu lại và cười khẩy " Hiểu lầm, tôi đã hiểu lầm điều gì?"

" Này, tôi nên nói anh có khẩu vị tốt hay khẩu vị xấu? Lựa chọn rượu thì tốt,người chỉ là...ồ" Sau khi nhìn người phụ nữ vừa nãy, sự tức giận trong lòng ngày càng dâng cao.

Khi đến đây, cô ấy đã tự nhắc nhở mình vô số lần cô ấy có thể làm được và gây rắc rối, nhưng tất cả đều nhắm vào Tống Tri Ý. Nếu cô ấy khinh bỉ một cách thật mù quáng thì cô ấy thực sự đã chà xát nhân phẩm của mình xuống đất.

Nghĩ đến đó, ngọn lửa tức giận trong lòng dần dập tắt. Tô Nghiêu cảm thấy mũi mình cay cay và móng tay thì đâm sâu vào lòng bàn tay.

Mày không được khóc, mày không thể cho mọi người thấy một trò đùa ngay lúc này.

Không đợi Tống Tri Ý nói, Tô Nghiêu tiếp tục nói " Tống Tri Ý, mặc dù tôi mạnh mẽ nhưng không vô lý. Nếu tôi sống nhờ vào anh, ăn cơm nhà anh, thì những việc anh làm bên ngoài tôi có thể mắt nhắm mắt mở, ngày cả việc nuôi tình nhân.

Nói rồi, cô liếc nhìn người phụ nữ ngồi trong góc, và bên kia nhanh chóng tránh ánh mắt của cô, nghĩ rằng đêm nay cũng thật xui xẻo. Cô ấy còn dám đi bắt chồng vụng trộm cơ, thật sự là không có não. Hầu hết trong các gia đình đều là người chồng nuôi.

Mọi người tiêu tiền với nhau

Nhưng nếu theo cách khác, người vợ phải giàu có hoặc hai người gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng cùng nhau, hoặc là người đàn ông ỷ vào giá thế.

Nhưng bất cứ loại tình huống nào, đều đắc tội không được.

Khương Diệp cũng có chút không được tự nhiên. Chim hoàng yến tất cả đều là tự nguyện, nếu chống đối vạn nhất bị bắt rồi bị nhốt lại.

Tô Nghiêu không biết chính mình đã làm tổn thương khuê mật của mình, cô ấy thu hồi tầm mắt nói, "Hôm nay cái chuyện này, chị em của tôi sẽ đưa ra nhận xét, nếu đổi lại vị trí giữa tôi và anh ta, tôi sẽ lấy tiền của Tống Trí Ý và tiêu cho người khác, hẳn là sẽ thế nào đây?"

Trong phòng không một người hé răng, hôm nay chuyện này người sáng suốt vừa thấy liền biết, Tống Tri Ý thật sự có dã tâm nhưng hắn không có can đảm, những người xung quanh đó không có khả năng mặt đối lập thượng với hắn, đánh chính mặt mình.

“ Chị.... Chị dâu,” trong đó một người nam nhân không biết là muốn vì bằng hữu giúp bạn không tiếc cả mạng sống, vẫn là bị tô Nghiêu chèn ép, anh ta phân biệt nói, “ Tống Tri Ý thật sự cái gì cũng chưa làm, hai người không phải sắp lãnh chứng giấy đăng ký kết hôn sao, chúng tôi liền muốn mang anh ấy tới đây chung vui, đây là hộp đêm, người phục vụ đều như vậy, có chút nhiệt tình quá độ.....”

Vừa nói vừa dùng tay thọc thọc nữ nhân bên cạnh, muốn cho cô hỗ trợ hắn

“Đúng không?” Tô Nghiêu thanh âm cao mấy độ, thái độ lại hoàn toàn lạnh xuống dưới, " Tôi lại không biết, ở đây còn có cường mãi cường mại, kêu quản lý của hộp đêm các người tới, tôi hỏi một chút, hiện tại người phục vụ ở đây đều như vậy không hiểu quy củ sao?”

Nữ nhân vừa nghe liền sợ hãi, vội đứng ra xin tha, “Không phải như thế, là bọn họ đưa tiền kêu tôi tới, tôi thấy bọn họ đi nhiều người như vậy, cho nên liền.... Kêu mấy tiểu tỷ muội.”

Nam nhân nghe vậy có chút không vui, trả lời, “ Cô xem, còn nói không phải cường mãi cường mại, chúng ta đã nói rằng chúng ta cần một....”

“Đại ca, anh phải bình tĩnh một chút, các người nhiều người như vậy, chỉ kêu ta, các ngươi là thật sẽ tính a,” chỉ chỉ Tống Tri Ý đang ngồi, nữ nhân tiếp tục nói, “Các người như thế nào không nói rõ, các người chính là tới nơi này coi tiền như rác mua đơn đâu?”

“ Cô......”

Tô Nghiêu trực tiếp liền không khách khí cười to, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, ngẫm lại chính mình bị những người này nhiều năm như vậy kêu một tiếng “ Chị dâu”, nàng liền cảm thấy ghê tởm.

“Được rồi,” xua xua tay ý bảo bọn họ đều câm miệng, tô Nghiêu đối với Tống Tri Ý nói, “Nếu là anh tổ chức tiệc, chính anh tính tiền, đem thẻ của tôi về nhanh"

Nam nhân trên mặt lúc đỏ lúc trắng, nghẹn nửa ngày chỉ nói ra một câu, “Tô Nghiêu, anh, anh không mang tiền.”

“ Không mang tiền, làm thế nào mà anh dám tiêu tiền của tôi quang minh chính đại như thế?” Tô Nghiêu nóng nảy, bang đến một tiếng đem bình rượu trên bàn ném xuống đất.

Người bên cạnh cũng đi theo hăng hái, cách cái bàn kéo Tống Tri Ý lại “Biết ý đi, loại này nữ nhân không cần cũng thế, quá mạnh mẽ, xứng đáng bị ném.”

“Vị đại ca này, nói chuyện một cách có lương tâm,” An Nhiên ở phía sau hắn từ từ mở miệng, nữ nhân bước hai bước về phía trước, ngữ khí như giáo dục học sinh, “Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, anh hoa nhân gia tiền chính là muốn nghe lời nói, nếu không muốn ủy khuất, giấy trắng mực đen viết cái giấy nợ, hôm nay đều tính anh mượn. Còn tiền, các ngươi thanh toán xong, đường ai nấy đi, không áy náy gì cả. Tô Nghiêu quản không được, Tô Nghiêu cường không cường thế, anh cũng không cần chịu đựng.”

Tô Nghiêu ngơ ngác nhìn An Nhiên, nhưng ngăn cản đã không còn kịp rồi.
Bởi vì nàng rõ ràng nghe thấy Tống Tri Ý phun ra một tiếng " Được ”, còn cầm giấy bút, viết giấy nợ.

“Tô Nghiêu, đây là tiền rượu hôm nay , phiền toái em trả giúp anh trước, ngày mai anh trả lại em.”
“.......”

“Tô Nghiêu, chúng ta chia tay đi.”

Nhìn anh ta đưa qua tờ giấy, Tô Nghiêu không biết là lấy hay là không lấy, cô như là một tác giả không một ý tưởng gì cho cuốn sách của mình, đứng trên nền tảng đạo đức cao vẽ phác thảo ra một màn tuồng bắt gian, lại không biết nên làm thế nào đem kết thúc cuốn sách.

Chia tay là nhất định, nhưng lại không nên là Tống Tri Ý nhắc tới.

Từ trong túi xách cô lấy ra một thỏi son môi, và bôi trên ngón trỏ tay phải của Tống Tri Ý, Tô Nghiêu buộc hắn ấn cái dấu vân tay vào tờ giấy, sau đó bẻ gãy son môi, đem một nửa thanh ném vào rượu.

“Tống Tri Ý, trên người của anh, đồ dùng trong nhà đều là tôi mua, anh không có quyền được lấy một xu nào"

" Được "

Nam nhân vừa nói vừa bắt đầu cởi quần áo, người bên cạnh khuyên như thế nào đều không có được, áo ngoài  áo trong lưu tại ghế lô, chỉ mặc một cái quần đùi ngắn đi ra ngoài.

“ Cậu nhìn hắn, phạm vào sai còn nói không được, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, giống như tội nghiệt liền rửa sạch, thật là......”

An Nhiên vừa nói vừa quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Tô Nghiêu sớm đã rơi lệ đầy mặt.

“Tô Nghiêu, cậu đừng khóc, vì cái loại  nam nhân này không đáng.” Khương Diệp chưa từng thấy cô ấy khóc bao giờ, nhất thời đau lòng không thôi, hận chính mình vừa rồi không đem số điện thoại thật để lại cho bảo an, kêu đối phương ngăn Tống Tri Ý lại đánh một trận.

“Chính là, dựa theo lý luận. Thời cổ đại làm thế nào những người phụ nữ chịu đựng được người chồng như vậy, nếu là mỗi người đều giống hắn như vậy, bán lồng heo còn không đều đã phát.”

Khương Diệp lần đầu tiên phát giác, An Nhiên miệng một chút cũng không thua Tô Nghiêu.

Lau lau nước mắt, Tô Nghiêu đứng lên, hướng các cô nói “Đi, chúng ta đi ra ngoài uống rượu, hôm nay tớ mời  .”

Bốn nữ nhân ngồi ở ghế dài, chất cồn của rượu dần dần gây tê thần kinh, thậm chí còn không nghe thấy âm thanh của âm nhạc. Khương Diệp mắt ngà ngà say mê ly, đối với những người nam nhân cười một cái, làm tốn tiền của  Tô Nghiêu.

Cô cho tất cả mọi người số điện thoại, dù sao bên kia đại dương hiện tại đúng là ban ngày, đang thời điểm mở họp mà không ngừng bị người khác quấy rầy, khẳng định thực nén giận đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro