Chương 2: Tất cả đã đến đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường đi có những người đàn ông muốn tới bắt chuyện, nhưng nhìn thấy khuôn mặt có vẻ lạ của Tô Nghiêu thì không ai dám bước tới, không ai muốn vướng vào một mớ hỗn độn.

Chỉ có một người say rượu vô duyên đã rủa vài lời chửi thề sau khi bị từ chối. Tô Nghiêu có vẻ sợ hãi và nắm tay Khương Diệp "Khương...Diệp, tôi hơi sợ "

Cô ấy là một cô gái tốt và chưa bao giờ thấy một cảnh như vậy. Cảnh tượng, nếu không ủng hộ anh em họ, thì sẽ không còn thấy cuộc đời này nữa.

"Đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu" Khương Diệp vỗ vào lòng bàn tay cô để an ủi

So với lời nói,rõ ràng cô hơi vô tâm và cô chỉ nghĩ đến việc xem một vở kịch, hoàn toàn phớt lờ rằng Tô Nghiêu buồn hơn là tức giận.

Cô nhìn qua Tô Nghiêu và đọc từ " Cô đơn" ở phía sau cô ấy.

Tô Nghiêu là đồng nghiệp và là bạn của cô, mặc dù cô ấy là đồng nghiệp, cô ấy thực sự chỉ là một người trong công ty không thể đánh tám cực, nhưng bạn của cô là có thật.

Khương Diệp đã gặp Tô Nghiêu tại một cuộc họp thường niên của công ty. Vào thời điểm đó, cô là nhà văn bán chạy nhất của cả công ty và được một nhóm lớn người yêu thích. Hầu hết trong số họ là những người đàn ông trung niên không thể xúc phạm và không đáng tin. Khi tôi thua lỗ, Tô Nghiêu như một thiên sứ từ trên trời hạ giới xuống giúp tôi.

Mặc một bộ đồ mỏng, đôi môi đỏ rực, cô ấy giúp tôi vượt qua mọi rào cản, cùng tôi đi uống và tâm sự.

Khương Diệp rất biết ơn và ngưỡng mộ cô đến nỗi tình bạn giữa hai người bắt đầu.

Cô vẫn còn nhớ cái ngày cô hỏi Tô Nghiêu tại sao muốn giúp đỡ cô.Người phụ nữ làm giám đốc bán hàng quảng cáo của công ty đã vung vai và nói một cách say sưa" Vì cậu là con bò tiền mặt của công ty chúng tớ. Không có câụ, lấy đâu ra hàng ? Người dùng sắp tới, không có người dùng, ai mua quảng cáo của tớ "

Trái tim của Khương Diệp thật sự run rẩy bởi cú đánh đó, nhưng cô cũng nhận ra sâu sắc rằng cảm xúc thật của mình không bị trộn lẫn với một chút ẩm ướt.

Trên thực tế, hai người họ là hai người hoàn toàn khác nhau. Khương Diệp là một người tinh ranh và thông minh,đôi mắt nhuộm màu sương mù có nét quyến rũ của nó, và phần cuối của đôi mắt được nâng lên có vẻ quyến rũ hơn đôi chút.  Tâm trí và làn da luôn phù hợp, họ luôn có bốn hoặc hai cân.

Tuy nhiên, Tô Nghiêu thường cứng nhắc, những người có ích đối với cô ấy thì là anh chị em, còn những người vô dụng thì đều bị phớt lờ. Và nếu họ dám làm gì cô ấy, thì chính họ đã mở ra vòng chết chóc.

Trong những lần tiếp xúc kéo dài sau đó. Khương Diệp dần biết rằng Tô Nghiêu mỉm cười với mọi nhà văn có sách bán chạy nhất, mỗi lần gặp là rất nhiệt tình và phấn khích.

Và nhận xét tên của họ trong Wechat
" Thần của cải một hai ba bốn"  "Đại thần giàu có ABCD"...

     "Tên nhà quảng cáo của bạn là gì ?"
     " Chúa tể vàng"

Vào thời điểm đó, Tô Nghiêu đang ngồi trong một văn phòng với một cửa sổ lớn từ trần đến sàn,cô ấy còn đang làm móng. Lúc đó, mối quan hệ của họ đã trở nên tốt hơn.

Khương Diệp luôn cảm thấy không hài lòng với cái tên " Bà của Thần May Mắn" vì thế cô đã đổi ghi chú tên của mình " Đó gọi là một bông hoa, một bông hoa cao" Tô Nghiêu nhanh chóng gõ vào màn hình điện thoại với cái tên thuộc về Khương Diệp " Một nụ cười giống như một bông hoa, nó phù hợp với cậu hơn".

" Chú tớ tên là Lý Triệu, tớ có thể thêm một cô tiên bằng bút danh của mình" Khương Diệp phản đối lần thứ hai, cô không hiểu rằng mình đến từ một trường đại học danh tiếng, làm thế nào để đánh giá thẩm mỹ của Tô Nghiêu luôn thô tục như vậy ?"

"Nếu bông hoa tốt, nó thô tục và tao nhã. Nếu cậu biết tớ như lần cậu viết đầu tiên, tớ hứa cậu sẽ là một người thành công và cậu sẽ không phải ngủ yên trong nhiều năm".  Dường như cô biết những gì cô vừa nói, Tô Nghiêu hãy vững chắc và mạnh mẽ như vậy!

Nếu Khương Diệp đỏ trong vài năm, cô ấy sẽ không biết mình kiếm được bao nhiêu tiền. Khi nghĩ về điều đó, lòng bàn tay cô ấy trở nên nóng bỏng và đôi mắt thì sáng lấp lánh.

Trên thực tế, cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ để tiến đến hôn nhân cùng với người bạn trai đầu tiên của mình vào một ngày không xa. Gia đình của Tô Nghiêu không tệ, nhưng gia đình của bạn trai cô ấy thật sự lo lắng, cô ấy là con của một gia đình khá giả, nghiên cứu về những người phụ nữ cổ đại. Bộ tú tài đã dẫn đến sự nghi ngờ của cha mẹ anh ấy. Mặc dù họ không chia tay nhau, nhưng mỗi lần gặp mặt là lại cãi nhau. Vì vậy Tô Nghiêu quyết định thực hiện một số thành tích nổi trội và dựa vào chính mình để kết hôn.

Nhưng có vẻ như cô ấy đã quên một chút , ngoài việc mô tả nụ cười, cô ấy còn có thể mô tả người đẹp

Từ thời xa xưa, đàn ông đã buồn về cái đẹp và họ cũng có thể dát vàng lên mặt. Dù sao, có một câu nói cũ " Người không thể vượt qua cấp độ này là một anh hùng ".
 
Nó thực sự có mùi không biết xấu hổ

So với Khương Diệp và những lời hứa, An Nhiên nãy giờ đứng sau ba người bình tĩnh lên tiếng " Cậu sợ điều gì ? Có gì sai khi cô ấy biết Tống Tri Ý đang  làm gì, thật khủng khiếp".

An Nhiên và Tô Nghiêu là bạn cùng phòng hồi đại học. Mối quan hệ của hai người không tệ, nhưng tính tình của An Nhiên rất lạnh lùng.
Khương Diệp không ngờ rằng cô sẽ đến để tham gia những việc như vậy
" Đúng vậy, anh họ tôi rất tốt, anh rể.." ngày khi tôi thốt ra từ thứ hai, tôi đã hứa sẽ thu nhỏ cổ lại " Làm sao anh ta có thể làm điều này".

"Thế giới là vô thường" Giọng điệu của An Nhiên vẫn thờ ơ, nhưng trông giọng điệu có một chút thù hận.

Cô ấy đã từ lâu nói với Tô Nghiêu rằng không được tin tưởng với loại đàn ông như Tống Tri Ý!

Đột nhiên người đi phía trước dừng lại. Tô Nghiêu không nhìn lại, và sau tiếng nhạc điếc tai, ba người phía sau có thể nghe rõ những gì cô ấy nói.

Cô ấy nói với An Nhiên " Tốt nhất cậu đừng nên vào, cậu là giáo viên..."

"Có gì mà không vào được chứ. Người ta có quy định rằng giáo viên không thể đến hộp đêm à ?"

Tô Nghiêu không trả lời, hít một hơi thật sâu và đẩy cánh cửa hộp đêm ra.

Nhiều năm trôi qua, Khương Diệp vẫn nhớ đêm đó. Hình ảnh trước mắt cô như dừng lại. Và chỉ có nhạc nền và đèn nhấp nháy liên tục.
----
Cánh cửa được mở ra, mọi người trong căn phòng đều bị bất ngờ bởi sự xuất hiện đột ngột của một cô gái.

Người phụ nữ ngồi trên đùi Tống Tri Ý không chịu nỗi cái nhìn chằm chằm của Tô Nghiêu. Cô ta kéo cổ áo lên một chút và hỏi một cách thiếu kiên nhẫn " Cô là ai ?"

Những người phụ nữ và đàn ông xung quanh anh ta thức giấc và đâu đó tiếng bập bẹ ba hoa" Chà! Chị dâu...". Người đàn ông ngồi ghế C mặc áo sơ mi trắng và trông có vẻ hơi hèn nhát, tóc anh ta lộn xộn, vì uống rượu nên mặt đỏ bừng.

Tuy nhiên, theo suy nghĩ của Khương Diệp, Tống Tri Ý phải đỏ mặt tía tai vì xấu hổ khi bị bắt gặp tình huống như này. Anh ta nói mình bị chấn thương gan và sợ uống rượu. Thật xấu hổ.

Tô Nghiêu bước tới và những người xung quanh nhường bước cho cô. Tống Tri Ý nhận ra mình cô gái kia vẫn còn ngồi trên đùi mình, anh ta liền dùng tay và chân đẩy người xuống đất và đi chuyển sang một bên.

" Này" Trước khi từ " Này" được phun ra, người phụ bị kéo lên và kéo sang một bên. Và cô ta cũng biết tình hình bây giờ của mình, liền khép giọng lại.

Nhặt chai rượu trên bàn, Khương Diệp sợ rằng cô không khống chế được sẽ chào nó trực tiếp trên đầu của tên nam nhân cặn bã kia. Tống Tri Ý cũng nghĩ như vậy, vì anh ta đang co ro trong một góc căn phòng.

Tất nhiên, những điều này không thể thoát khỏi đôi mắt của Tô Nghiêu. Cho đến bây giờ, cô không còn nhìn thấy người đàn ông cô yêu trong nhiều năm qua.

Nhìn vào mắt anh ta lần nữa,không giống như trước đây, những tia sáng trong đôi mắt đã bị dập tắt, và thứ gì đó biến mất hoàn toàn vào lúc đó, nó sẽ mãi mãi không bao giờ trở lại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro