Chap 2: Kế Hoạch Tìm Vợ ​

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chuyện chung thân đại sự trước giờ hắn chưa hề nghĩ đến. Vợ ư? Có vợ vào để làm gì? Chỉ thêm một mớ rắc rối phải giải quyết, thêm người suốt ngày lảm nhảm bên tai. Lợi thì ít mà hại thì nhiều. Thế nên hắn chẳng vội. Nhưng mà hoàng đế là hắn không vội nhưng mẹ hắn vội, bà hắn vội. Hỏi trong nhà họ Hứa của hắn ai là lớn nhất? Tất nhiên là bà nội, sau đó là mẹ hắn. Mà khi hai đại boss sốt ruột giậm chân kẻ chịu thiệt đương nhiên là hắn. Kết quả của chuyện này là ông nội hắn ban thánh chỉ ép hắn đi kiếm vợ về. Nhưng hắn biết tìm ở đâu đây? Ai tới nói cho hắn với"

Bên giếng nước, một nhóm bốn năm người phụ nữ trung niên, vừa nhặt rau, vừa nói chuyện phiếm. Nhóm phụ nữ trung niên này nói từ chuyện con chó nhà cô Tư cuối phố mới sinh sáu chú chó con đến chuyện người dân Thái Lan biểu tình lật đổ Chính phủ. Từ chuyện to đến chuyện nhỏ, từ mấy tin đồn nhảm nhí trên phố đến tin tức thời sự nóng hổi. Nói rồi lại nói, tám tám tám, chẳng biết từ bao giờ câu chuyện lại trở về chủ đề " chung thân đại sự " của con trai cậu cả nhà họ Hứa.

Chuyện là thế này, hôm nay là ngày đại thọ bảy mươi của bà Hứa, đáng lẽ phải tổ chức tiệc mừng nhưng bà Hứa vốn không thích ồn ào, chỉ nói các con đến, cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình đơn giản. Để chúc mừng đại thọ của mẹ, con dâu con gái bà Hứa xung phong vào bếp, làm một bàn thật thịnh soạn làm quà tỏ lòng hiếu kính với bà. Thế nên mới có cảnh bốn năm người phụ nữ túm tụm lại một chỗ nói chuyện như vừa rồi.

Bà Hứa có năm người con, ba con trai, hai con gái. Con dâu lớn của bà lúc sinh con vì khó sinh mà suýt chút nữa đi chầu Diêm vương, con trai bà yêu vợ hơn mạng thấy thế quyết không để vợ sinh thêm nữa. Vì thế, dưới gối hai vợ chồng cậu cả chỉ có duy nhất một thằng con trai. Đứa cháu trai này của bà cái gì cũng tốt, đẹp trai, học giỏi lại hiếu thuận với người nhà. Chỉ là.....haizz....nói đến lại khiến người ta thở dài. Đứa bé này tính tình cổ quái, từ nhỏ đã không thích tiếp xúc với người ngoài, lúc nào cũng chỉ thích ru rú làm tổ trong nhà, nếu không có chuyện gì chuyện gì nhất định không ra khỏi cửa, vạn bất đắc dĩ mới bước ra khỏi nhà, nhưng vừa bước chân trước ra cửa đã nghĩ mau chóng trở về. Thế nên, nay nó đã gần ba mươi tuổi mà chưa có lấy một mảnh tình vắt vai. Cứ thế này thì biết đến lúc nào bà mới được ôm chắt nội. Thật khiến người ta lo lắng mà.

"Chị cả à, cứ thế này thì đến bao giờ thằng Bảo (ai đây mọi người???) mới lấy vợ, mau mau lên chứ, nó cũng sắp ba mươi đến nơi rồi."

" Thím ba nói đúng đó chị, chị xem xem, thằng út nhà chị hai đó, cũng bằng tuổi thằng Bảo mà đã làm bố của hai đứa nhỏ còn thằng Bảo đó, vẫn cứ một mình một bóng thế...." thím Hạnh, vợ chú tư lên tiếng.

Cô út cũng tham gia câu chuyện, nói:

" Em có biết vài mối cũng được lắm, để em làm mai cho."

"Haizz....các thím, các cô đừng nói nữa. Cứ nhắc đến chuyện này là tôi sầu nẫu ruột. Có phải là tôi chưa làm mai dắt mối cho nó lần nào đâu. Chưa nói đến chuyện lần nào kêu nó đi xem mặt, tôi cũng phải hao hết nước mắt nước mũi, mỗi lần nó gặp người ta, không làm cho người ta sợ đến xanh mặt cũng làm họ tức giận bỏ về. Có đời thủa nhà ai, đi ăn cũng mang theo dao mổ không, chả lẽ lại còn sợ mọi người không biết nó làm pháp y. Đã thế, cả buổi nó cũng không thèm mở miệng nói với người ta nửa câu, để người ta một mình tự biên tự diễn, có ai không tức cho được. Đó, chỉ có nội tuần vừa rồi thôi đã dọa sợ đến năm người. Các thím, các cô nói tôi còn có thể làm được gì bây giờ?"

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cùng thở dài một hơi, nhất thời lâm vào trầm mặc.

Một lát sau, cô hai – người nãy giờ vẫn im lặng, bỗng lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc này:

" Có lẽ chúng ta làm chưa đúng cách đi."

Bà Hiền – con dâu cả của bà Hứa, cũng là thân sinh của bạn Bảo, đang cúi đầu ủ rũ, bổng ngẩng phắt đầu dậy, hai mắt phát sáng nhìn thẳng cô em chồng, gấp giọng nói:

"Cô hai, nói thế chả lẽ cô có cách gì sao. Mau, mau, nói ra để mọi người cùng nghe."

" Chị cả, chị đừng vội. Em nói đây. Mọi người cũng biết đấy, trong nhà thằng Bảo là đứa trọng tình cảm nhất. Đối với người nhà luôn quan tâm, chiếu cố, lại vô cùng hiếu thuận. Chỉ cần là người nhà nói, không cần phân biệt đúng sai, nó đều răm rắp tiếp thu, nhất là lời của ba và anh cả. Chỉ cần ba hay anh cả nói một câu, nó liền ngoan ngoãn nghe lời thực hiện..."

" Ừm, đúng vậy...." bốn người phụ nữ đồng loạt gật đầu "nhưng chuyện đó thì có liên quan gì ở đây."

" Chị, mọi người, cứ bình tĩnh nghe em nói nốt đã. Ai mà chả biết anh cả yêu chiều chị cả vô cùng, chỉ cần là lời chị cả nói anh cả nhất định nghe theo. Còn ba, khỏi nói mọi người cũng biết, ba tuyệt đối là một " thê nô", mẹ nói đi hướng Tây, ba nhất định không đi hướng Đông. Vậy nên, chị với mẹ chỉ cần nói ba cùng anh cả kêu thằng Bảo kiếm một cô vợ về là được."

"Cô hai nói cũng có lí....nhưng là, thằng Bảo đấy, nó vô cùng ghét ra khỏi cửa, trừ lúc làm việc ở sở nó cũng chỉ ru rú trong nhà. Bảo nó đi đâu kiếm được một cô vợ về bây giờ?"

Tất cả mọi người lại lần nữa lâm vào trầm mặc.

" A! Có rồi, đuổi nó ra khỏi nhà là được chứ gì" Cô út vui sướng reo lên.

" Đúng đó! " mọi người cũng phụ họa.

"Nhưng lỡ đuổi nó ra ngoài rồi, nó lại không tìm được vợ, với tính cách của nó hẳn như thế lắm, thì biết bao giờ nó trở về được. Tôi cũng chỉ có một đứa con này thôi, nếu như cả đời không được gặp nó thì làm sao đây..."- bà Hiền lo lắng nói, trong giọng nói không giấu được tiếng nức nở.

Thấy thế, thím ba vội vàng an ủi:

"Nói thì nói thế chứ có ai lỡ lòng không cho nó về nhà. Chị cũng biết mà, trong mấy đứa cháu, ba mẹ thương nhất là thằng Bảo, sẽ không có chuyện cả đời này không thấy nó đâu. Lúc này chúng ta giả vờ một chút, ép nó đi tìm một cô vợ về, sau đó mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi."

" Thím ba nói đúng đó chị" - Cô hai cũng lên tiếng khuyên nhủ - "Với một đứa si tưởng gia đình siêu cấp như thằng Bảo, nhất định nó sẽ nhanh chóng tìm một vợ thôi. Tìm được vợ mới được về mà."

" Nhưng ...nhưng ... lỡ nó đại khái tìm một người lòng dạ độc ác về thì tôi biết làm sao?"

" Chị à, thằng Bảo không thích tiếp xúc với người khác chứ không ngốc. Nó là đứa làm việc luôn nghiêm túc, cẩn trọng. Đối với việc quan trọng cả đời nhất định cũng không qua loa. Em có thể đảm bảo cô dâu nó chọn nhất định sẽ làm chị hài lòng" – Thím tư cũng góp lời.

" Vậy được, nếu thím nói thế thì tôi yên tâm rồi, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với mẹ và anh các cô."

Mấy người phụ nữ nhìn nhau cười cười, trong mắt ánh lên sự ăn ý tuyệt đối.

Kế hoạch tìm con dâu nhà họ Hứa chính thức bắt đầu.

***​
Haizzz...

Cũng không biết đây là cái thở dài thứ bao nhiêu của Hứa Quân Bảo( cái lọ...í lộn... Bảo Bình nhà ta đó. Mọi người cho một tràng vỗ tay đi).

Nhìn cái cổng đóng chặt trước mặt, lại nhìn nhìn cái va – li trong tay, Hứa Quân Bảo ý thức được một việc: mình vừa bị đuổi ra khỏi nhà.

Hỏi tại sao á? Đến bản thân Hứa Quân Bảo hắn còn chẳng rõ nữa là. Hắn tự nhận là ăn ở rất tốt, kính trên nhường dưới, ừ thì hắn có không thích nói chuyện, tuần rồi cũng khiến cho mấy cô gái tức giận, cả tuần trước và tuần trước trước nữa...dù sao thì hắn cũng đâu có làm gì, tự các cô đó bỏ đi đó chứ, nói thế nào cũng không thể trách hắn được. Nói tóm lại, hắn không chọc trời, không ghẹo đất, cớ sao lão Ngọc Đế kia lại đối với hắn như vậy, hại hắn bị đuổi khỏi nhà, còn nói cái gì mà không tìm được vợ thì không cho vào cửa. Tại sao đột nhiên lại có chuyện này? Rốt cuộc thiên lí ở đâu aaaaaaa........

Chuyện chính xác là như thế này. Lúc trưa, mọi người cùng nhau dùng cơm chúc mừng bà nội hắn đại thọ bảy mươi. Ông nội hỏi bà có tâm nguyện gì không, nói ra, nhất định ông sẽ làm cho bà. Bà nội nói bà cả đời này lấy chồng được yêu thương, con cháu hiếu thảo, bà có cái gì mà tâm nguyện đâu. Có điều, bà con một điều tiếc nuối. Thấy bà nói vậy, ông nội vội vàng hỏi còn gì tiếc nuối, cứ nói ra, ông nhất định thực hiện làm quà tặng cho bạn già. Bà nói, bây giờ mà bà có thể nhìn thấy hắn ( hắn là bạn Hứa Quân bảo ấy) kết hôn, sinh con thì có chết bà cũng mãn nguyện. Mẹ hắn ngồi một bên, cố ý lại vô tình nói thêm vào, nói cái gì con dâu có lỗi, cả đời chỉ sinh được cho bà một đứa cháu, giờ hắn lại chậm trễ chuyện chung thân, khiến bà không cách nào ôm chắt nội sớm, khiến tổ tiên Hứa gia chậm trễ người thừa tự... vân vân và mây mây.

Hai người đàn ông sủng vợ đến tận trời nhà hắn thấy vợ mình buồn bã thì vô cùng đau lòng, lập tức hạ lệnh cho hắn đi tìm vợ.

Ông nội nói:

"Không tìm được vợ thì đừng về nhà."

Ba hắn nói:

" Tốt nhất là có con rồi hãy về."

Thế là, trong khi hắn còn chưa kịp tiêu hóa hết mọi chuyện, đồ đạc đã bị đóng gói. Sau đó, hắn hoa hoa lệ lệ bị đá ra khỏi cửa. Giờ thì hắn đứng ở đây, thở dài, không biết phải làm gì tiếp theo.

Haizzz...

Lại thêm một tiếng thở dài. Có lẽ lúc này hắn nên kiếm một chỗ trú tạm đã, sau đó thì....tất nhiên là nhanh chóng kiếm một cô vợ.

Thế là Hứa Quân Bảo kéo theo cái va li cũ của mình bắt đầu bước những bước đầu tiên trên con đường kiếm vợ.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro