Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi rời khỏi cây lưu ly dị cảnh, Thượng Quan Hồng Tín trong lòng rung động thật lâu không thể dừng. Ngắn ngủi ba chữ "đi Liễu Châu", không chỉ ẩn chứa sự hiểu rõ của Sách Thiên Phượng về thế cục trong triều cùng với tâm tư của phụ hoàng, càng là hiểu rõ sự đấu tranh giãy giụa trong lòng Thượng Quan Hồng Tín hắn. —— Ba chữ này đối với hắn mà nói giống như là cảnh tỉnh hắn, khiến hắn cuối cùng cũng tìm được đường ra thoát khỏi khốn cục bên trong lòng mình.

Người thần bí này đến tột cùng là ai? Đến tột cùng là nhằm vào hắn mà đến, hay là nhằm vào thế cục trong triều Vũ Quốc mà đến? Hay là cả hai? Tại sao lại lựa chọn dẫn dắt một người hoàng tử không đáng chú ý như hắn?

Ngày hôm sau, ngũ hoàng tử Nhạn Vương Thượng Quan Hồng Tín diện kiến Vũ hoàng, thỉnh cầu đối phương cho phép đi Liễu Châu làm "địa phương luyện tập", thề phải bình định giặc cỏ làm loạn, Quỳ Nhân quấy nhiễu Liễu Châu. Vũ hoàng vui mừng quá đỗi. Nhạn Vương là một trong số hoàng tử mà y thích nhất, cho dù là văn hay là võ thì Nhạn Vương luôn đứng đầu trong các hoàng tử. Khi Nhạn Vương còn niên thiếu, các bài viết phân tích của hắn về tình hình đất nước của Vũ Quốc từng được chính miệng Vũ hoàng ca ngợi.

Dựa theo thông lệ, mỗi một hoàng tử đi địa phương luyện tập đều sẽ bố trí hai người "Vũ hoàng vệ". Vũ hoàng vệ thân phận cực kỳ tôn quý, vốn là đái đao thị vệ bên người Vũ hoàng, võ công cực kỳ cao cường. Ở Vũ Quốc, thân vệ quân của Hoàng đế hoặc các hoàng tử công chúa có truyền thống kỳ lạ, bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh từ chủ nhân của mình, đây là truyền thống đặc thù trong tộc bọn họ trước khi Vũ Quốc lập quốc. Nói cách khác "Vũ hoàng vệ" vẻn vẹn chỉ nghe lệnh của Vũ hoàng, nếu là bảo vệ hoàng tử đi địa phương luyện tập, có chức trách bảo vệ an toàn tính mạng của hoàng tử, bọn họ không cần nghe theo bất kỳ mệnh lệnh nào của hoàng tử. Nếu như bọn họ nghe theo mệnh lệnh của hoàng tử, đối với bọn họ mà nói là vi phạm lời thề bọn họ trở thành "Vũ hoàng vệ". "Vũ hoàng vệ" hoặc là bất kỳ thân vệ quân hoàng tộc nào thân phận cũng cực kỳ tôn quý, bởi vì tại truyền thống bọn bọ chỉ là một loại "quý khách" nào đó của hoàng thất, mà độc lập bên ngoài với tầng tầng hệ thống cơ cấu quyền lực. —— Cho dù "Vũ hoàng vệ" cũng không phải trên vạn người, nhưng bọ họ quả thực chỉ "dưới một người".

Các hoàng tộc Vũ Quốc đều có quyền hạn lựa chọn thân vệ quân cho riêng mình. Rất nhiều hoàng tử công chúa đều muốn chỉ định những người có thanh danh hiển hách trong giang hồ trở thành thân vệ quân của mình, vì vậy thân phận của thân vệ quân cũng là bộ mặt của các hoàng tử công chúa. Thành viên trong hoàng thất chỉ cần dẫn người về diện thánh, sau khi Vũ hoàng xem xét thì ban cho thân phận lệnh bài cùng ngọc bội, nhưng về cơ bản đây cũng chỉ là một quá trình mà thôi. —— Trừ khi có thể uy hiếp tới cục diện chính trị, Vũ hoàng mới có thể ngăn cản.

Tình hình ở Liễu Châu không thể trì hoãn, Nhạn Vương Thượng Quan Hồng Tín dẫn theo hai người Hoàng vũ vệ vung roi thúc ngựa lên đường. Hai người Hoàng vũ vệ này gọi là Kim Miện cùng Kim Thịnh, là một đôi huynh đệ, bọn họ cũng không có kiêu căng ngạo mạn như Hoàng vũ vệ mà Thượng Quan Hồng Tín tưởng tượng. Hai người tuy không nhiều lời, nhưng đối với vị hoàng tử Nhạn Vương vừa mới đôi mươi này cũng coi như là lễ phép có thừa. Trong lúc bọn họ nói chuyện cũng bày tỏ sự đánh giá cao của mình về Nhạn Vương. Dù sao vào thời gian này lựa chọn đi tới Liễu Châu, không chỉ mang ý nghĩa hắn rất quan tâm tới cục diện chính trị Vũ Quốc, còn thể hiện hắn tự tin cùng can đảm hơn người.

Ba người trên người đều có võ nghệ, thể lực vượt xa người thường, lại trang bị ngựa tốt, nhưng mặc dù là như vậy, thời gian từ trung tâm chính trị đến Liễu Châu vẫn mất khoảng mười ngày. Dọc đường không có nhà trọ để nghỉ ngơi, vì vậy giấc ngủ của ba người cũng không quy luật.

Có một ngày, đêm ấy, ba người tựa ở trên cây nghỉ ngơi điều hòa tinh lực. Thượng Quan Hồng Tín tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh run rẩy. —— Hắn mơ thấy một khối ngọc thạch màu xanh lạnh lẽo, bỗng nhiên, bỗng nhiên ở trong ngọc thạch tràn ra mạch máu đáng sợ tựa như dây leo, dần dần bao lấy viên ngọc thạch.

Ngọc thạch mỏng manh cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, tựa như chưa tới nửa khắc liền vỡ vụn. —— Giống như một người bị trúng kịch động, toàn thân đau đớn sinh mạng nguy nan.

Hắn càng nhớ lại, lại càng cảm thấy lồng ngực mơ hồ đau đớn, tựa như trái tim của mình bị người lặng lẽ nắm lấy, từ từ thi lực, không thể nào trốn thoát.

Kinh mạch màu máu kia cực giống cây lưu ly màu máu ngày ấy ở sau lưng người thần bí, mà bản thân màu xanh...

Thượng Quan Hồng Tín chỉ cảm thấy cảm giác này rất kỳ lạ, trong vô thức, cảnh tượng ngày ấy lại khắc sâu vào trong nội tâm của mình. —— Hắn chỉ nói với Sách Thiên Phượng vài lời, thế nhưng mấy ngày nay hắn thực sự không thể kiềm chế được việc không ngừng nghĩ về trí giả thần bí kia cùng với không khí ngột ngạt kỳ quái của cây lưu ly dị cảnh.

Về phần cảm nhận thế nào về giấc giấc mơ kia —— giống như là lo lắng? Thương tiếc?

Thượng Quan Hồng Tín nhíu mày. Cảm giác này có vẻ không hợp lý với hắn, dù sao hắn cũng không biết một chút gì về vị trí giả thần bí kia. Cho dù giọng nói của Sách Thiên Phượng nghe có chút ốm yếu, nhưng đối phương khí vũ hiên ngang, khí thế như hồng, không thể liên hệ được với từ "yếu ớt".

Sách Thiên Phương nói hắn để thắc mắc ở trong lòng đến lần sau hỏi lại, nói cách khác, Sách Thiên Phượng tựa hồ cho rằng bọn họ sẽ gặp mặt lần nữa. Gặp ở nơi nào?

—— Hẳn là, gặp lại ở Liễu Châu?

Sau khi Nhạn Vương đến thành Hòe Du Liễu Châu chuyện đầu tiên hắn làm chính là đi tới quân quan phủ gặp quân nguyên tướng lĩnh Liễu Châu Tạ Tử Tuấn. Vũ hoàng vệ ngày ấy mặc phục sức đặc biệt để thể hiện thân phận của bọn họ, thay mặt Vũ hoàng đưa lên chiếu thư. Nội dung chính trong chiếu thư thật dài này liên quan tới phương diện quân sự, ngũ hoàng tử Nhạn Vương nhận được quân quyền của quân đội 2 Liễu Châu, Tạ Tử Tuấn vẫn có quân quyền của quân đội 1 Liễu Châu. Hai người hợp tác với nhau, hỗ trợ lẫn nhau, cùng chống chọi Quỳ Nhân.

Dựa theo biên chế quân đội địa phương Vũ Quốc, quân đội 1 là quân đội tinh nhuệ địa phương, mà quân đội 2 thì chỉ là quân đội bình thường ở địa phương. Nhưng quân đội 2 mới thật sự là quân đội chủ chốt.

Trên chiếu thư viết là như vậy, nhưng hai bên đều biết rõ tình hình thực tế bình thường hoàng tử tới địa phương luyện tập là có thể quản lý tất cả quân đội ở địa phương, cùng các trách nhiệm khác của nha môn địa phương, ví dụ nếu như Nhạn Vương muốn sử dụng quân đội 1 cũng là hoàn toàn có thể sử dụng. Nhưng theo cấp bậc lễ nghĩa mà nói, hắn phải truyền đạt ý muốn của hắn với Tạ Tử Tuấn, sau đó Tạ Tử Tuấn sẽ thực hiện với quân đội 1. Nguyên bản tướng lĩnh, hoặc là quan phủ địa phương thực tế chỉ là công cụ trợ giúp chỉ đạo mà thôi. Trên chiếu thư mặc dù viết là "hợp tác với nhau", nhưng nó nói rõ rằng thẩm quyền của hoàng tử là ở trên, mà thẩm quyền của chính quyền địa phương là dưới. Từ trước tới nay chỉ có hoàng tử trách mắng quan phủ địa phương "không hợp tác", mà không có quan phủ nào dám chỉ trích hoàng tử "không hợp tác". Vũ hoàng ban cho Nhạn Vương một khối quân phù quản lý toàn bộ quân đội Liễu Châu. Trên thực tế nha môn địa phương muốn làm bất cứ chuyện gì cũng phải xin chỉ thị từ hoàng tử, trừ khi hoàng tử xác minh yêu cầu nào đó của quan thự có thể tiếp tục làm công việc của mình mà không cần hỏi. Nhưng triều đình thông thường không muốn ghi đè lên quyền uy của nha môn địa phương, cho nên kiểu gì trên chiếu thư cũng có một sắc lệnh điều hòa.

Điều này có nghĩa là, Tạ Tử Tuấn không có bị mất quyền lực quân đội, hắn ta được đi theo lên núi đánh trận. Nhưng Nhạn Vương là cấp trên của hắn, nếu như không xảy ra tình huống trọng đại ngoài ý muốn, hắn cơ bản phải nghe Nhạn Vương. Nếu như Nhạn Vương đánh thắng trận cầm quân công, hắn cũng có thể kiếm một chén canh.

Nhạn Vương tới đây quyền lực của Tạ Tử Tuấn bị chia sẻ, Tạ Tử Tuấn cũng giống những quan viên địa phương khác, trong lòng ngược lại là không cảm thấy khó chịu, dù sao hắn cũng chỉ là quan địa phương, không phải quan trung ương, tuyệt đối không chân chính đi vào trong mạng lưới chính trị quốc gia, quyền lực ở trong tay là lưu động, khắp nơi bị hạn chế, đa số thời gian đều là nghe lệnh làm việc. Lại nói, cùng Quỳ Nhân đánh một trận tỷ lệ thắng cũng không lớn, nhưng Quỳ Nhân có một pháp bảo để chiến thắng. Không phải chịu trách nhiệm hoàn toàn cho sự thất bại của chiến tranh, bị dân chúng bêu danh, hắn cũng có thể buông lỏng một hơi.

Sau khi hoàn thành giao nhận binh quyền thông lệ. Tạ Tử Tuấn dẫn một người mặc trường sam màu xám tới, khuôn mặt thanh tú. Hắn vỗ bải vai người kia, giới thiệu với Nhạn Vương: "Người này là phương thuật sĩ của ta, Trần Du Phương."

"Nhạn Vương điện hạ." Trần Du Phương hành lễ với Nhạn Vương.

Ba người khách sáo xong ngồi ở trên bàn trà nhỏ bắt đầu nghị sự, hai người Vũ hoàng vệ Kim Miện cùng Kim Thịnh thì ngồi trên một hàng ghế dựa vào tường trong căn phòng và chờ đợi.

"Ta là người thô lỗ mạch suy nghĩ không rõ ràng như hắn, để hắn kể cho ngươi vấn đề 'hoa liên' giặc cỏ này." Tạ Tử Tuấn nhếch miệng cười, liếc qua Trần Du Phương, lại so sánh ngón tay cái với đối phương, không để ý lạc đề gật gù khen ngợi: "Phương thuật sĩ phương thuật sĩ, phương kỹ là y thuật, thuật số là bốc thuật, Trần Du Phương đều có lướt qua. Mà hắn cũng biết các loại 'yêu pháp' dị thuật huyền diệu, nhất là am hiểu thuật dịch dung, cũng hiểu ngôn ngữ của Quỳ Nhân, có thể làm phiên dịch. —— Đáng tiếc hắn không có năng lực chiến đấu, đến lúc đó ở trong quân đội cần được bảo vệ thật tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro