Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cho dù giặc cỏ Liễu Châu tương đối đặc thù, nhưng vấn đề giặc cỏ của Vũ Quốc thật sự tồn tại trên khắp đất nước. Căn nguyên của vấn đề thực sự liên quan đến tín ngưỡng truyền thống cùng đạo đức của Vũ Quốc." Trần Du Phương nhấp một ngụm trà. Ánh mắt hắn sâu thẳm tĩnh mịch, trái ngược hoàn toàn với Tạ Tử Tuấn tướng quân khí chất hừng hực ở bên cạnh hắn.

Thượng Quan Hồng Tín cảm thấy có chút thú vị, hắn có cùng quan điểm với Trần Du Phương, thậm chí lúc trước hắn đã là một bài báo về chuyện này.

"Tín ngưỡng truyền thống cùng quan niệm đạo đức Vũ Quốc khiến người sợ những hành vi tội ác, thậm chí những suy nghĩ tội lỗi. Chuyện này mặc dù có thể trói buộc hành vi đạo đức dân chúng rất tốt, nhưng so với những tín ngưỡng cùng giá trị quan trong các nền văn hóa của Cửu Giới, chuyện này thật sự thiếu khuyết ý thức khoan dung cho tội ác, cho dù đó là sự khoan dung với cái ác của người khác, hay sự khoan dung của cái ác của chính mình —— Dường như chỉ cần làm điều ác, sinh ra chính là người ác, không được sinh ra ở trong cùng một thế giới với linh hồn người tốt.

"Không sai."

Trần Du Phương tiếp tục nói: "Hầu hết giặc cỏ Vũ Quốc bắt nguồn từ đâu? Bắt nguồn từ ngục giam. Người đi vào nhà tù, cho dù phạm chuyện nhỏ cỡ nào, trên người đều có hình xăm, đặc biệt là trên khuôn mặt. Sau khi những người này được thả ra nhận hết sự kỳ thị của xã hội, lạnh lùng, không tìm được công việc bình thường, thậm chí bị tộc nhân xóa tên. Từ lúc một người bắt đầu làm điều ác, tôn nghiêm của người này sẽ bị đả kích bởi nhiều hình thức khác nhau, cho dù là tới từ ngoại giới, hay từ chính bản thân. Khi một người không tôn trọng chính mình, hắn sẽ không cố gắng hết sức để sống nghiêm túc, hắn sẽ bắt đầu sa ngã, từ bỏ chính mình, gây nguy hiểm cho bản thân và xã hội, vì vậy nhóm giặc cỏ được hình thành. Mặc dù giặc cỏ Liễu Châu tương đối đặc thù, trên thực tế nguồn gốc cũng giống như những giặc cỏ khác. Về phần lai lịch giặc cỏ Liễu Châu..."

Trần Du Phương mỉm cười với Thượng Quan Hồng Tín: "Nhạn Vương điện hạ có biết, 'Hoa Liên' là gì?"

"Ngươi nói là, tên gọi tổ chức ngầm buôn bán Kim Lôi Hoa ở Cận La Châu mười năm trước?"

"Không sai. Vũ Quốc chưa bao giờ từ bỏ việc đàn áp các loại tổ chức tà giáo, tuy nói 'Hoa Liên' kia cũng không phải là tà giáo, nhưng đó thực sự là tổ chức kinh doanh của đông đảo tổ chức tà giáo. Kim Lôi Hoa có thể chế tạo thành một loại thuốc tạo ảo giác đặc biệt, những loại thuốc này có tác động tiêu cực lớn với dân chúng, và chúng cũng thúc đẩy sự kiêu ngạo của các giáo phái, khiến cho chúng có thể mở rộng. Cho nên mười năm trước triều đình đàn áp mạnh mẽ các loại tà giáo, cũng tiện san bằng 'Hoa Liên'. Chuyện làm ăn buôn bán có liên quan tới Kim Hoa Liên đều bị ngừng lại, gần như tất cả những người trong 'Hoa Liên' đều bị tống vào ngục. Những người này sau khi ra tù rời đi nơi ở cũ Cận La Châu, đi tới Liễu Châu ở lân cận. Bọn chúng thích tiền tài, chống lại xã hội, có tổ chức hơn nhiều so vỡi những đội giặc cỏ thông thường. —— Đáng nhắc tới chính là, bởi vì bọn chúng là thành viên 'Hoa Liên' năm đó, một số người trong họ có võ công, nhưng lại không thể nói cao bao nhiêu, đại khái là chút cấp bậc người giang hồ nhập môn."

Uống một ngụm trà, Trần Du Phương tiếp tục nói: "Quỳ Nhân tới xâm phạm không giống như thường lệ, triều đình lần này không có cách nào cung cấp quân đội trung ương hỗ trợ. Quân đội Liễu Châu phải lên núi, điểm này nhóm giặc cỏ biết được. Dù cho Liễu Chân vẫn để lại vũ trang nha dịch như cũ, những người này có thể đối phó với những kẻ phạm tội thông thường, nhưng có lẽ là không ngăn được những tên giặc cỏ đặc biệt này. Một tình huống là những tên giặc cỏ này sẽ ở lúc ta đánh trận gây nguy hại cho trị an Liễu Châu, và một tình huống tồi tệ hơn chính là bọn chúng sẽ bị tổ chức mà chúng ta không biết mua chuộc. Ví dụ như Nhạn Vương ngài có thể sẽ có kẻ thù chính trị, thậm chí ví dụ như Quỳ Nhân, để chúng ta hai phía chịu địch, hoặc là lợi dụng những giặc cỏ này đạt thành mục đích khác mà chúng ta không biết. So với Quỳ Nhân, quân Liễu Châu chúng ta vừa bắt đầu liền ở xu thế suy tàn."

"Cho nên Nhạn Vương điện hạ, ta quả thật là bội phục dũng khí của ngài." Trần Du Phương nâng đôi mắt trầm tĩnh như hồ sâu, lắc chén trà còn sót lại trong tay. "Tới thu thập cục diện rối rắm Liễu Châu nơi đây."

Nhạn Vương nói: "Nếu như bên ta bỏ tiền ra mua chuộc giặc cỏ tiến đánh Quỳ Nhân giúp chúng ta thì sao? —— Theo sự hiểu biết của ta về người 'Hoa Liên' có thể kinh doanh lớn ở trong thế giới ngầm như vậy, bởi vì tính toàn vẹn kinh doanh của họ, đó là một trong những nhãn hiệu của họ. Bọn họ bị ngược tỷ lệ thu mua không lớn."

Trần Du Phương thở dài: "Nhạn Vương điện hạ giàu có hào phóng, đây quả thực là ý kiến hay, nhưng vẫn là cần thử thời vận... vận khí tốt có lẽ là có thể mua chuộc được giặc cỏ, nhưng để bọn chúng lên núi đánh trận cùng chúng ta, có lẽ là phải có vận khí cực kỳ tốt."

"Xin chỉ giáo?"

"Nhạn Vương điện hạ ở đô thành xa xôi còn có thể hiểu rõ 'Hoa Liên' thật là sự hiểu biết đáng ngưỡng mộ, tại hạ bội phục, nhưng dù sao cũng không bằng người chúng ta nơi đây từng qua lại với 'Hoa Liên' giặc cỏ hiểu rõ bằng. Chúng ta biết, trong tính tình của bọn chúng đều có chấp niệm khuynh hướng phản xã hội, chỉ muốn là điều ác, không muốn làm điều thiện. Mà đánh trận là bảo vệ dân chúng. Bọn chúng đều là người từng bị dân chúng bắt nạt, làm sao có thể cam tâm tình nguyện..."

"Tiên sinh nói có lý." Nhạn Vương đồng ý nói.

"Vậy tiên sinh nghĩ gì về trận chiến giữa ta cùng Quỳ Nhân?"

Tạ Tử Tuấn vẫn luôn im lặng ở bên cạnh vội vàng mở miệng: "Hắn còn chưa phân tích xong khả năng thế cục, hắn bói toán thứ kia rất chậm."

"Được."

Tạ Tử Tuấn: "Nơi ở của Điện hạ cùng hai vị Vũ hoàng vệ đại nhân đã an bài xong, ta dẫn các ngươi đi."

Ngày hôm sau, ánh nắng chói chang, Thượng Quan Hồng Tín muốn đi ra ngoài một mình một chút. Hắn không để Vũ hoàng vệ đi theo, hắn trong người có võ nghệ, đối với hắn mà nói ở trên đường cái thành Hòe Du gặp chuyện nguy hiểm tới tính mạng khả năng là quá nhỏ, hắn bây giờ cũng không đến mức trở thành đối tượng ám sát của người khác.

Về phần tại sao hắn phải đi ra ngoài một chút, tự nhiên là muốn thử vận may của mình xem có thể tình cờ gặp được Sách Thiên Phượng hay không.

Đáng tiếc ngày ấy có quá ít gợi ý trong lời nhắc nhở của Sách Thiên Phượng, Thượng Quan Hồng Tín chỉ có thể từ trong đó đọc hiểu Sách Thiên Phượng sẽ xuất hiện ở Liễu Châu, hai người sẽ gặp lại lần nữa.

Nếu là muốn gặp mình, có lẽ Sách Thiên Phượng cũng sẽ xuất hiện ở thành Hòe Du. Về phần gặp nhau ở nơi nào thành Hòe Du, hẳn là Sách Thiên Phượng sẽ đi gõ cửa quân quan phủ Liễu Châu? Tưởng tượng Sách Thiên Phượng làm như vậy có vẻ rất kỳ quái. Vẫn là Sách Thiên Phượng sẽ ở phụ cận quân quan phủ Liễu Châu đợi mình đến mời y về đi. Hoặc là Sách Thiên Phượng sẽ từ trên không hạ xuống ở trong trận chiến giữa quân Liễu Châu cùng Quỳ Nhân. Lại hoặc là sau khi đánh thắng Quỳ Nhân y mới xuất hiện?

Thượng Quan Hồng Tín càng nghĩ càng bi quan, cảm thấy loại chuyện này phải xem vận mệnh.

Dự đoán theo tình huống tốt nhất, Sách Thiên Phượng có lẽ sẽ xuất hiện ở phụ cận quân quan thự Liễu Châu chờ đợi hắn. Thế là Thượng Quan Hồng Tín đi tới vùng phụ cận quân quan thự Liễu Châu đi dạo một vòng.

Hắn xuất phát mang theo tâm trạng thấp thỏm.

Kết quả, khi hắn vẫn còn cách xa quân quan phủ Liễu Châu, hắn đã nhìn thấy Sách Thiên Phượng ở đằng xa.

Có một người áo lam ở bên người Sách Thiên Phượng đang cố gắng lôi kéo y vào một tiệm thuốc, y bị kéo nghiêng ngả, tay hơi giật một cái, nhìn như muốn tránh ra tay của đối phương nhưng thực tế không làm được.

Thượng Quan Hồng Tín luôn cảm thấy Sách Thiên Phượng được bao quanh bởi một tầng lạnh lẽo, như thể đã lâu không nhìn thấy ánh mặt trời. Hắn tiếp tục suy nghĩ —— có lẽ là do làn da trắng cùng thân hình gầy gò của Sách Thiên Phượng hắn mới có thể sinh ra loại ảo giác kỳ lạ này.

Không... Có lẽ không phải là ảo giác, có thể thân thể Sách Thiên Phượng thật sự có vấn đề gì đó. Nếu không, bọn họ vì sao phải vào tiệm thuốc?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro