Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Nhạn Vương trở về nơi ở mà Tạ Tử Tuấn sắp xếp cho mình thì đụng phải nha dịch đến đưa tin, Nhạn Vương xem nội dung bức thư một chút, là Tạ Tử Tuấn Trần Du Phương mời mình đi tới quân quan phủ Liễu Châu để thảo luận về cuộc chiến với Quỳ Nhân. Có vẻ như Trần Du Phương đã bói toán xong.

Sau khi ngồi xuống, biểu cảm của hai người này cùng với không khí trong phòng mang lại cho Nhạn Vương cảm giác giống như lúc trước. —— Trận chiến này thực sự phần thắng không lớn.

Người nói vẫn là Trần Du Phương, trước mặt hắn bày biện một bản đồ Lạc Đỉnh Sơn rất lớn.

"Quỳ Nhân đã chọn thời điểm này để tấn công, là có nguyên nhân." Trần Du Phương bất ngờ nhìn Nhạn Vương. "Ta nghĩ Nhạn Vương điện hạ đoán không sai, đúng vậy, Quỳ Nhân cũng biết, lần này triều đình không có viện trợ cho chúng ta từ trung ương, chúng ta cũng không có đủ kinh phí cùng lương thảo."

Trần Du Phương tiếp tục nói: "Địa khu biên cương Vũ Quốc đều có quân sự phòng thủ thành lũy, Liễu Chân cũng không ngoại lệ. Phòng thủ quân sự thiên nhiên của Liễu Chân là Lạc Đỉnh Sơn. Địa hình của ngọn núi này có nghĩa là dễ phòng thủ và khó tấn công, nhưng sau nhiều năm được quân chủ Vũ Quốc xây dựng, bây giờ lối ra Lạc Đỉnh Sơn đối với người xâm nhập mà nói đã trở nên nguy hiểm mà nhỏ hẹp, chỉ cần chúng ta đều đi lên núi trước, lối ra của Lạc Đỉnh Sơn trên cơ bản là công không phá được, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, —— triều đình không cung cấp hỗ trợ, Quỳ Nhân kéo dài được, chúng ta không kéo dài được. Chúng ta nhất định phải dành thời gian ngắn nhất để đánh lùi Quỳ Nhân, cho nên chúng ta không thể một mực tử thủ lở lối ra Lạc Đỉnh Sơn."

Nhạn Vương cau mày, hắn nghĩ nếu như chính hắn bỏ ra chi phí trợ giúp quân đội Liễu Châu, con đường này cũng sẽ không đơn giản khả thi như vậy. Trong Liễu Châu không thiếu lực lượng của Lan Vương cùng Cảnh Vương, các nguồn tài nguyên có thể không dễ dàng gửi đến hậu phương của quân đội Liễu Châu đang đấu tranh để hỗ trợ. Hơn nữa hắn không có giao thiệp, và mối quan hệ giữa phòng thương mại địa phương và quân đội Liễu Châu là không tốt.

Tạ Tử Tuấn không thể không cắt ngang: "Vẫn còn một thời gian ngắn để đánh bại, ta nghĩ Quỳ Nhân có thể đánh bại chúng ta trong một thời gian ngắn."

Trần Du Phương liếc nhìn Tạ Tử Tuấn. "Tạ tướng quân nói có lý, lần này Quỳ Nhân còn phái tới 'Bạch Sư Chiến Đội'. Mặc dù lần này Bạch Sư Chiến Đội có thể có không quá mười người, nhưng bọn họ cũng tuyệt đối có thể được xưng là lấy một chọi ngàn đánh đâu thắng đó, không có ai trong quân đội ta có thể chống lại chúng."

Trần Du Phương đánh dấu điểm thoát trên bản đồ và tiếp tục nói: "Nhưng cuối cùng Bạch Sư Chiến Đội dũng mãnh như vậy, cũng không có cách nào dẫn đầu Quỳ Nhân trực tiếp vượt qua lối ra và giành chiến thắng trong một thời gian rất ngắn. Như ta đã nói, lối ra Lạc Đỉnh Sơn nhỏ hẹp nguy hiểm, Quỳ Nhân không thể nào cùng di chuyển với quân đội lớn. Quá trình xuống núi sẽ khá mong manh đối với những kẻ xâm lược. Ngay cả khi Bạch Sư Chiến Đội dẫn dắt đại đội quân Quỳ Nhân xuống núi, nhưng vì địa thế, giữa đội ngũ sẽ có khoảng cách, bọn chúng không thể nào bảo đảm các binh sĩ phía sau. Nếu như bọn chúng thật sự dám xâm lấn như vậy, sau khi nhận được tín hiệu quân đội một cùng với tướng lĩnh sẽ canh giữ các cửa ải hiểm yếu nơi đây, bởi vì chiếm ưu thế địa lý, bọn họ sẽ đánh bại binh sĩ Bạch Sư. Nhưng nếu không phải ở cửa ải này, binh sĩ Bạch Sư lại hơn một bậc so với lực lượng chiến đấu mạnh nhất của chúng ta. Về điểm này, lần trước Quỳ Nhân xâm lấn đã chứng thực."

Trần Du Phương phân tích: "Bị giới hạn lương thảo tài nguyên chúng ta nhất đỉnh phải chủ động đánh lui Quỳ Nhân, mà Quỳ Nhân mà cũng muốn chủ động xuất kích tiêu diệt chúng ta. Mặc dù Quỳ Nhân có lợi thế trí mạng là Bạch Sư Chiến Đội, bọn chúng cũng có nhược điểm trí mạng. Thứ nhất, 'công khai hóa'. —— Quỳ Nhân dân tộc này vốn là thích tốc chiến tốc thắng, thừa thắng xông lên. Ngay từ đầu, chúng ta vì né tránh Bạch Sư Chiến Đội mạnh mẽ tấn công bốn phía tạo thành sĩ khí sa sút, chúng ta sẽ chọn cách giấu quân đội Liễu Châu ở giữa rừng núi. Nhưng bọn chúng hiểu, chúng ta cũng cần phải chủ động tấn công, cho nên bọn chúng tám phần là chọn đem quân danh chính của chính mình đưa ra công khai khiêu khích chúng ta. Bởi vậy vừa đến, địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, chuyện này vừa vặn là một trong những điểm yếu của chúng."

Sau khi uống một ngụm trà, Trần Du Phương nghiêm túc nhìn hai người nói: "Thứ hai, từ kết quả bói toán tới xem, Quỳ Nhân bị thiệt thòi về mặt địa lý."

Tạ Tử Tuấn bày tỏ sự nghi ngờ: "Chuyện này còn cần xem bói sao? Vốn Lạc Đỉnh Sơn này chính là phòng tuyến của quân ta, huống chi chúng ta có bản đồ chi tiết các đường hầm mê cung khác nhau trên núi, mà Quỳ Nhân có thể không có chúng, dù sao đây là quốc thổ bên ta. Quỳ Nhân đương nhiên yếu thế về mặt địa lý."

Thượng Quan Hồng Tín hỏi: "Cụ thể Quỳ Nhân chiếm yếu thế về mặt địa lý như thế nào?"

Trần Du Phương cười nói: "Việc này ta cũng không rõ ràng. Nhưng tin tưởng ta, bói toán hiệu quả sẽ không trình bày thông tin mà chúng ta đã biết hoàn toàn và không có giá trị."

Thượng Quan Hồng Tín khẽ gật đầu, bày tỏ sự tin tưởng của mình vào đối phương.

Trần Du Phương: "Vậy bây giờ ta nói một chút về nhược điểm trí mạng nhất của Quỳ Nhân, điều này Tạ Tử Tuấn cũng biết, mỗi một lần Quỳ Nhân chiến đấu đều là không có chủ soái, bọn chúng chỉ có "tư tế' làm biểu tượng tinh thần. Quần thể Quỳ Nhân này chưa từng có thủ lĩnh chân chính hoặc là Quốc Vương. Trong Quỳ Nhân có rất nhiều bộ lạc nhỏ, có điểm giống ta ở đây là đội ngũ nhỏ từ hàng chục đến hàng trăm người. Giữa các bộ lạc nhỏ Quỳ Nhân rất ít xảy ra xung đột, bởi vì bọn họ chung tinh thần tín ngưỡng, và tín ngưỡng này khiến họ hợp tác với nhau và xâm chiếm người khác. Vì vậy Quỳ Nhân rất có khả năng xung đột với thế giới bên ngoài, nhưng lại rất ít xung đột nội bộ, tin thần tín ngưỡng của họ đã khiến họ nghĩ rằng mọi thành viên khác trong cùng chủng tộc là anh em của họ.

"Mỗi một lần chiến đáu bọn họ đề sẽ mang một người tư tế biểu tượng cho tinh thần tín ngưỡng của mình, cung cấp cho họ lời khuyên chiến lược từ "Thần". Nhưng mà vấn đề lớn nhất ngay tại tư tế này không phải chủ soái, mà giống như là "quân sư được sùng bái" bên chúng ta. Cho nên ở dưới một số tình huống đặc biệt, mỗi bộ lạc nhỏ hoặc là binh sĩ sẽ tự phát chiến đấu. —— Về phần ta vừa nói binh sĩ Bạch Sư là một trong những biểu tượng của sự đoàn kết của Quỳ Nhân, mỗi một bộ lạc Quỳ Nhân lại cách mấy năm đều sẽ từ ngay trong bọn họ chọn ra đứa trẻ thiên phú dị bẩm, sau đó cho những đứa trẻ này tập luyện cùng nhau, cho nên mặc dù binh sĩ Bạch Sư Quỳ Nhân ít, nhưng lại có khả năng hợp tác siêu hạng. Chúng ta ở đây trên cơ bản không có ai có thể ngăn chặn "binh sĩ Bạch Sư"."

Thượng Quan Hồng Tín nói: "Nếu đối phương không có chủ soái, nói cách khác chúng ta có thể thiết kế để bộ lạc nhỏ Quỳ Nhân tự phát hành động, phá vỡ sự gắn kết của họ trong hành động, bằng cách này cơ hội chiến thắng của chúng ta sẽ tăng lên."

Trần Du Phương: "Về mặt lý thuyết nói như vậy là không sai, nhưng, nói nghe thì dễ."

Tạ Tử Tuấn: "Quân sư quân sư, như vậy kết quả chiến tranh ngươi xem bói sao?"

"Kết quả sao, còn cần xem bói sao?" Vẻ mặt hắn âm u, tiếp tục nói: "Từ lý tính có khả năng thua cao; kết quả xem bói cũng là như vậy. —— Bạch Sư Chiến Đội của đối phương thực sự quá mạnh, huống chi nhân số chúng ta cùng Quỳ Nhân chênh lệch quá lớn. Những gì chúng ta nói về thời điểm này về sự vượt trội về địa lý, sự tan rã của sự gắn kết của kẻ thù về cơ bản là nói chuyện suông."

"Nếu như ta thu phục giặc cỏ 'Hoa Liên' làm Nhạn Vương vệ thì sao?"

Leng keng một tiếng, Tạ Tử Tuấn khiếp sợ đến nỗi chén trà trong tay rơi trên mặt đất. Trần Du Phương tư duy nhanh nhẹn đôi mắt sáng lên: "Nhạn Vương điện hạ, ngươi nghiêm túc sao?"

"Kính xin các ngươi đàm phán với thủ lĩnh giặc cỏ 'Hoa Liên', ta sẽ cắt mấy sợi tóc làm tín vật, hứa sẽ phong thưởng bằng lòng theo quân đội Liễu Châu cùng nhau chiến đấu với Quỳ Nhân, giặc cỏ 'Hoa Liên' giết địch trên ba người sẽ thành Nhạn Vương vệ. Sau cuộc chiến cùng nhau theo ta hồi kinh diện thánh."

Theo như truyền thống của Vũ Quốc, cắt tóc là một tín vật tượng trưng lời hứa cực kỳ quý giá, nếu người cắt tóc không giữ chữ tín, người giữ tóc có thể sử dụng tóc đối với người cắt tóc làm các loại tông giáo, nghi thức pháp thuật, hạ xuống vận rủi cho người cắt tóc, mà người bị vi phạm lời thề mà làm những nghi thức này không nhận bất kỳ sự trừng phạt nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro