Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thượng Quan Hồng Tín leo lên thành lâu.

Trên cổng thành rất khoáng đạt, chỉ có một mình Sách Thiên Phượng đang quay lưng về phía hắn. Mấy lá cờ màu đỏ thẫm đang tung bay giương nanh múa vuốt bên cạnh Sách Thiên Phượng, —— tựa như y là chủ nhân của chúng, lại là thức ăn của chúng.

Mặt trời lặn, bầu trời một mảnh đỏ cam, xen lẫn một vài sợi ánh sáng màu tím yêu dã, tĩnh mịch mà mãnh liệt. Giặc cỏ "Hoa Liên" đã tụ tập chỉnh tề ở dưới cổng thành, bọn họ đang chuẩn bị vào thành.

Bên tai là tiếng hô hoán từ giặc cỏ "Hoa Liên", liên tục mà mênh mông xa xôi. —— "Nhạn Vương điện hạ."

Thượng Quan Hồng Tín chậm rãi đi về phía Sách Thiên Phượng.

Sách Thiên Phượng cũng không quay đầu lại với hắn, chỉ là ung dung mở miệng nói: "Chỉ cần bọn họ sẵn sàng tin rằng mình chính là 'Nhạn Vương vệ', bọn họ sẽ bắt đầu học được cách tôn trọng phần tinh thần này, trách nhiệm cùng quyền uy. —— Bọn họ sẽ học được cách tôn trọng chính mình."

Giọng nói của Sách Thiên Phượng xuyên qua một mảnh tĩnh mịch cùng ồn ào, trống rỗng và khốc liệt này.

"—— Đạo nghĩa, kết cấu quyền lực cùng bất kỳ quy tắc nào, chẳng qua là thần thoại được tạo ra bởi mọi người mà thôi. Nếu các cá nhân hoặc nhóm người gắn kết cảm xúc và ý nghĩa với họ, họ sẽ trở nên nặng nề hơn. —— Chính giống như nhữ giặc cỏ ở dưới cổng thành này.

Giữa tiếng gió rít gào, Thượng Quan Hồng Tín có loại giác ngộ, —— Sách Thiên Phượng mới là quân chủ cùng thần minh chân chính nơi đây. Là Sách Thiên Phượng tay áo dài vung lên khiến những giặc cỏ này biến thành binh sĩ, mà không phải Nhạn Vương hắn.

Lời dạy của Sách Thiên Phượng nghe có vẻ lạnh lùng mà nguy hiểm, siêu nhiên mà hữu lực. Thượng Quan Hồng Tín trong lòng nóng lên, —— giờ phút này hắn đột nhiên có xúc động quỳ xuống bái sư.

Hai ngày trước, Thượng Quan Hồng Tín một lần tình cờ gặp Hạnh Hoa Quân ở trên đường, sau khi hỏi thăm hắn mới hiểu được, hóa ra Sách Thiên Phượng cùng Hạnh Hoa Quân đều là người Trung Nguyên đường xá xa xôi đến đây, đồng thời tới đây chưa được nửa năm. Hạnh Hoa Quân cũng không cảm thấy bọn họ sẽ dừng chân ở Vũ Quốc quá lâu. Bọn họ không hề giống mưu sĩ tới nhờ vả quân chủ tương lai, và tìm kiếm một vị trí cho tương lai. Ngoài ra, bọn họ cũng có thể là đến thông qua Nhạn Vương hắn trợ giúp cân bằng thế cục Vũ Quốc. Nhưng Sách Thiên Phượng lại đến một nơi nhỏ như vậy ở Liễu Châu, tựa như chính là chỉ đạo hắn từng bước một. Vốn mấy từ "đi Liễu Châu" này so với trợ giúp thế cục trong triều, ngược lại là nhắm vào chí hướng trong lòng mình giúp đỡ càng nhiều một bậc. Thượng Quan Hồng Tín thật không dám nghĩ, mặc dù câu nói này ngắn ngủi ba chữ ấy vậy mà ẩn chứa sự hiểu biết về thế cục trong triều, nhưng ẩn chứa càng nhiều là hiểu rõ thế giới nội tâm của mình. Mặc dù không có lý do đầy đủ, nhưng điều này cũng đủ để cho Thượng Quan Hồng Tín cảm thấy Sách Thiên Phượng ngoại trừ khả năng muốn cân bằng thế cục Vũ Quốc, càng thể có thể là hướng về phía hắn mà đến.

Có phải y vốn là đến thu đồ đệ không?

Sau khi suy nghĩ một lúc, Thượng Quan Hồng Tín vẫn là nhịn xuống xung động của mình. Theo trực giác của hắn, hắn trước mắt dường như còn thiếu nhắc nhở của Sách Thiên Phượng tiến thêm một bước, hoặc là một cơ hội.

Ngày hôm sau, ánh sáng mặt trời đại thịnh.

Thượng Quan Hồng Tín ngồi dậy khỏi giường, sau mấy tiếng hít thở nặng nề, hắn nhớ đến những tiếng thở hổn hển xen kẽ, —— hắn chợt nhận ra rằng mình thực sự có một giấc mộng xuân ngày hôm qua.

Nhưng hắn không thể nhớ được người trong mơ là ai, đã xảy ra chuyện gì.

Hắn đi ra ngoài phòng, nhìn thấy một vị nữ tử thân thể nở nang đang xoay người thu dọn chén trà mà hai tên Vũ Hoàng vệ để lại hôm qua. —— Hắn nhíu mày. Hắn ở trong phần nở nang này cảm nhận được một loại hư không nào đó.

—— Hắn đột nhiên nhớ tới trong giấc mơ người ở trong ngực thân thể lạnh lẽo mà gầy yếu, thậm chí có chút cấn người. Mà chính hắn lại cực kỳ nóng, —— chân thành và tràn đầy nhiệt huyết hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro