Chương 3 : Bạch nguyệt quang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một gián điệp, đây có thể là một gián điệp!

Nếu là gián điệp, Đạt Lý Nhĩ bày tỏ nguyện ý hy sinh bản thân...Chính là vẫn nên bỏ ý nghĩ này đi, cũng không có mấy người biết được bạch nguyệt quang trong lòng Lôi Mông, nếu không cũng không bày trò, tính toán đến cục quản lý gen gép đôi với hắn.

Nhưng dù có làm cách nào đi chăng nữa, thì những người đó cũng phải tìm cho mình một danh phận cẩn thận, từng bước tiếp cận Lôi Mông. Không nên dùng cách trực tiếp như người trước mặt.

"Bảo..."Đạt Lý Nhĩ suýt chút cắn phải lưỡi, không, bây giờ không thể gọi là bảo bối được: "Ăn nhiều chút đi."

Đạt Lý Nhĩ quyết định bật quang não và gửi tin nhắn cho Lôi Mông. Bằng không, nếu bị bắt gặp thì lúc đó anh sẽ không chịu đựng nổi, anh một chút cũng không muốn nếm thử nắm đấm của Lôi Mông, càng không muốn biết mùi vị cấp bậc của Lôi Mông có bao nhiêu lợi hại.

Về phần Du Thanh có phải là gián điệp hay không, vẫn là để tự bản thân Lôi Mông phán xét. Đạt Lý Nhĩ không cần thiết phải bận tâm như vậy, mỹ nhân ngư cũng sẽ không có cách nào thuộc về hắn, hắn suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì.

Du Thanh thấy Đạt Lý Nhĩ thay đổi thái độ, ban đầu còn rất ngả ngớn, bây giờ lại trở nên rất đúng đắn. Du Thanh không khỏi quay đầu nhìn lại, hiệp hội bảo vệ nhân ngư ngồi cách đó không xa, Đạt Lý Nhĩ cũng không cần phải làm như vậy, dù sao thì anh ta cũng là một quý tộc.

Đã vậy còn là một quý tộc có cấp bậc không hề thấp, căn bản không cần phải sợ hiệp hội bảo vệ nhân ngư, hiệp hội bảo vệ cũng không có khả năng giam cầm ngăn cản không cho nhân ngư gả cho quý tộc. Đây cũng không phải hiệp hội bảo vệ nhân ngư thời xưa cũ, luôn cấm đoán các nhân ngư và ép buộc họ phải kết hôn theo yêu cầu.

Hiệp hội bảo vệ nhân ngư đã sớm bắt kịp thời đại, thứ họ cần duy trì bây giờ là ưu tiên sự tự do của nhân như chứ không phải là giam cầm nhân ngư.

"Hương vị không tệ." Du Thanh nói.

"Rất tốt." Đạt Lý Nhĩ trả lời

"..." Du Thanh cảm thấy đề tài này tiếp tục đi xuống, không lẽ muốn bản thân mình mở lời nói tiếp sao?

Tuy rằng cậu đúng là nhất thời xúc động muốn gả cho nhà hào môn, nhưng cũng chỉ là ý tưởng thoáng qua, trải qua một đêm, đầu óc liền trở nên thanh tỉnh.

Chỉ là, biểu mẫu đã được diền và cơ quan quản lý đã ghép đôi. Cho nên, Du Thanh đành phải cắn răng đi tiếp, cậu phát hiện mình không có cách nào có thể lấy lòng người khác để gả vào nhà giàu có, nhưng mà chẳng phải giới quý tộc sẽ đối xử tốt với nhân ngư, sẽ lấy lòng nhân ngư sao?

Du Thanh cảm thấy chính bản thân mình đang bị lừa, nếu đối phương không tiếp tục tạo đề tài, vậy bản thân cậu bây giờ phải làm sao đây?

"Ăn từ từ."Đạt Lý Nhĩ lại nói. "Còn có các đồ ăn khác tôi vừa mới gọi thêm."

Đạt Lý Nhĩ không nghĩ bản thân mình sẽ cùng Du Thanh ra ngoài đi dạo, như vậy thật sự không tốt, nếu như đụng phải Lôi Mông, Đạt Lý Nhĩ không chắc sẽ giữ được cho chân của mình lành lặn, để tránh được điều đó, anh đã phải rất nỗ lực, phòng ngừa Lôi Mông không tin còn đưa ra ảnh chụp của Du Thanh.

Lôi Mông lúc này đang ở nhà, lúc trước vì nghĩ Đạt Lý Nhĩ quá phiền phức liền kéo Đạt Lý Nhĩ vào danh sách đen. Do đó, hắn không nhận được tin nhắn của Đạt Lý Nhĩ.

Đạt Lý Nhĩ chờ chờ chờ, chờ cho đến lúc Du Thanh ăn xong bữa chính qua tới bữa ngọt. Một lúc lâu sau, Lôi Mông vẫn chưa tới.

"Nếu không, lại tiếp tục ngồi." "Lại tiếp tục ăn." Đạt Lý Nhĩ hỏi.

"Không cần." Du Thanh thật sự không thể ăn nhiều như vậy. " Tôi cũng không phải là một con cá béo."

"Hì hì" Đạt Lý Nhĩ cười cười, không biết nên nói gì, anh sợ rằng bản thân mình càng nói cậu sẽ càng cảm thấy anh đang quấy rối cậu.

"Đừng có lệ với tôi như vậy, không thích hay không đồng ý cũng không sao." Du Thanh làm sao có thể không biết được thái độ của đối phương là như thế nào, cậu chỉ cảm thấy không thích hợp mà thôi: "Còn có những người khác mà."

"..."Nụ cười trên mặt của Đạt Lý Nhĩ đông cứng lại, cậu còn muốn đi gặp mặt quý tộc khác sao?

"Cảm ơn bữa cơm của anh." Du Thanh đứng dậy, dù sao đối phương cũng là người trả tiền.

"Đợi một chút." Đạt Lý Nhĩ gọi Du Thanh trở lại.

Nhưng Du Thanh vẫy vẫy tay rời đi, cậu hiện tại là nhân ngư không cần sợ đắc tội quý tộc. Mà nhiêu đây cũng chưa tính là đắc tội, chỉ là ăn ké một bữa cơm trưa mà thôi.

Đạt Lý Nhĩ nhìn thấy Du Thanh không quay lại, liền tìm đến cục quản lý gen hỏi thăm tình hình, hỏi xem khi nào thì Du Thanh gặp mặt vị quý tộc tiếp theo.

"Đây là thông tin cá nhân của nhân ngư điện hạ, chúng tôi không thể tiết lộ." Nhân viên công tác chính là hướng Đạt Lý Nhĩ trả lời như vậy, mặc dù cho Đạt Lý Nhĩ là quý tộc, anh cũng không có quyền can thiệp vào sự lựa chọn của nhân ngư.

"..."Đạt Lý Nhĩ từ trước tới giờ đều không quan tâm đến những chuyện này, nhưng mà cũng biết rằng cục quản lý gen cũng không có quyền hạn báo cáo việc như vậy với anh.

Kia anh tính hỏi một chút...Hỏi cái beep, anh trực tiếp tìm đến Lôi Mông.

Vạn nhất bạn tốt của anh mở cuộc họp, không kịp thời đến nhìn, hoặc là mặt khác có việc gì đó nên mới chậm trễ.

Đạt Lý Nhĩ chột dạ, anh nghĩ có thể là hắn lại kéo đen anh. Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên anh bị bạn thân của mình chặn, ngày bình thường cũng như vậy, hắn đi ra ngoài làm nhiệm vụ hay đi chiến trường, sẽ bỏ chặn, hơn nữa, hai người bọn họ còn có những phương thức liên lạc khác.

Hiệp hội bảo vệ nhân ngư đi cùng Du Thanh trở lại nơi cậu sống, cậu thở phào nhẹ nhõm:

"Mệt không? Trở lại rồi thì ngủ một giấc, chúng ta có thể tiếp tục hẹn gặp mặt vào ngày mai. Cũng không có vấn đề nếu cậu đến muộn hai ngày."

"Trước tiên thì ngủ trưa đã." Du Thanh không nóng nảy, cho dù bây giờ cậu vẫn chưa tìm được quý tộc thích hợp, cũng có đủ loại quả quý hiếm ăn mà.

Thật tình, Omega nhân ngư có đãi ngộ thật tốt, lúc này đây cậu liền suy nghĩ đến việc học trưởng Alpha tiến hành giải phẫu thành nhân ngư, không biết cải tạo có thành công không.

Phải biết rằng phẫu thuật biến đổi nhân ngư không phải lúc nào cũng thành công một trăm phần trăm, nếu phẫu thuật thất bại, đại khái là có thể giữ được tính mạng, khả năng tử vong rất thấp, chỉ là bị hủy hoại tin tin tức tố mà thôi. Chẳng qua là giải phẫu cải tạo thành nhân ngư thành công là rất thấp, cho nên không có nhiều người đi thực hiện, mặc dù giữ lại được tính mạng, nhưng tin tức tố cùng chính bản thân mình lại bị hủy hoại, cùng người bình thường cũng không khác nhau là mấy.

Du Thanh không quan tâm đến điều này, bất kể người khác thành công hay thất bại, đều không liên quan đến cậu, cậu cũng không cần quan tâm đến cái vị học trưởng kia. Cậu vẫn sẽ cảm tạ việc hắn giúp cậu cản trở quy tắc ngầm, nếu như đối phương cần trợ giúp, cậu nhất định sẽ báo đáp ân tình.

Tuy rằng vụ quy tắc ngầm ấy, không cần học trưởng ra tay ngăn cản, cậu vẫn có thể chống cự, nhưng mà dù sao người ta cũng đã giúp mình, Du Thanh liền nhớ kỹ.

Đạt Lý Nhĩ sau khi kết thúc bữa ăn, liền ngồi lên xe huyền phù tăng tốc đến nhà Lôi gia.

"Lôi Mông, Lôi Mông, ngươi ở đâu" Đạt Lý Nhĩ vội vội vàng vàng, vừa mới tới phòng khách đã bắt đầu gọi hắn.

Quản gia ban đầu là muốn cho Đạt Lý Nhĩ trước tiên ở phòng khách chờ, nếu như không phải vì biểu tình của Đạt Lý Nhĩ quá lo lắng, quản gia cũng không muốn để cho anh ta vào. Bởi vì chủ nhân đã dặn rồi, đừng tùy tiện để Đạt Lý Nhĩ bước vào, cứ để anh ta chờ.

"Ta tìm được bạch nguyệt quang của ngươi rồi." Đạt Lý Nhĩ lớn tiếng nói, chỉ sợ Lôi Mông không chịu ra ngoài gặp anh.

Chuyện này không phải là chưa từng xảy ra, Đạt Lý Nhĩ có mấy lần vào được, ngồi ở phòng khách thật lâu cũng chưa nhìn thấy người, rõ ràng là hắn ta có ở nhà nhưng lại không chịu gặp anh. Anh bất quá chỉ là tiến vào mà chưa có sự cho phép thôi, giữa bạn bè với nhau, nào có cần quan tâm nhiều như vậy?

"Nếu như ngươi không ra ngoài, cậu ấy sẽ đi xem mắt mù quáng với những quý tộc khác." Đạt Lý Nhĩ nói:

" Cậu ta sẽ gả cho người khác đó! Nếu như ngươi không tin ta, thì xem quang não trước rồi lại nói, giữa trưa ta và cậu ấy còn vừa mới hẹn hò."

A, a, a không đúng, anh ta tại sao lại kể ra chuyện buổi trưa, Đạt Lý Nhĩ ảo não nghĩ.

Không được, tốt nhất là anh vẫn nên chạy đi, Đạt Lý Nhĩ quyết định sẽ chạy trốn, dù sao nói thì cũng đã nói rồi. Nhưng anh còn chưa bước ra được tới cửa, anh đã bị người chặn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro