Chương 4: Vội vàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi vừa nói cái gì?" Đạt Lý Nhĩ vừa đi được vài bước, đã bị Lôi Mông tóm lại.

Đạt Lý Nhĩ thấy được nơi đáy mắt Lôi Mông tràn ngập sự vội vàng cùng phẫn nộ, anh dám cám đoan nếu chính bản thân nói ra dù chỉ là nửa lời giả dối , nhất định sẽ bị hắn ném ra ngoài.

" Buổi trưa hôm nay..." Đạt Lý Nhĩ hít thật sâu, quên đi, bởi vì lúc nãy đã nhắc đến việc hẹn hò buổi trưa, bây giờ cũng không có khả năng coi như là chưa từng đề cập đến, Lôi Mông sớm hay muộn gì cũng sẽ biết:

" Buổi trưa, ta đi xem mắt với nhân ngư, người mà cùng người trong lòng ngươi giống nhau như đúc, ngươi nhìn xem có phải hay không?"

Đã là bạn tốt, tại sao lại không biết rõ bạch nguyệt quang trong lòng bạn thân mình lớn lên có bộ dạng ra sao chứ, cũng không thể cưới người cực kì giống bạch nguyệt quang của bạn thân đi.

Đạt Lý Nhĩ không vì mong muốn cưới nhân ngư đến nỗi hành sự nông nổi, nhân ngư cũng quan trọng, con nối dõi cũng quan trọng, nhưng không thể bỏ mặc bạn tốt được. Nếu anh thật sự làm như vậy, không chỉ tình bạn giữa cả hai người không thể tiếp tục, mà ngay cả mối quan hệ hợp tác hữu nghị cũng sẽ sụp đổ.

"Tại thời điểm xem mắt, ta liền đem ảnh chụp chụp gửi đến ngươi qua quang não." Đạt Lý Nhĩ chắp tay trước ngực: " Có thể đem ta từ danh sách đen kéo ra không?"

Đạt Lý Nhĩ cam đoan, anh nhất định ở trong danh sách bị kéo đen của Lôi Mông.

Lôi Mông nghe được lời này, liền buông Đạt Lý Nhĩ, chuẩn bị mở ra quang não.

" Tiếp đó..." Đạt Lý Nhĩ lại một lần nữa hít sâu: " Có thể hay không đừng kéo đen ta nữa, suy nghĩ một chút, ngươi có phải đã bỏ lỡ tin tức quan trọng rồi không? Nghe nói cục quản lý gen đã báo cho ngươi một nhân ngư có độ xứng đôi với ngươi rất cao, phỏng chừng chính là cậu ấy đi ?"

Chậc, chậc, chậc, nếu như không phải chính mình tới, nếu như Lôi Mông không đi xem mắt, Đạt Lý Nhĩ khẳng định nhân ngư kia thật nhanh sẽ cùng quý tộc khác hẹn hò, quý tộc bọn họ rất sẵn sàng cùng một nhân ngư ở bên nhau.

Khoan, có lẽ quý tộc tiếp theo kia chắc chắn sẽ đồng ý.

Đạt Lý Nhĩ không khỏi cảm thán nghĩ, nếu như Du Thanh cùng bạch nguyệt quang của bạn tốt lớn lên không giống nhau, phỏng chừng chính anh đã theo đuổi cậu.

"Du Thanh?" Lôi Mông nhíu mày.

" Chính là cậu ấy..." Đạt Lý Nhĩ đang chuẩn bị nói chuyện khác liền nhìn thấy Lôi Mông chạy ra ngoài cùng với một trận gió thổi đến.

" A, khoan đã, ngươi biết cậu ta đang ở nơi nào sao?"

Ở nơi nào? Lôi Mông quả thật không có nghĩ nhiều, nếu như muốn biết nhân ngư đang ở nơi nào, hắn đi điều tra một chút liền có thể tìm được.

Vì thế Lôi Mông trực tiếp liên hệ hiệp hội bảo vệ nhân ngư, ban lãnh đạo của hiệp hội cũng không nghĩ tới Lôi Mông thế nhưng lại tìm đến bọn họ.

"Rốt cuộc đã suy nghĩ cẩn thận, muốn gặp mặt nhân ngư sao?" Vị lãnh đạo này tuổi khá lớn, cũng có quen biết Lôi Mông, tiện thể còn trêu chọc vài câu:

"Cái kia, nhân ngư cùng ngài có độ xứng đôi 99,9%, nếu không phải ngài từ chối, cậu ấy hôm nay cũng không cần phải cùng người khác coi mắt. Như thế nào, có phải ngài hối hận rồi không?"

"Người hiện tại đang ở nơi nào?" Lôi Mông hỏi lại, hắn muốn gặp.

Coi mắt gì đó, tạm thời liền không cần, Lôi Mông chỉ muốn xác nhận xem Du Thanh có phải hay không chính là người trong lòng hắn.

Rõ ràng người kia cũng chỉ là một Omega bình thường, nhưng mà, cũng không bình thường. Tin tức tố của cậu siêu cấp dễ ngửi, cùng hắn độ xứng đôi nhất định rất cao, nhưng trước khi bọn họ có thời gian tiếp cận gần với nhau hơn, Lôi Mông lại biết được rằng người đó đang cùng Alpha khác hẹn hò.

Alpha đó là một quý tộc, một quý tộc không có trách nhiệm, bị người nhà bắt đính hôn cùng nhân ngư, còn nghĩ cùng Omega khác ngược luyến tình thâm.

Sau đó, chờ Lôi Mông chú ý thời điểm, người trong lòng liền biến mất. Lôi Mông phái người đi tra, chỉ đơn giản tìm được người trong lòng chính mình bị người nhà của tra nam quý tộc khi dễ, còn bị người khác đuổi giết.

Mặc dù việc đuổi giết này không hẳn là do nhà quý tộc thực hiện, Lôi Mông mấy năm nay vẫn là chèn ép cái gia tộc quý tộc cùng gia tộc nhân ngư đính hôn với gia tộc đó suốt những năm qua. Nói nhân ngư chính là kiêu ngạo thành quen, không cố ý, chỉ muốn dạy cho kẻ thứ ba xen vào hôn nhân của người khác một bài học.

Ha ha, cái gì mà kẻ thứ ba, rõ ràng là quý tộc cùng mỹ nhân ngư mới chính là người ghê tởm.

Mỗi khi Lôi Mông nhớ đến điều này, hắn cảm thấy người trong lòng mình có đôi mắt thật sự mù quáng.

"Khu bảo vệ an toàn." Lãnh đạo hiệp hội bảo vệ nhân ngư nói.

"Nơi nào?" Lôi Mông lại dò hỏi: "Ta dùng danh nghĩa Lôi gia đảm bảo, tuyệt đối không làm bị thương nhân ngư, càng không cản trờ nhân ngư tự do kết hôn."

Không cần phải lo lắng hắn cưỡng gian nhân ngư, hắn cũng không muốn tổn tương đến nhân ngư, chỉ đơn giản là bản thân muốn đi nhìn xem. Hắn thật sự hy vọng nhân ngư kia chính là người trong lòng hắn, nhưng cũng sợ cậu vì bị người trong lòng làm tổn thương mới quyết định giải phẫu cải tạo thành nhân ngư, nhất định đã phải chịu biết bao nhiêu tổn thương.

Lúc trước, Lôi Mông xác thật điều tra rằng cậu bị người ta đuổi giết, sống không thấy người nhưng chết lại không tìm được xác, hắn tình nguyện tin tưởng cậu còn sống còn hơn là tin rằng người trong lòng mình đã chết.

"Chờ một lát, tôi gửi địa chỉ cho ngài qua quang não." Vị lãnh đạo kia không còn cách khác, ông tin tưởng nhân phẩm của Lôi Mông. Cho dù bản thân ông từ chối, nhưng xét đến thế lực của Lôi gia, vẫn có thể đơn giản tra được.

"Đừng để người ngoài biết được." Lôi Mông không quên nhắc nhở đối phương một câu, mặc kệ nhân ngư kia có phải người trong lòng hắn hay không, hắn đều không hy vọng lãnh đạo hiệp hội bảo vệ nhân ngư đem sự tình hắn hỏi địa chỉ tiết lộ ra ngoài.

"Điều đó là đương nhiên" Lãnh đạo hiệp hội bảo vệ nhân ngư gật đầu, ông không ngu ngốc, làm việc riêng tư cho người ta đi cửa sau, lộ ra, ông còn biết ăn nói như thế nào.

Chậc chậc, lúc trước muốn Lôi Mông coi mắt, Lôi Mông lại từ chối, bây giờ không biết tại sao lại thay đổi muốn gặp người. Đúng là tuổi trẻ mà.

Lãnh đạo hiệp hội bảo vệ nhân ngư cũng không lo lắng nhiều như vậy, cũng không thông báo cho nhân viên đang chăm sóc nhân ngư, dù sao Lôi Mông cũng chỉ đứng xem, không có khả năng sẽ dọa đến nhân ngư. Lôi Mông chắc chỉ là đứng ở ngoài sân nhìn xem, cũng không chắc sẽ đi vào, vậy càng không đáng nói.

Mà Du Thanh căn bản không biết chuyện này, trước đó ở hành tinh khác nghiên cứu, sau khi thay đổi thân phận liền đến đế tinh.

Du Thanh đến Đế tinh không phải vì bạn trai quý tộc trước đây ở Đế tinh, mà chỉ cảm thấy đơn giản đồ ăn ở đế tinh tương đối ngon. Đế tinh phồn hoa, Du Thanh nghĩ đến Đế tinh cũng tốt, vạn nhất ngày nào đến kỳ phát tình, cũng có thể tìm được một Alpha thích hợp.

Không những vậy, đăng kí kết hợp tại cục quản lý gen của Đế tinh đơn giản thuận tiện hơn nhiều, và có rất nhiều quý tộc trong Đế tinh.

" Phiền phức thật." Du Thanh dựa nửa người vào sô pha, ngày mai còn phải tiếp tục coi mắt, cảm giác cậu chính là một con cá mặn chờ đợi khách hàng đến mua sắm.

Du Thanh chọc chọc quang não, cậu đã từ chức, nói rằng tiền lương tháng này cam kết sẽ phát co cậu, tại sao đến bây giờ còn chưa gửi đến đây? Đó cũng chỉ tính là vài ngàn, tuy rằng không đủ khả năng mua mấy trái anh đào siêu cấp quý hiếm của tinh cầu MK23, nhưng tích tiểu thì thành đại, tiền dù nhỏ đến đâu cũng là tiền.

Cậu cảm thấy mình tốt nhất nên liên hệ đến tài vụ của công ty hỏi bọn họ có phải hay không quên trả lương cho cậu.

Cửa ra vào và cửa sổ của ban công vô tình để mở, vì vậy Lôi Mông trèo lên cửa sổ, cẩn thận trốn tránh xem.

" Là tôi, Du Thanh, các người có phải hay không đã quên trả tiền lương cho tôi?" Du Thanh siêu hung dữ mà nói: " Những người khác đều được nhận lương từ hôm qua, tại sao tôi đến bây giờ vẫn chưa có? Các người là muốn nhận thư từ luật sư của tôi, hay là muốn tôi gọi điện thoại trực tiếp."

'Này, có muốn trả tiền không, tôi đánh các người một trận nhé!' Lôi Mông đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lúc trước được cậu cứu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro