Chương 30: Kết quả giám định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân ngư tự nhiên làm xét nghiệm ADN cùng người bình thường, đó là một chuyện phi thường phiền toái, độ chính xác thấp, còn phải dùng phương pháp đặc thù tiến hành xét nghiệm ADN, không có nhanh như vậy liền có kết quả. Người thường xét nghiệm ADN, rất mau, một hai giờ là có thể biết được, nhân ngư tự nhiên nhanh nhất cũng phải tốn thời gian hai ba ngày.

Dù cho hao phí thời gian dài, cũng không nhất định có thể giám định ra kết quả.

Du Thanh không ôm hy vọng, ở trong trí nhớ, cậu lúc đầu chính là sinh hoạt ở trong biển rộng. Đương nhiên, cậu cũng không có ngốc đến mức cho rằng chính mình không có cha mẹ, cho rằng chính mình là là do nước biển ngưng tụ mà thành, ý tưởng nước biển biến thành người là cách nói dùng để lừa tiểu hài tử mà thôi, người lớn không có khả năng đi tin tưởng.

Nhưng mà, vả mặt chính là tới nhanh chóng như vậy.

Sau khi giám định có kết quả, Du Thanh cùng Sở nhị phu nhân 99.9% là quan hệ mẫu tử, cùng Sở nhị gia là quan hệ phụ tử.

"Hai người có phải hay không lấy sai đồ vật đem đi giám định." Du Thanh nhíu mày, sao có thể, chính cậu nghĩ bản thân mình là nhi tử của biển rộng đã không tồi, sao có thể có cha mẹ là nhân loại? "Sở nhị phu nhân không phải nhân ngư, về vấn đề di truyền, cũng khó đi."

Du Thanh không tin, tuyệt đối là có người lấy sai đồ vật đem đi nghiệm chứng.

:"Không cần làm như vậy." Du Thanh phi thường nghiêm túc nói, "Ta không cần chỗ dựa, không cần làm giả."

Trong chốc lát, Du Thanh cùng Lôi Mông ở Lôi gia, không có mặt người Sở gia, Du Thanh mới dám cùng Lôi Mông nói như vậy. Du Thanh hoài nghi là do Lôi Mông đụng tay, xác suất người Sở gia xuống tay rất thấp, ai lại đi nguyện ý nhận một người không có quan hệ huyết thống làm con, Sở nhị phu nhân đã từng thất vọng nhiều lần như vậy rồi, còn có thể tiếp tục có thêm thất vọng.

Nếu như giở trò bịp bợm, sẽ chỉ làm bà ấy càng thêm thương tâm. Du Thanh một chút cũng không muốn lừa gạt người Sở gia, cậu cũng không có muốn tài sản của Sở gia, mặc dù thân phận địa vị của chính mình so với Lôi Mông không bình đẳng, cũng không có tự ti như vậy, thật sự không cần nhà mẹ đẻ cường đại làm điểm tựa.

"Không làm giả." Lôi Mông thật sự không có đi làm giả.

"Đó chính là do bọn họ lấy nhẩm rồi đi, Sở nhị phu nhân cũng không phải chỉ có một cái hà." Du Thanh cho rằng người Sở gia nhất định là cầm nhầm đồ của người con khác đi làm giám định, "Cục quản lý gen có gen của tôi, so sánh một chút, liền biết có là giả hay không, nếu sai thì không thể trở thành đúng được."

Thời điểm Du Thanh nhìn thấy báo cáo xét nghiệm ADN, không có cao hứng. Hiện tại cùng Lôi Mông nói như vậy, cũng là đơn thuần mà vì hiện thực nói rõ ràng.

"Không gạt anh, ta vào khoảng bảy tuổi mới đi cô nhi viện, ngay từ đầu đều là dựa vào biển rộng sinh hoạt." Du Thanh thấy Lôi Mông không thừa nhận, không có tiếp tục nói Lôi Mông không đúng, cẩn thận ngẫm lại, Lôi gia lợi hại như vậy, đối phương xác thật cũng không cần phải vì chính mình làm giả, nếu như bị vạch trần, còn đắc tội người Sở gia, rất có thể là do cầm nhầm thật: "Đừng nói, sinh hoạt ở cô nhi viện so với hoàn cảnh ban đầu sống ở ven biển khá hơn nhiều, cá sống không ngon miệng."

Du Thanh nói, không có khiến cho Lôi Mông hoài nghi. Có cô nhi ở địa phương thuộc tinh cầu xa xôi không đi cô nhi viện, chỉ tìm đồ vật ăn. Có đôi khi, nhân viên công tác cô nhi viện cũng không có khả năng biết nơi nào có cô nhi, không có khả năng đi tìm, còn có một số gia đình nghèo cũng gặp khó khăn trong việc nuôi dạy con cái, dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông.

"Vậy để cho bọn họ dùng gen của cậu lưu tại cục quản lý trình tự gen làm giám định lại." Lôi Mông cho rằng người trong lòng nói cũng không có sai, cẩn thận một ít cho thỏa đáng.

Hơn nữa sự tình làm sao lại ngẫu nhiên như vậy, không nên phạm sai lầm, nếu phạm sai lầm sẽ rất xấu hổ.

Lôi Mông không cảm thấy có chuyện gì, lại không nghĩ muốn người trong lòng bị thương. Hắn cẩn thận nhìn biểu tình người trong lòng một cái, bộ dáng của đối phương cũng không giống như là chờ mong thân tình, như vậy cũng khá tốt.

Vì thế Lôi Mông liên hệ Sở Tiêu, ở trước mặt Du Thanh mặt nói cho Sở Tiêu: "Có phải hay không không cẩn thận đem tóc cậu cầm nhầm đi, xét nghiệm lại đi, dùng gen của bạn lữ tôi lưu lại ở cục quản lý trình tự gen làm giám định lại. Cậu yêu cầu, chúng tôi bên này đồng ý, liền có thể làm."

"Nói như vậy, liền nửa công khai." Sở Tiêu nói, hắn không cho rằng chính mình sẽ làm sai, nhưng nếu như là vạn nhất thì sao.

"Cái này." Du Thanh xoa xoa nhẹ đùi, một mảnh vẩy cá từ trong ống quần rớt ra, thật đau.

Sau này, không bao giờ nhổ vảy nữa, một mặt vảy còn có chứa một chút đỏ tươi. Hiện tại không phải mùa lột vảy, liền không nên rút vảy, nếu không phải vì muốn chuẩn xác một ít, Du Thanh mới không rút vẩy cá.

Là một con cá tàn nhẫn!

Lôi Mông trăm triệu lần không dám nghĩ tới Du Thanh thế nhưng lại đi rút một mảnh vảy xuống dưới, rút vảy từ đuôi cá, so với việc đem móng tay nhân loại nhổ ra, đó là đau giống nhau. Trừ phi vẩy cá tự nhiên rơi xuống, nếu không phi thường đau.

Ngay sau đó, hai chân Du Thanh liền biến thành đuôi cá màu lam.

"......" Du Thanh nhìn quần dài rơi trên mặt đất, ngay sau đó từ trong không gian lấy ra thảm lông che trên đuôi cá.

Cố tỏ ra ngầu không thành công......

Du Thanh làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, từ mâm đựng trái cây trên bàn cầm mấy quả cherry, bổ sung điểm vitamin, xoa dịu cơn sốc.

"Cậu tới đây một chút, dùng thứ khác làm giám định." Sau khi Lôi Mông nói xong, vội vàng cắt đứt quang não, muốn nhìn Du Thanh một chút, rốt cuộc từ nơi nào rơi xuống một mảnh vảy, có phải hay không xuất huyết.

"Không có việc gì." Du Thanh có chút hoảng, ngăn cản Lôi Mông xốc lên thảm lông, bọn họ còn ở trong phòng khách đấy.

Cho dù hiện tại cũng chỉ có hai người bọn họ, Du Thanh cũng không nghĩ ở trong đại sảnh để Lôi Mông xem xét đuôi cá chính mình, cảm thấy quá thẹn.

Lôi Mông đang vội vã xem Du Thanh bị thương nơi nào, làm sao khả năng đi xem vành tai Du Thanh có hồng hay không.

"Thật không có việc gì." Du Thanh lại lần nữa nhấn mạnh.

"Trên vảy có máu." Lôi Mông cũng không phải mắt mù, mặt trên còn có một chút đỏ.

"Lên lầu thoa dược là được." Du Thanh bỗng nhiên nghĩ đến phim truyền hình đều là gạt người, cái gì mà nhân ngư tùy ý liền từ đuôi cá nhổ rút ra một mảnh vảy đem cho Alpha làm tín vật đính ước, cậu lẽ ra không nên xem nhiều phim truyền hình như vậy, kết quả là đem chính mình làm bị thương.

Vảy dính với thịt, không phải là thời điểm tự động rớt vảy thì chính là đau.

Lôi Mông lười biếng bế Du Thanh lên, chuẩn bị lên lầu.

"Vảy!" Du Thanh nhưng không muốn chính mình rút ra một mảnh vảy một cách vô ích.

"Để ở đó đi, không mất được." Lôi Mông nói, nhưng nhìn thấy sự không tán thành dưới ánh mắt Du Thanh, vẫn là lựa chọn đem vảy mang lên lâu.

Sau khi trở lại phòng, Lôi Mông lập tức liên hệ bác sĩ gia đình lại đây, dị năng cấp bậc hắn cao, nhưng hắn không phải bác sĩ, vẫn là nên để bác sĩ nhìn một cái. Đuôi cá của nhân ngư đều thực yếu ớt, cũng không có nhân ngư tự nhiên rút vảy như vậy.

"Đừng làm như vậy nữa." Lôi Mông đem Du Thanh đặt ở trên giường, lúc này mới xốc thảm lông lên, hắn thấy được ở trên đuôi cá có một chỗ dính một chút máu tươi, không dám duỗi tay đụng vào, sợ làm đau người trong lòng.

"Không có lần sau!" Du Thanh kiên định nói, tuyệt đối không có khả năng lại làm như vậy, quá đau, vẩy cá còn khó mọc lại.

"Bị trọc thì phải làm sao." Lôi Mông nói, "Vậy cậu không phải chỉ có đau không thôi, mà còn phải thương tâm một đoạn thời gian rất dài ...... Ta cũng không yên tâm."

Lôi Mông nhìn về điểm đỏ tươi, liền cảm thấy thâm tâm chính mình cũng đang run.

"......" Du Thanh không phải là lần đầu tiên nghe được Lôi Mông nói lời quan tâm mình, chính cậu thời điểm trước kia rớt vảy cũng liền rụng, thời điểm vảy mọc còn có chút ngứa, cậu đều chính tâm trạng giấu đi.

Hiện giờ, Du Thanh bỗng nhiên cảm thấy có lẽ chính mình lúc trước hẳn là nên để mọi người biết cậu là nhân ngư, có lẽ cậu có thể được rất nhiều sự quan tâm. Bất quá sự quan tâm của những người đó, cùng quan tâm của Lôi Mông đều không giống nhau.

"Không có khả năng trọc." Du Thanh phục hồi tinh thần lại, tuyệt đối là bởi vì khuôn mặt của đối phương quá xinh đẹp, dọa cậu hoảng sợ, nguyên lai cậu cũng là một nhan cẩu tiềm tàng, tuyệt đối là bởi vì như vậy: "Nếu là trọc, anh ghét bỏ tôi sao?"

"Ghét bỏ." Lôi Mông trả lời: "Tại sao lại có thể đem chính mình làm trọc chứ, phải đau đến bao nhiêu chứ."

"Ừ, cạo trọc chứ không phải rút vẩy cá." Du Thanh đùa giỡn nói.

"Không cần, tôi có thể giúp cậu gội đầu." Lôi Mông nhìn về phía mái tóc Du Thanh, người trong lòng tóc dài một chút cũng không sao, chính mình có thời gian, có thể giúp đỡ người trong lòng làm sạch.

Trước khi bầu không khí giữa Lôi Mông cùng Du Thanh càng thêm ái muội, bác sĩ liền tới rồi. Trương bác sĩ là một người ở phương diện nhân ngư cũng rất có rất nhiều nghiên cứu, nếu không phải như thế, Lôi Mông cũng không có khả năng để Trương bác sĩ đến đây.

Tiếng đập cửa vang lên, Lôi Mông không nói gì nữa, mà là để bác sĩ tiến vào.

Trương bác sĩ xem xét đuôi cá Du Thanh, thấy được tổn hại da cá, vảy là công cụ bảo hộ đuôi cá nhân ngư, cũng là từ thịt mọc ra.

"Mấy ngày tới không nên để đụng nước." Trương bác sĩ lấy ra tăm bông đem máu tươi dính trên vảy lau khô, lại ở trên miệng vết thương bôi dược, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Lôi Mông, "Ngài có thể dùng nước ấm để phu nhân lau đuôi cá, khăn lông phải vắt khô, nước lau cũng không nên dùng nhiều, xịt một chút là được"

Trương bác sĩ không có trực tiếp nói với Du Thanh, mà là nói cho Lôi Mông, làm chồng thì nên chiếu cố bạn lữ.

"Nhân ngư tự nhiên thân thể tuy là tốt, nhưng cũng không thể tùy ý lăn lộn." Trương bác sĩ nhấn mạnh: "Chú ý tránh cho nhiễm trùng."

Trương bác sĩ vừa thấy miệng vết thương, liền biết vảy không phải tự nhiên rơi xuống. Vảy nhân ngư rất khó tái sinh mọc ra tới, đặc biệt là nhân ngư cải tạo, phải một đoạn thời gian rất dài mới có thể một lần nữa mọc lại, nhân ngư tự nhiên thì tốt hơn một chút.

Thời điểm Sở Tiêu đến, vừa lúc nhìn thấy trương bác sĩ từ trên lầu xuống dưới.

"Làm sao vậy?" Sở Tiêu dò hỏi.

"Rút vảy không phải thói quen tốt." Trương bác sĩ sâu kín nói, có nhiều quý tộc chính là cổ quái, chạy tới rút vảy nhân ngư. Ông là bác sĩ gia đình của Lôi gia, nhưng cũng không thể xác định Lôi đại nhân có đam mê như vậy hay không, lại nhìn người trước mắt, người trước mắt tốt nhất không nên có đam mê như vậy đi: "Vẩy cá của nhân ngư không có công hiệu tăng cường xác suất thành công của giải phẫu cải tạo nhân ngư."

"......" Sở Tiêu có chút ngốc, lời như vậy là có ý tứ gì?

Trương bác sĩ không có nhiều lời, mang theo hòm thuốc rời đi, người trẻ tuổi hiện tại, chơi quá sẽ sẽ mất mạng.

Ở trên lầu Lôi Mông hiển nhiên không biết chính mình bị người ta hiểu lầm, hắn hiện tại chính là để người trong lòng nằm trên giường, trước mắt nên dưỡng cái đuôi.

"Chút nữa, là có thể biến thành hai chân, không có việc gì." Du Thanh vừa mới muốn chứng minh đuôi cá của chính mình không có việc gì, có thể biến thành hai chân, nhưng đuôi cá lại không nghe lời.

Tức giận nha, Du Thanh bị chính mình làm cho tức giận, thân thể không nghe lời, muốn cùng đại não tách ra!

"Ngoan, nghỉ ngơi." Lôi Mông đem chăn đắp Du Thanh một cách đàng hoàng, người trong lòng có bộ dáng ấu trĩ như vậy, cự tuyệt để hắn nhìn cậu. Được, vì muốn cho người trong lòng nằm xuống an ổn, hắn chậm rãi nói: "Vảy, ta mang xuống lầu."

Lôi Mông không nghĩ tới người trong lòng lại nhổ xuống một mảnh vảy, chỉ cần nhìn phiến vảy trống trơn trên tay kia, hắn liền đau lòng không thôi.

-------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro