Chương 31: Phản tổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng khách, Sở Tiêu tiếp nhận túi vảy trong suốt trong, hắn nhìn thấy được vảy có chút đỏ tươi.

"Là rút ra sao?"Sở Tiêu cũng không phải mắt bị mù, sao có thể không nhìn ra, cái vảy kia nhìn qua rất mới mẻ.

"Đúng vậy." Lôi Mông gật đầu, nghĩ tới một chút cũng không vui, người trong lòng như thế nào lại không dùng tóc, cảm thấy tóc quá dễ dàng nhổ xuống sao sao?

Tóc của bọn người Sở Tiêu lại không phải tóc dài, không có dễ dàng nhầm lẫn như vậy. Nhưng dù như thế nào Du Thanh cũng đã rút vảy, lúc ấy Lôi Mông không biết, nên không thể ngăn cản, hiện tại càng không thể không đem vảy đưa đi.

"Vảy không phải tóc, không dễ dàng nhầm lẫn." Lôi Mông nói: "Cẩn thận một chút tương đối tốt."

"Là do ngươi nói sao?" Sở Tiêu khẽ nhíu mày, hiển nhiên không tán thành hành vi này, rút vảy là một loại chuyện phi thường bất lợi với nhân ngư, thập phần đau đớn, thời gian trôi qua tuy rằng không có tiếp tục đau đớn như vậy, nhưng cũng không có khả năng so sánh giống với bình thường.

"Không phải." Lôi Mông lạnh giọng, chính mình sao có thể nói như vậy: "Em ấy là một người rất lý trí người."

Người trong lòng chính mình không có khả năng vì muốn leo lên Sở gia, liền hành động mù quáng.

Lôi Mông chính là đau lòng cho bạn lữ, bạn lữ không tin điều đó, không cảm thấy cha mẹ thân sinh có tồn tại, cho nên mới không màng thân thể mà nhổ xuống một mảnh vảy một cách dễ dàng như vậy.

"Cậu ấy......" Sở Tiêu hơi há mồm, chung quy lại không nói gì thêm.

Sau khi Sở Tiêu nhận được kết quả giám định, chưa nói cho mẹ hắn biết, liền nhận được thông báo của Lôi Mông. Hắn nhìn ra được thái độ Lôi Mông, qua lời đối phương nói, cũng minh bạch thái độ Du Thanh, Du Thanh căn bản là không có nghĩ tới việc tìm cha mẹ.

Cũng đúng, Du Thanh là nhân ngư tự nhiên, lại còn gả cho Lôi Mông, xác thật không cần phải tìm lại cha mẹ.

"Có kết quả giám định sớm một chút." Lôi Mông không nhiều lời, loại chuyện này không phải chuyện bọn họ có thể tùy ý thay đổi.

Sở Tiêu cầm phiến vảy kia, nội tâm trầm trọng. Nếu như mẫu thân không có đột nhiên nảy ra ý tưởng, nếu như bọn họ không có cùng Du Thanh làm báo cáo xét nghiệm ADN, có lẽ đã không có một màn này.

Mỗi một lần xét nghiệm ADN, người Sở gia đều không có giở trò bịp bợm, không cố ý làm giám định cơ cấu đưa ra kết quả báo cáo là giám định không phải thân tử. Năm đó, Sở nhị phu nhân đi cô nhi viện muốn cùng những cô nhi đó làm xét nghiệm ADN, cũng là làm một cách chân chính.

Sở tam phu nhân bên kia đã từng muốn làm giả, đem thân thích trong nhà của Sở tam phu trở thành hài tử thân sinh của Sở nhị phu nhân. Tất nhiên là hành động của Sở tam phu nhân không có thành công, bị người của Sở nhị gia bọn họ nhìn thấu. Vì thế, quan hệ giữa Sở nhị gia cùng Sở tam gia càng thêm không xong.

Cố tình Sở tam gia rất yêu thích Sở tam phu nhân, không bỏ được, không dám nói Sở tam phu nhân không đúng, còn nói nếu như hài tử của Sở nhị gia đã chết, vậy thì nên nhận nuôi một đứa, coi như là an ủi.

"Để tâm chút, đừng nhầm lẫn với người khác." Lôi Mông không nhắc tới việc bên trong Sở gia có nhiều phức tạp, Sở gia bên trong nhiều phức tạp như thế nào cũng mặc k, chỉ cần không liên lụy đến người trong lòng chính mình là được.

"Yên tâm." Sở Tiêu biết Lôi Mông lo lắng, Sở tam phu nhân bên kia cùng Tần Miên có quan hệ không tồi, Tần Miên phía trước còn từng tìm Du Thanh gây phiền toái.

Sở Tiêu cầm vảy đi rồi, giám định ra kết quả nhanh một chút mới được.

Chạng vạng, Du Thanh tính toán từ trên giường đệm leo xuống, thiếu một mảnh vảy, cái đuôi liền không nghe lời, không thể biến thành hai chân, cậu liền dùng cái đuôi đi đường. Du Thanh rất ít khi dùng đuôi di chuyển ở trên đất bằng, đi lại không có dễ dàng, còn không nhanh bằng nhảy đâu.

"Cẩn thận." Sau khi Lôi Mông tiến phòng liền nhìn thấy Du Thanh đang kéo đuôi cá đi, ngay sau đó tiến lên, chặn ngang người cậu rồi bế lên, đem người đặt ngồi trên sô pha: "Đợi một chút, bữa tối sắp xong rồi."

Lôi Mông đã sớm dặn dò người hầu, muốn bọn họ đem bữa tối đưa lên lâu.

"Có thể xuống lầu, không cần phức tạp như vậy......" Du Thanh duỗi tay vỗ vỗ đuôi cá chính mình, chưa kịp vỗ tới cái thứ hai, đã bị Lôi Mông bắt lấy tay.

"Đừng nhúc nhích." Lôi Mông nghe được âm thanh bạch bạch khi Du Thanh đập đuôi cá, liền kinh hãi, vội vàng ngăn cản người trong lòng, đây là ghét bỏ cái đuôi chịu thương chưa đủ nhiều sao? "Muốn bị vảy làm tổn thương tay sao?"

"Tôi có mặc váy mà." Du Thanh nói, đã được ngăn cách bởi một tấm vải dệt, sao có thể làm bị thương tay.

"Vậy cũng không được." Lôi Mông nghe được thanh âm kia, liền cảm thấy da đầu tê dại, tổng cảm thấy người trong lòng muốn bị thương: "Chờ ăn cơm."

Người hầu rất mau đã đem bữa tối đưa tới, Lôi Mông thế nhưng còn tự mình uy Du Thanh ăn.

Du Thanh muốn nói đôi tay của cậu không có vấn đề, là rút một mảnh vảy...... Nhưng sau khi nhìn thấy quan tâm nơi đáy mắt Lôi Mông, cậu cuối cùng vẫn không có cự tuyệt.

Sở gia, Sở nhị phu nhân muốn sớm biết đáp án, nàng cho rằng đã đến giờ, hẳn là đã ra kết quả, liền hỏi Sở Tiêu.

"Còn phải chờ thêm hai ngày." Sở Tiêu không có nói kết quả giám định lúc trước: "Lần trước, nhân viên công tác của trung tâm giám định đem đồ vật đặt ở góc, trong lúc nhất thời liền quên mất."

Sở Tiêu không có khả năng nói rằng kết quả sai lầm, nếu như nói rằng có sai sót trong lúc làm giám định, Sở nhị phu nhân nhất định có thể đoán được kết quả. Sở Tiêu không muốn để người nhà nhất thời kích động liền vọt tới trước mặt Du Thanh muốn nhận rõ, Lôi Mông yêu cầu giám định một lần nữa, vậy thì giám định một lần nữa.

"Vậy chờ một chút đi." Sở nhị phu nhân gật đầu, trong lòng lại nghĩ rằng những nhân viên công tác đó làm sao có thể xuất hiện sai lầm cấp thấp như vậy đâu. Bất quá nàng đã thương tâm nhiều năm như vậy, cũng không để bụng việc chờ nhiều thêm hai ngày.

Ban đêm, Du Thanh muốn đi tắm rửa, lại bị Lôi Mông ấn xuống.

"Lau một chút là được." Lôi Mông nhớ rõ lời bác sĩ nói: "Tôi giúp cậu."

"Một chút nước, không nhiều lắm, không có thấm." Du Thanh vươn tay khoa tay múa chân: "Chỉ có một chút nước, anh dội nước, tuyệt đối yên tâm, tôi sẽ không để rớt nước đến vị trí vảy bị thương."

"Không được." Lôi Mông cự tuyệt.

"Nhân ngư cần nước." Du Thanh biểu tình héo héo, một bộ dạng muốn biến thành cá khô: "Một chút thôi."

"Cho cậu lau một chút, cũng có một chút nước." Lôi Mông cưỡng bách chính mình nhìn Du Thanh, không thể mềm lòng, không thể để đối phương nhìn ra hắn không đành lòng: "Nghe lời, qua mấy ngày là được."

"Vào khoang chữa trị, nằm một chút." Du Thanh đề nghị.

"Không phải trọng thương, không nên dùng khoang chữa trị, sẽ làm giảm khả năng miễn dịch của cơ thể, về sau càng khó khôi phục." Lôi Mông cũng muốn miệng vết thương của Du Thanh nhanh chóng lành lại, khoang chữa trị tuy nhanh, nhưng trong tình huống bình thường, không nên dùng phương pháp mà bác sĩ không kiến nghị.

Ở thời đại tinh tế, khoa học kỹ thuật phát triển mạnh mẽ, sản phẩm do công nghệ cao sản phẩm xác thật hữu dụng, nhưng mọi người không nên quá mức ỷ lại mấy thứ này.

"Không phải do khoang chữa trị quý giá sao?" Du Thanh nhỏ giọng nói thầm.

"Không phải." Lôi Mông bất đắc dĩ nói, xoa xoa đầu tóc người trong lòng: "Không có cái gì quý giá hơn cậu."

Một ít vật chết mà thôi, không có quan trọng như vậy, Lôi Mông không phải không dùng được, mà là lo lắng người trong lòng về sau bị thương càng khó khôi phục.

"Được rồi, tôi là dược tề sư, hiểu được." Du Thanh là dược tề sư, cũng hiểu được y thuật, đương nhiên biết bác sĩ không kiến nghị người bệnh có vết thương nhẹ, nằm ở khoang chữa trị để chữa trị, thời điểm trước kia cậu bị thương cũng ổn, đau một chút, rên rỉ một chút, cũng liền trôi qua.

Du Thanh cho rằng chính mình đang ra vẻ, như thế nào lại ở trước mặt Lôi Mông hành động như vậy. Nói cho cùng cũng chính là bởi vì có người quan tâm, trong lòng liền cảm giác không giống nhau.

"Vậy nghe lời anh." Du Thanh nói, chính mình là người đã có bạn lữ, không thể không có lý như vậy.

Vì bạn lữ, vẫn là nên bảo vệ thân thể, chính mình thọ mệnh mới không có ngắn như vậy, nhất định sống được thật dài, đỡ phải lo Lôi Mông về sau sẽ tìm người khác.

Du Thanh lén lút mà tính toán, chính mình vẫn là không nên nói cho đối phương bản thân cậu có ký ức truyền thừa nhân ngư, không nói cho đối phương biết chính mình có thể sống được rất lâu. Nếu như đối phương một ngày nào đó cảm thấy cậu phiền chán, chờ hắn chết, bản thân cậu lại có thể sống được rất lâu, liền đem tài sản thừa kế của Lôi Mông, sẽ để nhi tử kế thừa hết thảy tài sản của Lôi gia, đem Lôi Mông ném tới tinh cầu hẻo lánh.

Du Thanh ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Lôi Mông một cái, xem ra đối phương lớn lên cũng không quá tệ, cuộc sống này trước tiên cứ tiếp tục đi.

Kích động một chút, Du Thanh liền cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, không ổ, lỗ tai thay đổi.

Du Thanh vội vàng vươn đôi tay che lại lỗ tai, mẹ nó, lỗ tai lại muốn biến thành lỗ tai cá, nhòn nhọn có vây!

Một bàn tay che một cái lỗ tai xác thật che dấu rất tốt, cố tình lỗ tai cá thì có chút lớn.

"Đôi mắt......" Lôi Mông nói nhỏ.

"Đôi mắt?" Du Thanh hoảng loạn, lại đem tay che lỗ tai đem che đôi mắt, đôi mắt cũng sẽ biến hình, a a a a.

Du Thanh khó thở: "Không được xem!"

"Nhìn." Lôi Mông thấy Du Thanh hoảng loạn như vậy, nguyên bản còn tưởng rằng là chuyện đại sự gì, lại không có nghĩ tới lỗ tai cùng đôi mắt của đối phương đã thay đổi. Lôi Mông mặc dù đã gặp qua không ít cảnh tượng kinh hãi như vậy, nhưng kinh hãi vẫn là kinh hãi, nhưng rất mau liền đem tâm treo trên cao buông xuống, người trong lòng không phải bị thương nặng, vậy là tốt rồi.

Lôi Mông xem qua hình ảnh tư liệu nhân ngư biển sâu, bộ dáng nhân ngư biển sâu xác thật cùng nhân ngư tự nhiên cùng nhân ngư cải tạo không giống nhau. Đã từng có nhân ngư biển sâu cùng nhân loại kết hợp, nhưng mà nhân ngư biển sâu quá ít, nghe nói nhân ngư biển sâu là một loại có thể đem chính mình làm ra vẻ chết người.

Nhân ngư biển sâu đối tình yêu rất trung thủy, coi trọng hôn nhân, không thể chịu đựng dù chỉ một chút phản bội. Chuyện này cũng không có vấn đề gì, mấu chốt là ở chỗ thời điểm nhân ngư biển sâu mang thai đặc biệt dễ dàng không có cảm giác an toàn, so với người bình thường càng dễ dàng mắc bệnh trầm cảm, yêu cầu một nửa còn lại phải thường xuyên bên cạnh, nếu như một nửa còn lại không thường xuyên bầu bạn, nhân ngư biển sâu có thể đem bản thân tức giận mà chết.

Mấu chốt ở chỗ nhân ngư biển sâu còn thích ở trước mặt bạn đời nói bọn họ không có việc gì, thích cậy mạnh, thích biểu hiện bản thân rộng lượng. Chờ đến sau đó, nhân ngư biển sâu hơi thở thoi thóp, liền nói muốn ẩn nấp ở biển rộng.

Sau đó, qua những nhân ngư đó, nhóm bác sĩ rốt cuộc nghiên cứu ra đặc tính nhân ngư biển sâu, đó chính là nhân ngư biển sâu xác thật thể chất có dị năng cao, nhưng khi nhân ngư biển sâu trở nên yếu ớt, liền có thể đem chính mình yếu ớt đến chết.

Nhân loại: Khó trách nhân ngư biển sâu diệt sạch!

Nhân ngư biển sâu có thật sự tuyệt chủng hay không, không ai có thể xác minh, nhưng hiện tại nhân ngư biển sâu xác thật không có xuất hiện trước mặt con người. Hiện tại nhân ngư cải tạo dùng chính là đoạn ngắn gen của nhân ngư biển sâu để cải tạo, nhân ngư tự nhiên trên người cũng có được gen nhân ngư biển sâu, xác suất phản tổ* cực thấp.

"Đừng hoảng hốt." Lôi Mông gắt gao mà nắm lấy tay Du Thanh: "Không có việc gì, phản tổ, lại không phải quái vật."

"Sao cơ?" Giờ khắc này, trong lòng Du Thanh cảm giác kỳ quái, có chút chua chát, còn có chút ấm.

Du Thanh ở biển rộng sống như vậy nhiều năm mới lên bờ, nhân ngư trên bờ cùng cậu không giống nhau. Cậu không phải chưa từng đi tìm hiểu, cũng có từng biết đến bộ dáng nhân ngư thời xưa, nhưng cậu chính là cảm thấy so với bản thân cậu thì không giống nhau, mọi người xung quanh đem đi so sánh với cậu thì đều khác biệt.

"Không có việc gì." Lôi Mông bỗng nhiên có chút lo lắng, đặc biệt là khi trên ánh mắt Du Thanh có chút mờ mịt.

Lôi Mông nghĩ đến một ít tư liệu của nhân ngư biển sâu, không xong, có phải do chính mình vừa rồi biểu hiện quá kém hay không, nhân ngư biển sâu nội tâm đều rất yếu ớt, người trong lòng phản tổ, tâm lý có phải hay không cũng thực yếu ớt.

"Đừng lo lắng." Lôi Mông thanh âm trở nên phá lệ ôn nhu: "Ngoan."

"Có thể dội chút nước sao?" Du Thanh nghiêng đầu, đáng thương hề hề mà nhìn.

Hừ, này thì cho rằng cậu phản tổ, có phải hay không muốn hại cậu? Nếu không chiều theo ý cậu, cậu liền hậm hực cho Lôi Mông xem!

Du Thanh không cho rằng nội tâm chính mình trở nên yếu ớt giống như ở trong tư liệu, bản thân cậu rất kiên cường. Nếu Lôi Mông nguyện ý cấp nhiều nước một chút, chính mình có thể yếu ớt một chút cho hắn xem.

"Không được!" Lôi Mông quyết đoán mà cự tuyệt Du Thanh: "Buổi tối, tôi giúp cậu, cũng chỉ lau một chút, được không?"

"......" Cút, chỉ lau một chút, muốn dỗ dành ai, Du Thanh không vui.

"Tôi giúp cậu." Lôi Mông nhấn mạnh.

Ngay sau đó, Du Thanh nhảy lên, muốn dùng đuôi đánh Lôi Mông một. Tuy nhiên, đuôi cá của Du Thanh lại bị Lôi Mông ấn xuống.

"Sẽ lau cho cậu, không vội." Lôi Mông mỉm cười.

"......" Đây là một người ma quỷ, nội tâm Du Thanh đang khóc.

Du Thanh phát hiện ra Lôi Mông thật sự đem khăn lông vắt khô, không có chút nước nào. Không có quan hệ, Du Thanh tỏ vẻ chính mình có dị năng hệ nước, còn có thể làm ra một chút nước ấm, chính là nhất thời không khống chế tốt, một đoàn nước ấm lại có một nửa vẩy trúng người Lôi Mông.

"Không có việc gì, không đụng tới miệng vết thương." Việc đầu tiên Lôi Mông để ý là kiểm tra miệng vết thương của Du Thanh.

Du Thanh thấy Lôi Mông như thế, rốt cuộc ngượng ngùng vì hành động của bản thân, chỉ nói: "Anh vẫn nên tắm rửa một chút, tôi không tắm được đã đành, anh nếu như không tắm, buổi tối muốn ngủ cũng không được."

"Sợ có mùi lạ sao?" Lôi Mông buồn cười mà nhìn Du Thanh.

Gương mặt Du Thanh nóng lên, rõ ràng đối phương cũng chỉ là đang nói lời bình thường thôi.

Đêm nay, Du Thanh trở mình vài lần, không phải là do cảm thấy trên người Lôi Mông có mùi, mà là do cảm xúc chính mình không ổn định, vẩy bên hai tai đều lộ ra.

Lôi Mông không có ngủ, chính là ôm Du Thanh: "Hợp pháp, có thể ôm."

"Ôm thì ôm đi." Du Thanh nhỏ giọng trả lời.

Một lát sau, Du Thanh liền ở trong lòng ngực Lôi Mông ngủ rồi. Lôi Mông trợn tròn mắt, không ngủ, hắn suy nghĩ sự tình Sở gia, nghe nói đứa bé kia của Sở gia mới sinh ra không bao lâu, đã bị ném vào biển rộng, theo lý thuyết, hài tử kia hẳn đã chết không thể nghi ngờ, nếu như hài tử lại phản tổ nhân ngư......

Qua hai ngày, Sở Tiêu lại một lần nữa nhận được giám định kết quả, Du Thanh chính là đệ đệ ruột của hắn.

Hoang đường, quá mức hoang đường, Sở Tiêu cảm thấy quá trùng hợp, hắn lúc này đây còn muốn cố ý thay đổi cơ cấu giám định. Sở Tiêu xác thật là một người có tâm cơ thâm trầm nhiều thủ đoạn, trên chiến trường, nghĩ kỹ thuật tác chiến, như thế nào lại có thể có mỗi một chút tâm cơ chứ.

Sở Tiêu không suy nghĩ có phải hay không có người can thiệp, gen nhân ngư tự nhiên không có dễ dàng sửa chữa như vậy, nếu như thật sự cắm vào một đoạn ngắn gen đã sửa chữa, lại cũng không có khả năng xuất hiện kết quả này.

"Là em ấy, chính là em ấy." Sở Tiêu về đến nhà, nói cho cha mẹ, Du Thanh thật sự là người nhà bọn họ.

"Thật sự?" Sở nhị phu nhân kích động, lấy báo cáo giám định, nhìn kỹ: "Đúng vậy, nhất định đúng vậy, đứa bé ấy là nhân ngư, có thể ở trong biển sinh hoạt một đoạn thời gian, không có dễ dàng xảy ra chuyện như vậy, nhất định là đúng như vậy."

Mấy ngày nay, Sở nhị phu nhân không ngủ được, không ngừng nghĩ đến việc này. Xét nghiệm ADN lại còn chậm lại, nhất định là do đã giám định ra là có quan hệ máu mủ, nếu như không có quan hệ máu mủ, trực tiếp nói cho nàng là được.

Sở nhị phu nhân không nghĩ để người nhà lo lắng, coi như chính mình cái gì cũng không có đoán được, nhưng nàng vẫn sẽ cho rằng chuyện Du Thanh là hài tử của nàng rất hợp lý.

"Đi, đi gặp đệ đệ của con." Sở nhị phu nhân hận không thể hiện tại liền bay đến bên người Du Thanh, nàng rốt cuộc tìm được hài tử rồi.

"Mẹ." Sở Tiêu ngăn lại Sở nhị phu nhân: "Từ từ."

"Chờ cái gì, kết quả giám định không phải đã có rồi sao? Chính là nó." Sở nhị phu nhân không muốn chờ, muốn lôi kéo trượng phu nhanh một chút, nhi tử có nguyện ý hay đi không, không quan trọng, quan trọng là tiểu nhi tử đang ở Đế Tinh, đang ở Lôi gia.

"Chờ một lát, đợi con liên hệ Lôi Mông, xem hắn nói như thế nào." Sở Tiêu đương nhiên cũng muốn trực tiếp tới đó, trong đầu lại hiện lên kia một mảnh vảy dính máu, cũng không biết Du Thanh hiện tại như thế nào, có bằng lòng gặp bọn họ hay không. Du Thanh nhổ vảy ra làm giám định, có phải hay không cậu cho rằng kết quả giám định là sai.

Sở Tiêu không thể bảo đảm Du Thanh có chờ mong thân nhân là bọn họ hay không, "Du...... Đệ đệ ở bên ngoài sinh hoạt nhiều năm như vậy, nghiêng ngả lảo đảo mà lớn lên, chúng ta cũng chưa từng ở bên cạnh em ất, không tìm được em ấy. Từ từ đi, đợi xem đệ đệ muốn khi nào gặp chúng ta."

Việc này không phải chỉ để bọn họ quyết định là được, Sở Tiêu hy vọng người nhà có thể cho Du Thanh một chút thời gian để tiếp thu bọn họ.

"Không tồi." Sở nhị gia gật đầu, ông muốn cùng thê tử đi Lôi gia, nhưng đứa con thứ hai nói không sai.

Lôi gia, Du Thanh đang nằm ở trên sô pha xem TV, cậu cảm thấy đuôi cá chính mình quá yếu đuổi, không phải chỉ là rút một mảnh vảy sao, đã hai ngày trôi qua, còn không nghe lời, còn không muốn biến thành hai chân.

"Làm ra vẻ." Du Thanh nhẹ nhàng mà vỗ vỗ đuôi cá: "Không nghe lời, cũng không sợ bị đem đi làm thịt kho tàu sao."

"......" Lôi Mông vừa lúc bưng mâm đựng trái cây tới, liền nghe thấy Du Thanh nói muốn đem đuôi cá đi kho.

Lôi Mông đã thu được văn kiện xét nghiệm ADN, tự hỏi nói chuyện này với người trong lòng như thế nào, hắn luôn cảm thấy người trong lòng so với pha lê còn muốn yếu ớt hơn. Không, pha lê thời đại tinh tế không có yếu ớt như vậy, chính là pha lê cổ đại rất yếu ớt.

"Giám định kết quả đã có rồi sao." Không cần chờ Lôi Mông báo cáo, Du Thanh nhìn thấy Lôi Mông đang tiến gần, liền trực tiếp hỏi: "Ta nói bọn họ hẳn là lấy nhầm rồi, kết quả có phải sai rồi không?"

Du Thanh không có nghĩ nhiều chuyện của Sở gia, chuẩn bị vui sướng mà ăn trái cây, chút nữa lại cùng cái đuôi nói chuyện, dạy dỗ đuôi cá nghe lời.

"Không, không sai, cậu là đệ đệ Sở Tiêu, cậu là con của bọn họ. " Lôi Mông hít sâu một hơi.

"Đừng nghĩ bắt đền tôi." Du Thanh mở to hai mắt, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

"Bắt đền cậu chuyện gì chứ?" Lôi Mông liền hỏi.

"......" Chán ghét, nói thật đi, mặc dù chính mình xác thật không có gì để bắt đền, bọn họ cũng đều không biết chuyện chính mình có ký ức truyền thừa nhân ngư, Du Thanh bỗng nhiên phát hiện chính mình đặc biệt nghèo, còn không có quan rộng, vô quyền vô thế, chính mình là Lôi phu nhân, Sở Tiêu lại là bạn tốt của Lôi Môn, hai người bọn họ còn lớn lên cùng nhau.

Du Thanh bĩu môi, trầm mặc trong chốc lát, sâu kín nói "Nguyên lai của tôi thì ra là như vậy, chúng ta vẫn là nên ly hôn đi."

"Cậu nơi nào cũng tốt, không có cậu, tôi cũng chỉ dư lại chút tiền cùng quyền thế, kèm theo vài đồ vật lạnh băng, mà cậu không kịp làm ấm." Lôi Mông dỗ dành Du Thanh, cần phải dỗ, không thể để người trong lòng biến thành bọt khí nát.

"......" Du Thanh bỗng nhiên nghĩ đến muốn nói ' cẩu nam nhân, ngươi càng ngày càng nói nhiều lời ngon tiếng ngọt, nói, có phải hay không đã làm ra chuyện có lỗi với tôi '.

"An tâm, tôi không phản bội cậu." Lôi Mông bổ sung.

"Ai nói anh phản bội tôi." Du Thanh xấu hổ nói, o(╯□╰)o, cậu thật không có ý tứ như vậy, "Thân sinh thì thân sinh."

Du Thanh không có tiếp tục nói tiếp, không nói gì đến thời điểm gặp mặt, không có nói bọn họ lúc trước vì cái gì không có tìm được cậu.

Trong chốc lát, Du Thanh chính là muốn nói nếu như Lôi Mông cứ tiếp tục ôn nhu như vậy, chính mình liền phải dốc hết sức mà đối mặt. Không phải nói cậy sủng mà kiêu sao, cậu cũng có thể.

Lôi Mông sợ hãi Du Thanh sẽ không cao hứng, thấy Du Thanh không có sinh khí, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Rốt cuộc không có thêm chuyện khác về Sở gia, chút nữa liên hệ Sở Tiêu rồi nói sau, Lôi Mông luyến tiếc để người trong lòng chính mình khó xử.

"Ăn trái cây." Lôi Mông cầm lấy một mảnh quả táo uy Du Thanh: "Đuôi cá nhân ngư quá dài, không làm thịt kho tàu được."

"......" Đề tài này đã sớm đi qua, tại sao hiện tại lại nhắc tới! Vì thế Du Thanh hung hăng mà nhéo Lôi Mông một chút, còn ghét bỏ thịt của đối phương quá rắn chắc không véo được.

-------------------------------------

phản tổ*: trở về hình dạng của tổ tiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro