Chương 33: Đuổi đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ngoài quản được hôn sự Tần Miên cùng Diệp Hải Sinh, làm cho bọn họ nhanh chóng kết hôn, nhưng lại không quản được chuyện viên phòng của bọn họ. Dù cho những người khác tạo được áp lực lên Diệp Hải Sinh, cũng không có khả năng tạo được áp lực cả đời, nhưng Tần Miên lại chỉ muốn tạo áp lực ngay lúc này, muốn những người đó ép buộc Diệp Hải Sinh, để Diệp Hải Sinh nhanh chóng viên phòng cùng cậu ta, để cậu nhanh chóng sinh hạ hài tử .

Tần Miên chính là người như vậy, không dám nói trắng ra, chỉ dám hy vọng người khác sau khi nghe được lời cậu nói, sẽ hiểu được điều cậu muốn chính là gì.

Những người đó cũng không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện, đều hiểu được Tần Miên là đang muốn lợi dụng bọn họ, làm sao có khả năng cùng Tần Miên làm ra những chuyện đó. Tốt nhất là làm như cái gì cũng không biết, không đi áp lực Diệp Hải Sinh, Tần Miên phải dựa vào chính sức mình, không phải là nhân ngư tự nhiên sao, vậy thì tự làm Diệp Hải Sinh động tâm.

Tần Miên không giống như là Omega nhân ngư, không thể phát ra tin tức tố hấp dẫn Alpha.

"Đừng cả ngày trưng ra bộ dạng bị ủy khuất, để người khác nhìn vào cảm thấy không hài lòng." Mẫu thân Diệp Hải Sinh không thích nhìn thấy biểu tình chịu ủy khuất của Tần Miên, giống như là nàng vừa khi dễ Tần Miên.

Hàn huyên trong chốc lát, lúc sau mẫu thân Diệp Hải Sinh liền rời đi, không cùng Tần Miên nhiều lời, Alpha của chính mình mà chính mình lại không quản được, trông cậy vào người khác làm cái gì.

Tần Miên nhấp môi, lãng phí tiền của cậu, cậu không nên dùng nhiều tiền mua đồ vật tặng cho bà ta như vậy, đối phương căn bản chính là lấy tiền nhưng không muốn làm. Cậu lại không nghĩ đến phu nhân Diệp gia căn bản sẽ thiếu mấy thứ này, nếu như bà ấy muốn, có thể trực tiếp đi mua, căn bản là không cần tới Tần Miên mua.

Hai ngày sau, Sở lão gia tử cho gọi người Sở gia ở Đế Tinh về nhà cũ, mặc dù không có tổ chức yến hội tuyên bố thân phận của Du Thanh, cũng cùng người của Sở gia nhắc đến.

Sở đại phu nhân đối với việc Du Thanh trở về, không phải không cao hứng, tất cả đồ vật đều là của lão gia tử, lão gia tử muốn đem đồ vật cho ai, vậy cho người đó. Huống chi lúc Du Thanh không có ở Sở gia, Sở gia cũng yêu tố không ít tiền, nếu như muốn tính toán, một mình Sở lão gia tử bồi thường Du Thanh, này cũng không phải chuyện lớn gì.

Vợ chồng Sở tam phu nhân cũng tới, Sở tam gia còn cố ý đến trước mặt Sở nhị gia.

"Nhị ca, nếu đã tìm được cháu trai rồi, như vậy......" Sở tam gia xoa xoa tay: "Như vậy các ngươi có phải hay không có thể ngừng trách chúng ta, đã trôi qua lâu như vậy, người cũng đã trở lại. Giữa chúng ta còn có tình huynh đệ, hà tất phải so đo nhiều như vậy."

"Hà tất phải so đo nhiều như vậy?" Sở nhị gia chỉ cảm thấy đầu óc để đẻ của mình có bệnh, cho rằng người đã trở lại, liền có thể làm như cái gì cũng không có phát sinh? Những đau khổ mà nhi tử phải chịu đựng trong suốt những năm qua đều trôi qua vô ích?

"Đúng vậy." Sở tam gia gật đầu: "Vốn dĩ, anh lại không phải chỉ có một nhi tử, không cần phải so đo nhiều như vậy."

Sở tam phu nhân mấy năm nay cũng là nói như vậy với Sở tam gia, Sở tam gia cũng cảm thấy Sở nhị gia quá mức keo kiệt, Sở nhị gia không phải vẫn còn có hai nhi tử sao, cũng không phải là đã li hôn.

Chuyện như vậy không phải phát sinh ở trên người chính mình thì không có đau lòng, Sở tam gia cảm thấy là do người bên Sở nhị gia bọn họ chuyện bé xé ra to, hài tử không có, thì sinh lại. Sinh không được, cũng không còn đứa khác, thì có thể nhận nuôi.

" Cút!" Sở nhị gia một quyền đánh lên mặt Sở tam gia, mặc kệ có phải ở chủ trạch hay không, em thế nhưng còn dám nói với không những lời này, đối phương chưa từng quan tâm đến cháu trai đa chết, vẫn luôn cho rằng những người khác quá đáng.

Nhưng sự việc đã đi quá xa, Sở nhị gia tỏ vẻ chính mình nếu như không hung hăng mà đánh đối phương, chính mình liền không thể tìm công đạo cho tiểu nhi tử.

"Nhị ca, anh đánh người làm cái gì?" Sở tam phu nhân rất mau liền chạy tới: "Đây là em trai ruột của anh."

" Em trai ruột?" Sở nhị gia cười nhạo: " Tuy là em trai ruột nhưng cũng không quan trọng bằng con ruột."

Thời điểm Sở lão gia tử xuống lầu, liền nhìn thầy con thứ hai cùng con thứ ba cãi nhau.

"Tam nhi trở về trước!" Sở lão gia tử đứng nhìn con trai lớn bên cạnh, biểu tình nghiêm túc, từ sau khi khi đứa con thứ ba kết hôn, chỉ số thông minh liền thẳng tắp giảm xuống.

Sở lão gia tử vốn dĩ cho rằng sau khi đứa con thứ ba tới bên này, hẳn là sẽ tương đối an tĩnh, hắn ta trước kia cũng chính là như vậy, một khi đến đây liền thập phần an tĩnh. Trăm triệu lần không nghĩ tới đứa con thứ ba thế nhưng lại ở ngay lúc này đi chọc giận đứa con thứ hai, Sở lão gia tử không cần suy nghĩ nhiều, cũng biết đứa con thứ ba ngu xuẩn kia đối với đứa con thứ hai nói cái gì, đơn giản chính là muốn được tha thứ, phỏng chừng còn nói tiểu cháu trai hoàn hảo lành lặn, không cần phải chuyện bé xé ra to.

Con thứ ba của ông chỉ cần gặp một chút chuyện nhỏ, liền nói rằng mình gặp được chuyện rắc rối lớn. Khi đến gặp người khác liền cho rằng người khác chuyện bé xé ra to.

Sở lão gia quá hiểu biết đứa con này của ông, đứa thứ 3 chính là được có đầu óc luyến ái não tàn, mỗi ngày chị biết nghe lời vợ nói. Nghe lời vợ, thì không sai, mấu chốt chính mình cũng cần phải có nhận thức đúng sai.

Khi một nhà Sở tam gia bị đuổi ra ngoài, Sở tam gia bối rối, Sở tam phu nhân cũng bối rối, đứa con của đôi vợ chồng này cũng bối rối.

" Đã biết dù như thế nào cũng sẽ như vậy." Con gái lớn của Sở tam phu nhân một chút cũng không có gì ngạc nhiên, Sở Điềm cảm thấy cha mẹ nàng thật kỳ lạ, đặc biệt là mẫu thân của nàng, thân thích hại ' chết ' con của người khác, còn muốn đem đứa con của thân thích đó để cho người bị hại nuôi dưỡng, coi người ta là kẻ ngốc sao.

Chỉ vậy thôi thì cũng không có gì, đã vậy còn cả ngày tìm kiếm cảm giác tồn tại, phảng phất người sai đều là người khác.

Sở Điềm không thích cha mẹ nàng, chủ yếu là bởi vì cha mẹ nàng sau khi sinh nàng, liền không dạy dỗ nàng đàng hoàng, chỉ nghĩ đến thế giới phu thê hai người. Đã không có dạy dỗ nàng nghiêm túc, mà còn hy vọng nàng sẽ trở nên lợi hại, có thể tranh đoạt Sở gia gia sản với những người anh em họ hàng còn lại.

Sở Điềm cho rằng chính mình thực bất hạnh, những năm thời còn nhỏ xém chút nữa đã trở thành một kẻ lập dị, cũng may ông nội đã đưa nàng đến nhà mình để dạy dỗ. Em trai nàng lại càng xui xẻo hơn, có cha mẹ ruột ở bên cạnh, tính cách của nhóc ta càng trở nên méo mó.

"Nói cái gì đấy." Sở tam phu nhân trừng mắt nhìn Sở Điềm.

"Nhờ ơn của hai người, lại một lần bị đuổi ra ngoài." Sở Điềm trợn trắng mắt: "Đi thôi."

Nàng cũng không muốn ở lại đây lâu, sợ bị cha mẹ buộc tội là bất hiếu. Sở Điềm biết lão gia tử không phải là muốn đuổi mình đi, chẳng qua bởi vì chính mình trùng hợp chính là con gái của Sở tam gia cùng Sở tam phu nhân, có một đôi cha mẹ kì lạ như vậy, thì không nên ở lại đó, không chừng khi người khác nhìn thấy nàng liền nghĩ đến cha mẹ nàng.

Trước khi Sở Điềm rời đi, nàng lại đạp em trai mình một cái:"Đứng ở nơi này phát ngốc à."

Sở Điềm là Alpha, em trai nàng cũng là một Alpha, bọn họ đều không phải Omega mềm mại, cũng không phải nhân ngư. Em trai Sở Điềm được phu thê Sở tam gia sủng ái hơn nàng, Tần Miên so với Sở Điềm cũng được sủng ái hơn

Bị đuổi ra ngoài, Sở Điềm không tức giận, điểu nàng cần phải làm là để cho bọn họ nhanh chân rời đi, đừng đứng ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ. Quan trọng nhất chính là cần phải ngăn cản bọn họ đắc tội với em họ của mình, em họ tội nghiệp đáng thương vừa mới được sinh ra đã bị người mưu sát, phỏng chừng về sau còn phải gặp lại đôi vợ chồng kì lạ này.

Tthật đáng thương!

Sở Điềm trực tiếp túm Sở tam phu nhân rời đi, chỉ khi mẹ nàng rồi đi, phụ thân nàng mới có thể đi theo.

"Từ từ, đi cái gì, có người mới tới." Sở tam phu nhân không muốn đi, nàng muốn nhìn xem thử người kia là ai.

Sở Điềm mặc kệ, trực tiếp kéo người đi. Sức lực nàng lớn, dị năng cấp bậc cao, Sở tam phu nhân không đi, túm là được, túm đi rồi, cũng là có thể giảm bớt một ít phiền toái.

Khi Du Thanh cùng Lôi Mông đến đây, gia đình Sở tam gia đã đi rồi, Sở tam phu nhân cũng không có nhìn thấy Du Thanh. Sở lão gia tử căn bản là không có nói rằng đứa trẻ vừa tìm được ấy chính là Du Thanh cho bọn người Sở tam gia, vốn là tính toán trực tiếp giới thiệu, Sở tam gia lại không muốn nghe, vậy thì trở về đi.

Sở lão gia tử không phải vì Du Thanh và Sở nhị gia mà đuổi đứa con thứ ba đi, ông cho rằng đứa con trai của mình thực xuẩn, không nên để hắn đắc tội với người khác.

Du Thanh đã có thể đem đuôi cá biến thành hai chân, nói cách khác, cậu hiện tại cũng không chịu ra ngoài. Cậu không thích mặc váy, không thích lấy hình thái nhân ngư xuất hiện ở trước mặt mọi người, chỉ thích hai chân.

Đất liền không phải biển rộng, đất liền dùng hai chân, biển rộng, con sông, hồ nước dùng đuôi cá.

"Tổ phụ." Du Thanh đi theo Sở nhị gia nhận người.

"Tổ phụ." Lôi Mông tự nhiên đi theo Du Thanh, hắn cùng Du Thanh chính là đã lãnh chứng.

"Được, được!" Sở lão gia tử nghe được Lôi Mông gọi ông một tiếng tổ phụ, tâm tình thực không tồi, Lôi Mông dù cho có lợi hại bao nhiêu, cũng đã trở thành cháu rể của ông. Dù cho Lôi lão gia tử có tự hào khi có đứa cháu lợi hại như Lôi Mông, thì cháu trai của ông ta cũng đã cưới người của Sở gia.

Không đúng, Sở lão gia tử sau đó lại nghĩ mình nghĩ sai rồi, Lôi Mông đem nhân ngư tự nhiên của Sở gia cưới đi rồi...... Một nhân ngư tự nhiên có thể sống sót ở biển rộng ......

Sở lão gia tử như thế nào cũng cảm thấy là Lôi gia chiếm tiện nghi, đối, chính là Lôi gia chiếm tiện nghi. Du Thanh không lớn lên ở Sở gia, đối với Sở gia cũng không có tình cảm gì, về sau nhất định sẽ càng hướng về Lôi gia.

Bất quá đứa cháu này vẫn còn sống thì tốt rồi, Sở lão gia tử không trông cậy vào nhiều như vậy.

Sau khi gia đình Sở đại phu nhân nhìn Du Thanh, cũng là hòa khí. Sở đại gia cùng Sở đại phu nhân sáng sớm đã dặn dò nhi tử của mình, đừng cho rằng người khác lớn lên ở bên ngoài, ở quê lớn lên, liền cho rằng người ta không có quy củ, không có khí chất, kia không đúng

Sở đại gia bọn họ không phải Sở tam gia, Sở đại gia từ nhỏ chính là ở nhà chính được nuôi dưỡng như người thừa kế mà lớn lên, đối với con gái dạy dỗ cũng luôn luôn nghiêm khắc. Muốn phân rõ đúng sai, đừng tùy tiện cảm thấy người ta không tốt, có lẽ nơi này đều có nguyên nhân khác, có lẽ người ta đã cố gắng hết sức rồi.

"Em họ gả đi thật sớm a." Một người anh họ mở miệng: "Tính toán đâu ra đấy, còn chưa tới 30 đi."

Ở thời đại tinh tế thọ mệnh như vậy lớn lên, chưa tới 30 gả chồng, đều tính là sớm. Không nhìn thấy Lôi Mông đều đã được trăm tuổi sao, còn có những anh em họ khác ở Sở gia, có rất nhiều hơn trăm tuổi còn chưa có kết hôn.

"Phát dục thành thục, có thể kết hôn." Lôi Mông nói, hắn cũng không có xuống tay đối với tiểu hài tử, hắn lúc trước người hắn thích là Úc Nhân, Úc Nhân lúc ấy cũng đã vào đại học được vài năm. Vào đại học là có thể yêu đương rồi, cũng có thể kết hôn, không phải nói rằng thọ mệnh dài quá, liền không thể sớm kết hôn, kia cũng không tính là yêu sớm, là tình yêu bình thường, hôn nhân bình thường.

"Là, cậu dị năng cường hãn, liền sớm kết hôn, cũng không có sớm như vậy đã sinh con." Sở Tiêu nói giỡn: "Nếu là dị năng yếu một chút, không chừng con của cậu cũng đã lớn bằng em trai ta."

"Cậu cùng ta tuổi tác cunhgx không cách biệt lắm." Lôi Mông nghiêm túc nói.

Sau đó, Lôi Mông nhìn thấy nét mặt tươi cười của Sở Tiêu dần dần biến mất.

"Cậu còn trẻ." Sở Tiêu ho nhẹ, chính mình không, Lôi Mông cũng không già.

Du Thanh là đứa cháu nhỏ nhất của Sở gia, lại không lớn lên ở Sở gia. Những Sở gia người này không có cố tình cùng Du Thanh biểu hiện thật sự thân cận, nhưng cũng không có xa cách Du Thanh, chính là hỏi nhiều vài câu, Du Thanh cũng đều trả lời.

"Cậu đã ăn qua trong thú biển sao?" Luôn có anh em họ tò mò thế giới trong biển, dù cho bọn họ đi đến chỗ sâu của biển rộng, nhưng cũng không thể ở lại đó quá lâu: "Dị thú hung tàn, nghe nói diện mạo rất khó coi, càng xấu càng có độc."

"......" Du Thanh khóe miệng hơi nhếch, cái gì mà càng xấu càng có độc, không phải nói nhan sắc càng tươi đẹp càng có độc hay sao. Vẫn là nói: Ngươi nhìn, ta lớn lên xấu như vậy, đã thực nỗ lực mà lớn lên để trông không giống nguyên liệu nấu ăn, mà ngươi vẫn ăn, trúng độc đi, xứng đáng!

"Ăn ngon sao?" Vị anh họ kia rất kiên trì.

"Không được tùy ý ăn động vật hoang dã, có virus!" Du Thanh trầm giọng nói.

"Hải sản thì sao?" Vị anh họ kia tiếp tục hỏi.

"Có ký sinh trùng, nấu chín rồi ăn!" Du Thanh mỉm cười.

"Cậu ăn đồ chín sao?" Anh họ lại hỏi, "Không ăn sashimi à?"

Ngay sau đó, vị anh em họ kia bị Lôi Mông ném một quả táo vào trong miệng, chặn họng anh ta lại, hỏi nhảm nhiều như vậy để làm gì.

"Đuôi cá không kho thì có thể hấp." Du Thanh vẫn là nói thêm một câu.

"Đuôi cá của em." Vị anh họ kia bắt lấy quả táo, cố ý nói: "Có lẽ cần một cái nồi lớn đi, phòng tắm cũng phải to một chút."

"......" Du Thanh tỏ vẻ hoài nghi anh họ đang trêu chọc chính mình, những lời này chính là chứng cứ!

-------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro