Chương 34: Chải đuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu như người anh họ này đã trêu chọc cậu như vậy, Du Thanh cho rằng chính mình cũng cần phải cùng đối phương nói chuyện.

"Thức ăn trong biển cá cùng món ăn hoang dã có chút khác biệt, món ăn hoang dã thông thường chỉ tìm được trên núi." Du Thanh nghiêm túc nói: "Thú rừng cùng thú biển không giống nhau, hiện tại sở dĩ con người dễ dàng mắc bệnh của loài cá, chủ yếu là bởi vì có rất nhiều người là hậu duệ của nhân ngư."

Xác xuất quý tộc ăn cá bị bệnh so với người bình thường cao hơn, đều là do hơn phân nửa quý tộc có gen nhân ngư, nhân ngư chính là loài sinh vật sống ở dưới biển.

Môi trường trên bờ đối với thú rừng, môi trường biển đối với thú biển, sẽ không có vấn đề gì.

"Mặc kệ ăn thịt gì, tốt nhất cũng cần phải nấu chín." Du Thanh nói: "Đừng ỷ vào việc sở hữu cấp bậc dị năng cao, tố chất thân thể tốt, liền cho rằng chính mình là đặc biệt."

Sau đó, Du Thanh từ trong không gian lấy ra mấy bình thuốc: "Đây là thuốc mới nhất mà ta nghiên cứu được, tặng cho mọi người."

"Không bán sao?" Sở Tiêu biết lúc trước Du Thanh đã từng ngầm bán thuốc.

"Đẳng cấp cao thì xem tình huống, cấp thấp thì xem tâm tình." Du Thanh trả lời: "Hiện tại, không thiếu tiền!"

Không thiếu tiền, nhưng thuốc dù phối chế có tốt đến không có khả năng không hỏng. Du Thanh cho rằng chính mình không có nhiều tiền để mua đồ làm quà tặng cho mọi người, vậy lấy thuốc tặng người.

"Nó có tác dụng làm giảm bớt sự hỗn loạn khi đột phá cấp bậc dị năn." Việc Du Thanh thích nhất đó là nghiên cứu quan hệ của dị năng và thuốc, rất nhiều người có dị năng cần mua, dễ dàng bán ra giá cao: " Những thứ này khác biệt so với thuốc trên thị trường."

Năm đó, Du Thanh còn nghĩ rằng bản thân sẽ trở thành một dược sĩ, có tiếng tăm, là có thể kiếm được rất nhiều tiền. Sau đó, cậu cho rằng vẫn là đừng trở nên quá nổi tiếng, khiêm nhường một chút, nếu không sẽ bị hại, người ở bên ngoài không phải mọi người đều là người tốt, chỉ cần đủ sống là tốt rồi.

"Khá tốt." Lôi Mông nói, Du Thanh phối chế thuốc vẫn luôn rất tốt, hiệu quả thực không tồi.

Chờ đến thời điểm sau khi ăn cơm, người cùa Sở gia ngồi ở một bên khiêm nhường thành một khối, Du Thanh tỏ vẻ nếu như để cậu gọi được tên từng người, là một việc khó khăn, đặc biệt là còn có con cháu của anh em của Sở lão gia, phỏng chừng tất cả nhân tài ưu tú đều ngồi ở bên này.

Thái độ của Sở lão gia tử rất rõ ràng, ông đã chấp nhận thân phận Du Thanh, thì những người khác của Sở gia cũng phải nhận người. Sở lão gia tử không hy vọng người trong nhà không nhận người thân, ngược lại còn hướng tới người trong nhà xuống tay.

Hôm nay, Du Thanh nhận được không ít lễ vật, cũng may trong không gian của Du Thanh cũng còn một ít thuốc đẳng cấp cao, coi như làm quà đáp lễ.

Người Sở gia sau khi nhìn thấy Du Thanh lấy ra rất nhiều thuốc cao cấp cùng một lúc như vậy, không thể không nhìn về phía Lôi Mông, chẳng lẽ là do Lôi Mông chuẩn bị trước? Cũng không đúng lắm, không có bao nhiêu đại gia tộc sẽ lựa chọn việc tặng nhiều thuốc cao cấp như vậy, bọn họ cũng không có hoài nghi thuốc này là giả.

Thuốc là thật hay là giả, đều có thể kiểm tra, cùng lắm thì, chính là có người dùng thử trước, những người khác thì dùng những loại tiếp theo. Hơn nữa, Lôi gia cũng không có lý do gì để hạ độc Sở gia, Du Thanh cũng không có lý do gì, bọn họ cũng không phải những người đã từng hại mất Du Thanh.

"Nếu như dùng tốt, về sau tìm ta mua, giảm giá 40% cho mọi người." Du Thanh cười nói: "So với bên ngoài mà nói, thấp hơn rất nhiều."

Du Thanh đã từng muốn dùng giá cao để bán, chỉ là kiếm được tiền nhanh, tiêu tiền cũng nhanh. Mỗi tháng đều chuyển tiền cho cô nhi viện mà cậu từng sống trước đây, càng ngày số tiền lại càng tăng, nguyên nhân khác chính là do Du Thanh tiêu dùng cũng nhiều.

"Cái này so với thuốc ta mua lúc trước rất giống nhau." Sở Uyên, con trai cả của Sở đại phu nhân, Alpha, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hắn về sau liền kế thừa Sở gia.

Sở Uyên đã từng đi qua chợ đen mua thuốc, chợ đen định giá sao cũng được, chính là siêu cấp quý hiếm. Ai thích mua liền mua, không mua thì thôi. Có đôi khi chính là có người cố lộng huyền, rõ ràng là đồ vật không có giá trị vẫn bán với giá cao, chính là muốn lừa người khác, nhưng đại gia cũng không có dễ bị lừa như vậy, chỉ là do có những chưa từng thấy trước đây, bán với giá cao, mới có thể hấp dẫn một ít người.

"......" Xong đời, có phải người này chính là một người đã từng bị cậu lừa gạt phải không? Du Thanh bảo trì mỉm cười, theo bản năng bắt tay lấy Lôi Mông, mau nói chuyện!

"Đã là thuốc thì cũng không có gì khác nhau." Lôi Mông mở miệng: "Nhan sắc, khí vị, không phải dược sư, không dễ dàng phân biệt."

"Cùng loại thuốc, có dược sư phối chế ra loại thuốc giống nhau, cũng có không giống nhau." Du Thanh cảm thấy bản thân cậu nhiều lời, mạnh mẽ giải thích như vậy, thật lo lắng đối phương chính là người ngu ngóc kia, cậu đã từng đem loại thuốc chỉ cần mấy trăm điểm thuốc là mau được bán ra với giá mười vạn.

Thuốc đó chính là do Du Thanh ở chợ đen mua được, chợ đen sao, luôn có người đi đào thứ tốt. Có người sẽ chấp nhận những loại thuốc có giá cao như vậy, những người đó đều không thiếu tiền.

Này cũng không thể trách cậu, thay đổi thân phận cần rất nhiều tiền, nếu không, dễ dàng bị điều tra ra. Du Thanh không có nhiều tiền như vậy, đành phải phối chế ra thuốc cao cấp cầm đi chợ đen bán.

"Có lẽ." Sở Uyên gật đầu, hắn nghĩ tới lúc trước từ chợ đen mua được một phần thuốc kia, giá mười vạn, để hắn đột biết dị năng lên cấp sáu một cách an toàn, không có di chứng, còn chữa trị vết thương ẩn của hắn, thật sự quá đáng giá.

Hắn cảm thấy, phỏng chừng tên kia thanh niên có phải hay không ăn xài phung phí không đủ tiền tiêu, sau đó liền lừa trưởng bối đem thuốc phối chế cao cấp đến bán. Sở Uyên tưởng đó chính là người quá ngu ngốc, thuốc tốt như vậy, thế nhưng cũng chỉ bán ở chợ đen, còn chỉ bán có mười vạn, đáng tiếc, sau đó hắn muốn tìm lại kẻ ngu ngốc đó, nhưng lại không tìm được, cõ lẽ đã bị trưởng bối phát hiện rồi phạt đi.

Thuốc tốt như vậy, giá không dưới trăm vạn, sợ là mua không được. Đại đa số cấp bậc dị năng của mọi người ngừng ở cấp ba cấp bốn, người có thể tiếp tục đột phá đi lên rất ít, đột phá cấp sáu, đã là cao thủ.

Mỗi cái chợ đen của mỗi tinh cầu không giống nhau, Sở Uyên cũng có thử đi đến chợ đen của tinh cầu khác, đáng tiếc không có gặp lại đại ngu ngốc ăn chơi trác táng giống như vậy.

Người hỏi Du Thanh có ăn cá hay không chính là em trai Sở Uyên, hắn cất lọ thuốc, chậc lưỡi, luôn cảm thấy biểu tình của anh trai và em họ đều có chút vi diệu.

Nói chung, Du Thanh cùng người Sở gia ở chung cũng không tệ lắm, Du Thanh đã cùng Lôi Mông kết hôn, Sở gia cũng đã sớm phân gia, không có ích lợi xung đột, tất nhiên là rất dễ ở chung.

Sau khi dùng xong bữa tối, lại tán gẫu một chút, rồi ai về nhà nấy.

Sở nhị phu nhân tâm tình không tồi, tìm lại được đứa con nhỏ, lão gia tử cũng nhận người, hiện tại liền chờ chuẩn bị hôn lễ cho tiểu nhi tử.

"Phối thuốc rất vất vả đi." Sở nhị phu nhân nói: "Tặng một lần là được rồi, bọn họ nếu như cảm thấy dùng tốt, liền bán, đừng không lấy tiền."

Sở nhị phu nhân tin tưởng Du Thanh, năng lực phối chế thuốc của tiểu nhi tử hẳn là không tệ.

"Nhất định." Du Thanh gật đầu, không có cùng nhau lớn lên, sẽ không có thân cận như vậy, thu phí, cũng sẽ không cảm thấy ngượng ngùng.

Nếu như những người này yêu cầu thuốc, Du Thanh về sau cũng có thể giảm lượng thuốc bán ở bên ngoài, bởi vì cậu còn chưa tạo dựng được danh tiếng. Không có danh tiếng, liền không có bao nhiêu người mua.

Du Thanh nghiêm túc suy xét, vẫn là cân nhắc việc bán một ít thuốc, cũng coi như phát triển sự nghiệp, sẽ không đến mức trở thành một con cá mặn chân chính. Cậu không muốn dùng cả ngày để giao tiếp với những quý phu nhân đó, cậu cảm thấy bản thân không phải một người giỏi về giao tiếp, đối xử với nhau có lệ mà vẫn phải chú ý để tâm tình đối phương thoải mái, quá khó khăn, so với việc làm một con cá mặn còn khó hơn.

Du Thanh rất mau liền lôi kéo quần áo Lôi Mông trở về Lôi gia, cậu cần phải yên lặng một chút, luôn cảm thấy anh cả của mình rất có khả năng là đại ngốc tử ở chợ đen kia.

Phải biết rằng cậu rất ít đến chợ đen, Du Thanh cảm thấy may mà lúc trước cậu đã che mặt.

Tiền trao cháo múc, loại đồ vật quý này, đương nhiên không có khả năng chỉ bán ở trên mạng, người khác không tin, bán không được, rất khó gặp gỡ người ngu ngốc. Mua bán tại chỗ, dễ dàng hơn nhiều.

Sau khi về đến nhà, Du Thanh cân nhắc muốn nói với Lôi Mông hay không, lấp liếm sao, a, phi, cậu lại không có nói dối, không cần lấp liếm.

Đúng vậy, cậu không có nói dối, sợ cái gì.

Chợ đen vốn dĩ chính là có quy củ như vậy, kẻ muốn mua người muốn bán, hữu dụng hay vô dụng, đều phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Huống chi chính mình phối chế thuốc lại không kém, là thật sự hữu dụng, chỉ là giá thành có hơi cao, dược sĩ bên ngoài bán thuốc cao cấp cũng bán đắt như vậy.

Nếu không phải bởi vì chính mình không có danh tiếng, lại cần tiền gấp, cậu còn muốn với giá cao hơn một chút.

Sau đó, Du Thanh bình tĩnh lại một chút.

"Mệt mỏi sao?" Lôi Mông thấy biểu tình Du Thanh thay đổi vài lần, nghĩ thầm có phải có chuyện gì hay không.

"Anh biết đấy, tôi trước kia...... Khả năng tương đối nghèo." Du Thanh ho nhẹ: "Cũng đã từng ở chợ đen bán thuốc."

Du Thanh quyết định nói cho Lôi Mông, dù sao chính mình lại không có nói dối, không cần đối phương giúp đỡ lấp liếm. Hôm nay đều đưa ra nhiều thuốc như vậy, vạn nhất thật sự bị phát hiện...... Nếu như Sở Uyên chính là cái đại ngốc tử kia, khả năng cao sẽ bị phát hiện.

"Thuốc giảm bớt bạo loạn khi siêu năng lực đột phá rất dễ bán." Du Thanh nói: "Giá cả cũng cao chút."

"Giá cả cao rất bình thường." Lôi Mông không cho rằng chuyện này không đúng.

"Cũng không có gì, chỉ là một lọ thuốc trị giá mấy trăm nagfn lại bán được mười vạn mà thôi." Du Thanh giải thích: "Ai nha, bên ngoài đều bán đều cao, nếu như bán rẻ quá, người khác sẽ không tin."

"Công thức không giống nhau." Điều đầu tiên Lôi Mông là chuyện này.

"Đúng vậy." Du Thanh thừa nhận: "Cách phối không giống nhau, đối với tôi chỉ tốn có mấy trăm đồng, đối với người khác khả năng muốn mấy vạn thậm chí mười mấy vạn đi."

Được rồi, như vậy đến lúc đó nói do công thức không giống...... có nói cũng không sao, chính cậu lại không làm nhiễu loạn giá cả thị trường.

Du Thanh tìm lý do cho chính mình, từ từ, chính mình cảm thấy người kia là đại ngốc tử, đối phương có thể hay không cảm thấy chính mình là kẻ ngu xuẩn đâu?

"Rẻ." Lôi Mông nghe Du Thanh nói như vậy, liền cảm thấy người trong lòng bán rẻ, còn có thể bán với giá cao hơn: "Bán cho anh họ của cậu rồi?"

"Có lẽ thôi, ai biết được. Chợ đen, nhìn không ra khuôn mặt." Du Thanh không thèm nghĩ, có phải hay không đều được, dù sao đã thu được tiền, xem cấp bậc dị năng của người anh họ kia không thấp, có khả năng là do dùng thuốc chính mình bán.

Hiệu quả tốt, kia mới là quan trọng nhất, vừa lòng lẫn nhau, liền không thành vấn đề.

Đến nỗi có phải hay không cho rằng đối phương là ngốc tử, về sau sẽ biết.

"Đi, đi tắm rửa, trên người có mùi rượu, không dễ ngửi." Du Thanh quay đầu lên lầu, để Lôi Mông ném ở dưới lầu.

Lôi Mông nhìn về phía cánh tay chính mình, người vừa mới nãy còn lôi kéo quần áo lôi kéo cánh tay hắn đi đâu rổi, nói một lát liền chạy, là do cảm thấy hắn không có giá trị lợi dụng sao?

Chờ tới thời điểm Du Thanh cầm quần áo chuẩn bị đi tắm, liền nhìn thấy Lôi Mông đứng ở cửa phòng tắm.

"Anh muốn tắm trước sao?" Du Thanh nghiêng đầu, nếu như hắn ta dám nói muốn, hôm nay đừng vào phòng ngủ.

"Tôi muốn lau đuôi cho cậu." Lôi Mông nhướng mày: "Không phải lúc trước chỉ là lau nước không rửa sao, hiện tại không cần chà nữa? Vừa lúc tôi rảnh có thể đem từng mảnh từng mảnh mà rửa sạch sẽ."

"......" Du Thanh đỏ mặt, lại có điểm tức giận, hắn ta đang nói cái gì đấy!

"Tôi sẽ không làm vẩy rơi ra đâu." Lôi Mông bổ sung: "Rất nhẹ nhàng thôi."

Du Thanh hoài nghi đối phương muốn chiếm tiện nghi của mình, nhìn chằm chằm đối phương.

"Thẹn thùng?" Lôi Mông nói: "Không phải nói có vẩy cá liền giống như đã mặc quần áo sao?"

"Được rồi!" Du Thanh cắn răng, còn không phải chỉ là chà cái đuôi thôi sao...... Mấu chốt là kỹ thuật chà đuôi của đối phương thật sự không tồi, vậy tới.

-------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro