Chương 35: Thẹn thùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vảy đuôi của nhân ngư, cần phải được rửa sạch sẽ, từng mảnh từng mảnh vảy, dùng loại band chải lông cứng chải từng cái một sẽ không có tác dụng. Không nhìn thấy những con cá khi nằm trên thớt sao, dùng đại bàn chải chà một cái, toàn bộ vảy đều rơi ra.

Tuy rằng vảy đuôi của nhân ngư khỏe hơn cứng hơn và không dễ rơi ra, không giống như cá trắm cỏ hay cá chép cùng một loại cá dễ dàng rớt vảy, nhưng là cũng không thể bàn chải lông cứng dùng sức mà chà, phải dùng lông mềm, cũng cần phải chà cẩn thận. Nói chà thì không đúng, nếu như nói đúng thì phải nói là cọ cẩn thận qua là được.

Các loài cá, đều dễ dàng bị các loài ký sinh trùng khác ký sinh, còn có sinh vật thích dính ở trên cá vảy cá.

Vảy cá của nhân ngư cũng dễ dàng bị các sinh vật khác bám vào, vì thế liền có nghiên cứu chế tạo ra các loại sữa tắm đặc thù, loại sữa tắm này có công dụng rất tốt trong việc loại bỏ những thứ kia.

Lôi Mông đã suy nghĩ chờ một lúc nữa sẽ lau vảy của người trong lòng như thế nào mới đúng, kỹ thuật tốt như lời nói, có phải hay không có thể làm cho người trong lòng càng thêm vui mừng.

Chờ tới lúc đến phòng tắm, Lôi Mông liền nhìn thấy Du Thanh lấy ra một lọ thuốc.

"Thuốc tắm?" Lôi Mông khẽ nhíu mày.

"Xem như vậy đi, rửa sạch vảy." Du Thanh nói: "Ngâm qua một chút, sau đó dùng bàn chải lông mềm chải qua là được."

"......" Lôi Mông trầm mặc, phân đoạn ảo tưởng thoa sữa tắm của chính mình liền không có xuất hiện sao?

"Không cần sữa tắm, có loại sữa tắm sẽ làm cho vảy bị cứng, ngược lại làm cho không dễ dàng chải như vậy." Du Thanh rất có kinh nghiệm: "Dị năng giả hệ thủy làm ra được nước, tuy có thể uống, nhưng không chắc chắc làm ra được nước thanh khiết, lại không có khả năng chỉ cần thi triển một chút dị năng hệ thủy, sẽ rửa sạch sẽ được đồ vật."

Du Thanh nghĩ đến trên tinh võng có người hỏi dị năng giả hệ thủy thủy công năng làm sạch, cho rằng dị năng tạo nước bắn vào cái gì liền đem cái đó rửa sạch, đều là giả.

"Lau lau một chút đi." Lôi Mông nhìn thấy Du Thanh lộ ra đuôi cá.

"Trước tiên ngâm một chút." Du Thanh nhấn mạnh: "Chờ hai phút là được."

Ha ha, chờ một lát cậu liền có thể thoải mái dễ chịu mà nằm bò, để Lôi Mông chà đuôi. Du Thanh nghĩ đến những con mèo kia cũng thích để người khác giúp chúng nó chải lông, kỳ thật nhân ngư cũng thích người khác giúp đỡ chà cái đuôi, mỗi một lần chà cái đuôi đều không dễ dàng, cần phải chà qua từng mảnh nhỏ, những mảnh ở phía sau lưng rất khó chạm đến.

Lôi Mông vốn dĩ cho rằng cảnh tượng này sẽ tràn ngập một màu hồng phấn, kết quả là sữa tắm bong bóng bông bông còn không có, chứ đừng nói đến bong bóng phấn hồng. Nhưng hắn vẫn có chút hưng phấn, nhìn người trong lòng hắn, tại sao hắn lại có cảm giác người trong lòng đang tính cách làm sao để trở thành một con cá mặn.

Du Thanh tỏ vẻ cá mặn rất tốt, cá mặn sẽ không thẹn thùng. Lôi Mông đã từng giúp đỡ cậu lau vảy, hiện tại lại giúp đỡ cậu chà vảy, cần gì phải ngượng ngùng nha.

Khi Lôi Mông nhìn thấy Du Thanh lộ ra tai nhọn, liền biết người trong lòng không có bình tĩnh như trong tưởng tượng.

"Nước quá nóng." Du Thanh đã nhận ra lỗ tai cậu biến hóa, vội vàng nói: "Cần phải thêm chút nước lạnh."

Thêm chút nước lạnh làm giảm nhiệt độ, gương mặt đang nóng lên này, nhất định là do nước quá nóng, bị hơi nước hơ nóng.

Du Thanh nghĩ đến lúc trước còn ở trong biển sinh hoạt, nước biển lành lạnh không có ấm như vậy, hiện tại lạnh một chút cũng không sao.

"Độ nóng này...... nước không thể nấu chín được cá sống." Lôi Mông dừng một chú: "Không phải là do thẹn thùng nên mới lấy cớ sao."

"......" Du Thanh mở to hai mắt, trừng mắt nhìn Lôi Mông, liếc mắt một cái, nói bừa cái gì, nói thật, cậu hoài nghi đối phương có đam mê đặc thù, tỷ như thích xem nước nấu nhân ngư, có phải còn nghĩ đến việc thêm gia vị cho món ăn hay không.

"Sau đó, còn có món ăn kèm theo." Lôi Mông nói.

"Sao chứ?" Du Thanh nghi hoặc, đối phương lại nghe lén lời nói trong lòng của cậu đi.

"Tôi!" Lôi Mông kiên định nói: "Bởi vì cậu là nhân ngư, cho nên không phải là rất xứng với tôi sao? Chúng ta hợp pháp."

"......" Du Thanh khẽ hừ một tiếng, cái đuôi vung vẩy, đem nước bắn lên trên người đối phương.

"Gấp không chờ nổi......"

"Câm miệng!" Du Thanh đánh gãy lời Lôi Mông nói: "Ít nói nhảm, anh mau chà cái đuôi đi!"

Chà cái đuôi liền chà cái đuôi, nói nhiều như vậy làm cái gì, là do thời gian quá nhiều sao?

Du Thanh nghĩ đến chính mình nhất định là bị ôn nhu của đối phương mấy ngày nay hôm nay lừa rồi, cho nên lúc này mới để đối phương chà cái đuôi, hợp pháp hợp pháp, hợp pháp thì được chà cái đuôi, chính là do cậu bị lừa dối.

Đương nhiên, hai người cũng chỉ là đơn thuần mà chà cái đuôi, nói nói mấy câu, không có làm thêm chuyện gì nữa cả.

Lôi Mông tôn trọng Du Thanh, chờ sau khi hai người tổ chức hôn lễ, lại có cơ hội tiến thêm một bước, quan hệ cũng tới đúng lúc. Hiện tại chính là thời gian để hai người bồi dưỡng cảm tình cho tốt, bồi dưỡng cảm tình nhiều một chút, để về sau càng có thể vui sướng mà cùng nhau sinh hoạt.

Tại nhà chính của Sở gia, Sở Uyên đang xem lọ thuốc dùng để giảm bớt bạo loạn do đột phá cấp độ siêu năng lực, năm đó, lọ thuốc mà hắn ta mua từ chợ đen đã được hắn ta sử dụng, chỉ để lại dữ liệu thử nghiệm. Hắn không có lớn mật đến mức ngay lập tức dùng thứ thuốc mới vừa mua được từ chợ đen, ai biết được có độc hay không, rốt cuộc chợ đen chính là một thị trường mở, bình thường trên thị trường không có, đồ cấm, khả năng cao ở chợ đen sẽ có.

Chỉ là dùng một lượng nhỏ thuốc đưa đến phòng thí nghiệm để kiểm tra, thay vì lấy toàn bộ thuốc.

Cấp đột phá dị năng thấp, bạo động không có lợi hại như vậy, có tương đối nhiều loại thuốc hòa hoãn bạo động. Dị năng cấp bậc càng cao, thì tác dụng của thuốc hòa hoãn càng thấp.

Sở Uyên trong thời gian ngắn không có cách nào đột phá dị năng cấp bậc hiện có, cũng nói hắn mới đột phá chưa được mấy năm, chưa được thời gian trên trăm năm, phỏng chừng rất khó lại đột phá tiếp. Đừng nhìn thấy dị năng cấp bậc chỉ chia làm mười cấp, kỳ thật mỗi ranh giới của một bậc rất khó vượt qua, cần rất nhiều kinh nghệm tích lũy, nói mười cấp, cũng là do cấp bậc nhân loại đột phá cao nhất là cấp mười.

Thời điểm đột phá cấp bậc, bạo động rõ ràng, dị năng cấp bậc cũng là dựa theo mức độ khi đột phá để phân chia.

"Đại ca." Sở Hà em trai Sở Uyên tiến đến tìm hắn: "Đang xem thuốc?"

"Đã từng dùng thử, để phòng thí nghiệm kiểm tra một chút." Sở Uyên nói.

"Thuốc có vấn đề?" Sở Hà nghi hoặc.

"Không, sợ em dị ứng." Sở Uyên đùa giỡn nói, đương nhiên không phải sợ dị ứng, mà là kiểm tra một chút cũng tương đối an toàn.

"Hôm nay, thu được thuốc do em họ nhỏ đưa, liền nghĩ đến lúc trước khi đại ca đột phá dị năng dùng thuốc, tìm được người rồi sao?" Sở Hà biết Sở Uyên mấy năm nay vẫn luôn cho người âm thầm tìm kiếm tên người bán thuốc kia, cho rằng người kia nếu như thật sự bị gia trưởng xử phạt, hoặc là người kia bị gia tộc lưu đày đến tinh cầu khác, đều sẽ luôn để lại dấu vết, chỉ cần tìm được người phối chế thuốc.

"Không có." Sở Uyên không có tìm được: "Thuốc không chỉ được điều chế bằng thảo mộc, mà một số còn có liên quan đến năng lực cá nhân của dược sư. Cho dù phòng thí nghiệm nghiên cứu các chất trong thuốc và tìm được một số dược thảo, cũng rất khó để làm ra được loại y hệt."

Điều quan trọng là có một số chất nhất định tồn tại trong nhiều loại thảo mộc khác nhau, khiến việc bào chế thuốc trở nên vô cùng khó khăn.

Hiện nay, một số thuốc đã công bố công thức, trong khi một số thuốc chưa công bố công thức và các dược sư khác nhau còn có thể sử dụng các công thức khác nhau.

Sở Uyên cân nhắc các loại thảo mộc dùng trong loại thuốc cao cấp này chắc chắn không hề rẻ, còn có khả năng rất khó tìm kiếm. Cậu công tử kia có lẽ không biết loại thuốc này quý giá đến thế nào, cũng không biết trong đó có loại dược liệu quý hiếm, nên mới bán rẻ như vậy.

"Tiếp tục tìm di." Sở Hà còn muốn mua thêm một chút, chờ dược sư của hắn chuẩn bị... Những dược sĩ kia xác thực có thể chuẩn bị, nhưng hiệu quả khẳng định không tốt như vậy, còn có tác dụng phụ, Sở Hách thà rằng đợi thêm vài năm nữa.

Thuốc tốt có thể hòa hoãn bạo động, có thể làm dị năng giả bình an đột phá, có đôi khi cho dù có hòa hoãn thuốc, cũng sẽ đột phá thất bại. Một khi đột phá thất bại, khó tránh khỏi lưu lại nội thương, không phải vết thương ở bên ngoài.

"Đem thuốc của em họ nhỏ cất đi, đừng làm cho người ta thương tâm." Sở Uyên nói, dùng hay không dùng là một chuyện, nếu như tùy tiện vứt đi, đó là đối với người ta không tôn trọng.

"Biết." Sở Hà gật đầu, không có khả năng không cho đường đệ mặt mũi.

Qua hai ngày, phòng thí nghiệm cho ra báo cáo kiểm tra đo lường, thành phần thuốc Du Thanh tặng đến đều giống nhau, nhưng hơi khác so với thuốc Sở Uyên mua ở chợ đen.

Lôi gia, Du Thanh nghĩ tới khả năng người của Sở gia sẽ đi làm kiểm tra đo lường, mặc kệ Sở Uyên có phải người mua thuốc lúc trước hay không, đối phương đều không thể từ thành phần thuốc nhìn ra là thuốc giống nhau. Đã trôi qua mấy năm, Du Thanh đã cải thiện công thức, tăng cường hiệu quả dùng thuốc, càng có lợi cho chuyện dị năng giả thuận lợi đột phá dị năng.

Du Thanh thấy bọn người Sở Uyên không có tới tìm cậu, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cậu quả nhiên vẫn là không muốn nhìn thấy đại ngốc tử lúc trước bỏ ra mười vạn mua loại thuốc chỉ mấy trăm thuốc, sau khi cải thiện công thức, thậm chí vốn bỏ ra còn giảm xuống mấy chục, nhưng thuốc tốt nha.

"Đừng nói cho ai biết giá vốn thuốc của tôi." Du Thanh đang ngồi ở trong phòng xem phim truyền hình, nhìn thấy Lôi Mông mang trái cây tới, cố ý nhắc nhở đối phương. Ai nha, lúc trước miệng rộng, liền cùng Lôi Mông nói, hy vọng đối phương có thể bảo mật giùm cậu.

"Như thế nào, muốn bán thuốc sao? Cho tôi phí bịt miệng?" Lôi Mông nhướng mày.

"Không, anh nói cũng vô dụng." Du Thanh nghiêm mặt: "Anh đã nói các dược sư khác tính giá cao hơn tôi."

Cậu khen ngợi sự thông minh của mình, nói giá bao nhiêu cũng được, Lôi Mông lại không có bằng chứng, Du Thanh cho rằng Lôi Mông không phải là dược sư, điều này thực sự tuyệt vời.

Lôi Mông duỗi tay xoa xoa đầu Du Thanh, bị Du Thanh liếc mắt: "Xoa đầu làm gì a."

"Đáng yêu." Lôi Mông đáp lời, tiền vốn thấp thì có sao, dược sư khác cùng cũng dùng những loại thảo mộc y như vậy, cũng không có khả năng sẽ chế ra được thuốc đạt hiệu quả cao như vậy.

"......" Anh mới đáng yêu, Du Thanh khóe miệng hơi nhếch.

Đám người Sở nhị gia trở thành người thân của Du Thanh, bọn họ đối với hôn lễ của Du Thanh càng thêm để bụng, còn phải gia tăng danh sách khách mời.

Sở nhị phu nhân không có tính toán mời Sở tam phu nhân, mời bọn người Sở tam phu nhân tới làm cái gì, vả mặt sao? Vạn nhất ở trong tiệc cưới làm ầm ĩ, sẽ làm hư bầu không khí, người vả mặt hay người bị vả mặt, trên thực tế cũng là lưỡng bại câu thương*.

Đúng là bởi vì suy xét đến các nhiều nguyên nhân khác nhau, Sở nhị phu nhân mới quyết định không mời phu thê Sở tam gia, cũng trưng cầu ý tứ Sở nhị gia.

"Không mời bọn họ." Sở nhị gia nói: "Nếu như chúng ta nguyện ý, chưa chắc con trai sẽ đồng ý."

Sở nhị gia không cho rằng Du Thanh sẽ nguyện ý, hôn lễ, chính là phải tiến hành thuận lợi, phải vui vẻ, ai nguyện ý nhìn thấy người làm mình không cao hứng. Bọn họ tuy không cùng Du Thanh nói đến sự tình năm đó, nhưng cũng cùng nhi tử nói qua, đừng tới gần những người của Sở tam phu nhân, đừng động đến bọn họ.

Trên thế giới này không có bức tường nào mà gió không lọt qua, huống chi Sở nhị phu nhân lại không có cố ý giấu giếm tình huống.

Bằng hữu tốt của Sở nhị phu nhân rất mau sẽ biết hiện tại Lôi phu nhân chính là con trai ruột của Sở nhị phu, còn muốn mời bọn họ tham gia tiệc cưới, bọn họ đương nhiên vui vẻ. Bọn họ cũng chưa đi theo Sở tam phu nhân nhiều lời, bọn họ cùng Sở tam phu nhân quan hệ cũng không tốt đến mức đó.

Chỉ là lời truyền truyền này, lúc sau liền biến chất. Truyền tới lỗ tai Sở tam phu nhân, liền biến thành Sở nhị phu nhân nhận Lôi phu nhân làm con nuôi, muốn giúp đỡ Lôi phu nhân chuẩn bị mở đáp lễ.

"A, nhớ tới bà ta nói cái gì, không nhận con nuôi, lúc này lại nhận sao?" Sở tam phu nhân lôi kéo Tần Miên tới trong nhà bồi nàng nói chuyện nói Sở nhị phu nhân không phải: "A, phi, Lôi phu nhân, con nuôi a."

Tần Miên ánh mắt lóe lóe, người kia cùng Úc Nhân lớn lên đúng là giống nhau như đúc, thiệc làm người chán ghét. Dì lúc trước còn muốn để Sở nhị phu nhân đối với mình tốt một chút, Tần Miên nghĩ như vậy, liền cảm thấy Sở nhị phu nhân cũng phi thường đáng giận, chính mình là nhân ngư, Sở nhị phu nhân nhận cậu làm con nuôi cũng sẽ không đến nỗi nào, liền tính cậu không được, dì đã tìm vài người đem đến, Sở nhị phu nhân còn cự tuyệt.

Nói trắng ra là, người như Sở nhị phu nhân, chính là mặt mũi không biết xấu hổ.

Tần Miên chán ghét Úc Nhân, chán ghét Du Thanh, cũng oán Sở nhị phu nhân.

----------------------------------------------------------------------

Lưỡng bại câu thương: 败俱伤 trong tiếng Trung Quốc biểu thị hai đối tượng có năng lực ngang nhau tranh đấu lẫn nhau, đều sẽ nhận lấy tổn thất, ai cũng không có được lợi ích gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro