Nhân Quả Báo Ứng Quả Báo Của Việc Cắt Đầu, Lột Da Ếch Nhái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hầu hết chúng ta trong cuộc sống đều cho rằng bò, gà, heo, vịt... là những "vật dưỡng nhân", tức là để phục vụ tất yếu cho mạng sống con người. Tuy nhiên, nghĩ như vậy thì có thật sự công bằng hay không khi tất cả mọi loài trên cuộc đời này đều khát khao sự sống. Đặc biệt là con người chúng ta ỷ mạnh nên đã tàn sát biết bao nhiêu là sinh linh để phục vụ cho lợi lạc chính bản thân mình. Trong đạo Phật, mọi loài đều có Phật tánh, đều có sự bình đẳng như nhau, cho dù là những loài sinh vật nhỏ bé nhất. Chúng cũng luôn muốn được sống và con người chúng ta cần nên tôn trọng sự sống đó. Đã có những người vô tình hoặc cố ý sát hại sinh vật mà mang những khổ báo về sau này.

Chùa Phước Hưng với diện tích khá khiêm tốn, trụ tại ấp Thạnh Hiệp, Xã Hòa Thạnh, Huyện Tam Bình, Vĩnh Long có một vị trụ trì còn rất trẻ - Đại đức Thích Minh Hòa. Thầy là người có tâm từ bi, ngoài việc hoằng pháp lợi sanh, Thầy và các vị Phật tử còn mở một phòng bắt mạch, tặng thuốc nam miễn phí cho nhiều bệnh nhân nghèo. Một tháng chùa Thầy điều trị cho hơn 10.000 bệnh nhân đăng ký trước. Thầy làm điều này ngoài việc lợi ích chúng sanh mà còn là lòng hiếu thảo, đem công đức này sám hối, hồi hướng cho mẹ.

Ít ai thấy được tất bật bên việc cứu người, Thầy còn mang nặng nỗi niềm với người mẹ đang héo gầy dần theo năm tháng vì những nghiệp bất thiện đã làm khi còn trẻ. Chăm sóc cho bà là điều không khó, cái khó ở đây là phải làm sao chuyển hóa cho bà được an ổn, nhẹ nhàng. Đó là mong ước lớn nhất mà Thầy luôn xót xa, trĩu nặng.

Thầy Thích Minh Hòa đã kể về cuộc đời của Thầy và mẹ Thầy như sau:

"Năm 9 tuổi thầy vô chùa để tu, .làm chú điệu đến năm 13 tuổi, Thầy xin Sư phụ quay trở về nhà phụ giúp mẹ,vì thấy mẹ bên ngoài sống khổ quá (phải chăn bò, chăn vịt) cuộc sống nghèo khổ, thiếu thốn không đủ ăn. Về nhà không biết làm nghề gì nên mỗi đêm Thầy đi soi ếch, nhái, chích điện cá. Mùa khô không có cá, Thầy đi soi nhái, bồ tọt, cóc, nhái bắt về, con nào mạnh chân quá thì bẻ giò, bẻ cẳng. Sau đó mẹ Thầy mới cắt đầu, lột da thì các chú ếch nhái vừa chắp tay lạy vừa run lẩy bẩy nhưng lúc đó không biết xót thương. Cá chích điện xong lựa ra, con nào lớn thì đem ra chợ bán, con nào nhỏ để dành ăn. Hai mẹ con Thầy đã hành nghề này một thời gian và làm ba công ruộng để mua gạo kiếm sống.

Sau đó Thầy lên Sài Gòn làm thêm rồi quay trở về, cảm thấy có gì đó sai trái ở nghề nghiệp nên mới phát tâm Bồ đề, hai mẹ con Thầy hướng về Phật pháp. Quả báo đến trước với Thầy, bắt đầu là căn bệnh Viêm đa khớp, các khớp tay chân đều sưng lên hết tưởng chừng như mất mạng, sau đó bị mù mắt ba tháng trời. Các cơ khớp toàn thân đều đau nhức khủng khiếp, Thầy hiểu là do Nhân Quả của mình (bẻ giò bẻ cẳng ếch nhái, rắn chích điện đem bán, còn đâm mù mắt chúng...). Căn bệnh khớp kéo dài 2-3 năm vẫn không chữa được nên Thầy quyết tâm trở thành một Thầy thuốc cứu chữa cho mọi người. Hồi đó gây tạo bao nhiêu, bây giờ Thầy phải cố gắng tạo nghiệp thiện lành để bù đắp cho quả báo được nhẹ đi. Giống như một nắm muối hòa vô ly uống không được vì quá mặn, nắm muối đó hòa vô cái thau cũng còn mặn nhưng nếu hòa vô một con sông thì nước không còn mặn, có thể dùng được (Nắm muối là tỷ dụ cho quả báo ác, ly nước là tích tiểu thiện, thau nước là tích trung thiện, còn sông nước là đại thiện). Việc thiện tốt lành càng nhiều thì quả báo nó vơi nhẹ đi. Tâm nguyện của Thầy là "Giúp đạo, cứu đời" bằng Hành trình đi tìm cây thuốc nam.

Mẹ Thầy thì do hồi trước cắt đầu ếch, nhái đem ra chợ bán mỗi ngày 500 - 1.000 con trong cả một thời gian dài thì biết bao nhiêu là chúng sanh bị sát hại. Năm 2003, Thầy đang tu ở chùa Minh Hải thì bà cụ ở nhà phát bệnh. Đang khỏe mạnh thì đột nhiên toàn thân bà rùng mình rồi run rẩy, tay chân co quắp, mắt mù cho đến thời điểm hiện tại (thân bà cụ giống như con nhái lúc bị cắt đầu, cắt chân tay, lột da...mà chết rất là khổ). Thầy hiểu nhân duyên chín muồi, quả báo cũng đã đến với mẹ nên lấy làm thương xót. Chỉ mong cho mẹ Thầy nương theo Tam Bảo, đến cuối đời được A Di Đà Phật tiếp dẫn vãng sanh.

Từ kinh nghiệm bản thân, Thầy khuyên các Quý Phật tử nên ăn chay, phóng sanh, niệm Phật để quả báo, hậu báo của mọi người được tốt hơn. Còn như bây giờ mình háo sát, hay ăn thịt chúng sanh thì từ bây giờ cho đến sắp lâm chung, nhân quả nó sẽ đòi. Thầy và mẹ Thầy đã và đang trả quả, là một bài học cho tất cả mọi người. Cần ý thức rằng, cuộc sống ở thế gian này chỉ có 70-80 năm thôi, ăn được không bao nhiêu, rau cháo hay cao lương mỹ vị gì thì cũng qua một ngày. Thế nhưng nếu ta không sát sinh, ăn chay, nghiệp báo mình thọ lãnh tốt hơn, khi ra đi an lành hay không an lành thì nếu chịu khó quan sát sẽ biết ngay. Sau đó tái sinh về đâu, cõi lành (trời, người, atula) hay dữ (địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh) đều do nghiệp thiện, ác mình đã gieo.

Nếu đã lỡ tạo tác sát sinh, ắt phải chịu quả báo. Nhân nào quả nấy, tuyệt đối không sai chạy. Quả báo chắc chắn sẽ đến, nhưng nếu bạn sám hối tu hành, ăn chay niệm Phật, tích cực hành thiện nhiều thì quả báo ác có đến cũng nhẹ nhàng hơn; vẫn phải báo chứ không phải là không báo. Đó là điều Thầy cần nhắc nhở mọi người nên cẩn trọng.
***
CHUYỆN NHÂN QUẢ: PHÓNG SINH THÚ QUÝ, QUẢ BÁO TỐT LÀNH.

Khi mới ra trường tôi về công tác tại Huyện Yên Châu, một huyện nghèo thuộc tỉnh Sơn La.

Tại Yên Châu thú rừng thường hay bị bắt để ăn thịt, đem bán, hoặc nuôi chơi. Tính tôi thích động vật nên hay mua những con lạ về nuôi (Trước đây do ở cùng gia đình nên có muốn nuôi cũng không được, vả lại trên Thị xã Sơn La, chỗ tôi ở trước cũng không hay có thú rừng nên với tôi con gì cũng lạ).

Tôi thường dặn học sinh nếu thấy ở đâu bán thú rừng lạ lạ thì bảo lại với tôi. Tôi dạy môn nhạc, môn của tôi còn ít giáo viên, thường tôi cứ dạy kỳ 1 dồn hết tiết cho xong sớm, kỳ II đi tăng cường các trường khác nên rất nhiều học sinh ở các trường là "tai mắt" cho tôi trong việc tìm mua thú rừng. Là giáo viên nên tiền lương chẳng bao nhiêu, có bao nhiêu tiền tôi dồn hết vào mua thú.

Có lần học sinh bảo trên mường Lựm có nhà nuôi con Cầy Hương hay lắm. Họ nuôi như nuôi chó trong nhà, thả rông, chủ đi đâu con cầy cũng chạy theo. Lúc thường thì nó nằm ở một ngăn trong cái chạn.

Nghe vậy tôi khoái lắm, lên ngay mường Lựm xem. Đến nơi thấy đúng thật như vậy, con Cầy này rất khôn. Khi chủ nhà muốn giới thiệu với khách chỉ cần gọi là nó chạy ra, lăn lộn chơi đùa, cắn tay trêu khách (nó cắn đùa thôi chứ không cắn thật, sau này tôi nuôi mấy con, bị mấy cái cắn thật của loài này mới hiểu). Con cầy này rất đẹp, lại thông minh nên tôi khoái lắm, quyết về mua mấy con nuôi chơi.

Thấy chủ nhà bảo họ nuôi từ lúc nhỏ Cầy nó mới quen nên tôi cũng tìm bắt con nhỏ. Thời gian sau tôi mua được hai con Cầy nhỏ, lại thêm một con Cầy to bằng con chó lớn, nghĩ tới cảnh thả chúng chạy rông, tôi .. rất khoái.

Nuôi mấy hôm tôi bị cắn mấy phát, chảy máu (rất đau ... hi hi .. răng nó sắc như dao), học sinh của tôi đến chơi cũng có vài em thò tay trêu bọn cầy và bị cắn.

Một thời gian sau thấy nó không cắn mình nữa, tôi bắt đầu nghĩ tới chuyện thả. Tôi thả hai con nhỏ trước, lúc đầu chúng nó quanh quẩn bên lồng, tôi bèn kệ nó, thế là ... cả hai con chuồn luôn.

Tôi bỏ mấy quả chuối quanh lồng dụ nó về nhưng bọn nó chỉ về ăn chuối, ăn xong lại lặn mất tăm.

Nhiều người gợi ý tôi quây lưới mà bắt, rồi thịt mà ăn đi thôi, nhưng tôi nuôi để chơi, bảo thịt thì thà đem thả cho xong. Được một thời gian đến chuối bọn chúng cũng chẳng thèm ăn, không biết lặn mất tăm đi đằng nào. Bác chủ nhà cáu tôi lắm, phàn nàn luôn, vì bác ấy thích cho chúng vào nồi.

Một dạo có người trên Chiềng Khoi tới chỗ tôi trọ bảo mới lên rẫy bắt được con khỉ, biết tôi hay mua nên muốn bán cho tôi. Tôi liền theo người đó lên nhà họ ở Chiềng Khoi xem, thấy đó là một con Cu Li Lớn ( Loại này nhìn tương đối giống loại Cu Li nhỏ, nhưng nó to hơn, loại lớn có trong sách đỏ còn loại nhỏ thì không). Tôi mua con này.

Nuôi một thời gian sau, thấy nó cứ vạch lồng muốn chốn (hở chút thôi là chạy mất tiêu), lại gầy tọp đi, tôi xót quá. Nghĩ tới chuyện thả.

Trước đây tôi cũng thường thả chim, lúc thả chưa biết đó gọi là phóng sinh, chỉ là thấy họ bán mấy con chim đẹp thì mua về. Lúc ngắm chơi lại nhìn thấy mấy con chim trong lồng của mình nhảy loạn xạ lên khi thấy bọn chim ở ngoài bay hót nên thấy tội nghiệp mà thả thôi. Cứ mua lại thả, thả xong lại mua ...

Lần này định thả con Cu Li lớn, tôi nghĩ mãi, vì tôi tiếc con này. Tuy nhiên khi nghĩ kĩ tôi quyết định không chỉ thả con Cu Li lớn đang gầy yếu, mà thả hết luôn số động vật tôi đang nuôi. Vì tôi nghĩ: "Con này nó buồn quá mà gầy gò vậy, nhưng con khác tuy không gầy nhưng chắc gì đã muốn tôi nuôi chúng". thế là tôi đem thả hết, cả con cầy to tướng kia cũng thả luôn.

Vì muốn giáo dục học sinh nên hôm thả tôi gọi mấy em học sinh hay đến chỗ tôi chơi đi thả cùng. Chúng tôi mang thú lên Chiềng Khoi, mang vào tận rừng thả.

Lúc ở nhà có lần con Cu Li đó xổng chuồng, nó chạy rất nhanh, khác hẳn kiểu lười biếng chậm chạp, cả ngày không nhúc nhíc khi bị nhốt. Lần nó xổng tôi phải vất vả lắm, lại có nhiều người quây mới bắt lại được. Vậy mà lần này thả hẳn, dốc nó ở trong bao ra, không biết nó vì lâu mới nhìn thấy rừng lại hay biết được thả luôn mà cứ ngẩn ra không chịu chạy, cứ nhìn rừng phía trước, rồi lại ngoảnh đầu nhìn tôi như không tin.

Sợ nó cứ lười biếng không đi, nằm ngay ven rừng bị người ta bắt lại nên tôi đặt nó lên một cành cây, lại rung rung cành cây để đuổi cho nó chạy. Vậy mà nó không chạy, (Khác hẳn khi trước, hở ra là bò đi vun vút) nó ngoảnh hẳn đầu lại nhìn tôi, ánh mắt rất cảm kích. Thú thực là mắt của nó vốn to, bình thường chẳng thấy gì biểu cảm ngoài vẻ buồn bã lười biếng. Thế mà lúc đó từ mắt nó tôi thấy sự cảm kích thật sự, tôi chưa từng thấy ánh mắt của con người nào thể hiện được sự cảm kích như vậy, kể cả trên phim.

Tôi cứ đập cành cây và nó cứ nhìn tôi, một lúc rồi nó cũng ngoảnh đầu lại bò đi. Sau hôm đó về, tôi nhớ mãi ánh mắt của nó, đó là ánh mắt cả đời tôi không quên được. Sau này tôi có kể cho nhiều người nhưng không ai tin cả, họ cứ bảo tôi nghĩ quá. Chỉ có học sinh đi cùng tôi lúc đó là công nhận ánh mắt lạ, và trên đường về các em ít nói hơn, không ồn ào như khi đi.

Một điều lạ nữa là một thời gian ngắn sau khi thả con Cu Li đó cùng mấy con thú khác. Tôi được chuyển công tác từ Yên Châu về Hà Nội. Trước đó đã có nhiều lần gia đình tôi xin cho tôi chuyển công tác, vì không muốn tôi ở vùng hẻo lánh đó mãi, mà chuyển không được.

Anh chị tôi quan hệ rất rộng và thương em nên cũng rất để ý đến việc chuyển vùng của tôi. Có lần mấy người anh kết nghĩa của anh tôi biết chuyện, họ khẳng định sẽ xin được chuyển vùng cho tôi (họ rất có địa vị trong xã hội, là những người có uy tín, nói được làm được). Vậy mà cuối cùng hết năm ấy các anh ấy vẫn không xin được.

Có lần tôi đang trên trường, chị tôi gọi điện báo năm sau tôi sẽ được chuyển vùng. Giọng chị mừng lắm (chị là một người tuyệt vời, rất thương các em và hào phóng còn hơn cả con trai từ nhỏ chị đã luôn chăm chỉ và lo cho các em từng chút một). Chị nói chị xin cho họ hàng một người có địa vị trong ngành giáo dục chuyển xuống Hà Nội (lúc đó chị tôi công tác ở Hà Nội và cũng rất có quan hệ), người kia hứa sẽ chuyển vùng được cho tôi, coi như đổi nhau. Vậy mà hết năm đó, chị chuyển cho họ hàng người kia được rồi mà người kia vẫn không chuyển được cho tôi.

Mấy lần đó đều là người có uy tín và địa vị hứa, tưởng chắc như đinh đóng cột vậy mà cuối cùng đều xảy ra trắc trở bất ngờ, những chắc trở đó họ cũng nói lại và quả thật là trắc trở bất ngờ đó có thật, rất dễ xác minh, không phải họ bịa ra.

Cuối cùng kết quả là tôi vẫn không được chuyển vùng.
Vậy mà như tôi đã nói, sau một thời gian ngắn thả bọn thú rừng tôi nuôi nhốt thì tôi chuyển vùng được. Điều đặc biệt là lần này chẳng có ai hứa giúp cả, chuyển rất tự nhiên.

Anh rể tôi ngồi chơi điện tử trên mạng, thế nào lại nhớ đến việc của tôi, liền vào mục tuyển người gì đó ở trên mạng, thấy một trường tuyển giáo viên, thế là gọi tôi bảo đến thử xem. Lúc đó đang hè, tôi và chị tôi đi đến đó. Trường đó lại vừa tuyển được giáo viên xong, hai chị em lại tiu nghỉu đi về.

Mấy hôm sau tự nhiên có người gọi điện bảo đến thử việc. Hoá ra trường kia tuy có người rồi, nhưng chị Hiệu trưởng trường đó chơi thân với Hiệu trưởng các trường khác. Sau khi chúng tôi ra về, tuy không nói gì nhưng chị lại gọi điện giới thiệu tôi cho cô Hiệu trưởng trường tôi đang công tác bây giờ, thế là họ gọi tôi đến thử việc. Hôm đầu tiên tới, họ chỉ nói chuyện chứ chưa thử việc ngay, họ hẹn hôm sau tôi tới dạy thử một bài hát mà họ quy định cho các em. Hôm sau tôi đến dạy thử, họ tập trung học sinh toàn trường lên sân và tôi dạy một bài hát. Lúc xuống họ quyết định nhận ngay. Thế là tôi chuyển vùng được.

Lúc đó tôi chỉ thấy mình gặp may mà không nghĩ gì đến con Cu Li kia cả. Nhưng sau này tôi học Phật thì biết luật nhân quả, tôi nghĩ: "Lúc trước mình xin chuyển không được có lẽ do mình đang nhốt rất nhiều thú. Lũ thú bị nhốt trong lồng có cũng giống tôi, bị bó thân trong một vùng nhỏ hẹp. Tôi nhốt chúng là tôi gây nhân xấu thì tôi cũng bị bó ở đó, phải chịu quả xấu. Dù có những người có địa vị, có thế lực xin cho tôi thì tôi cũng không chuyển được. Khi tôi thả tự do cho tất cả bọn chúng là tôi tạo nhân lành, bản thân tôi cũng được hưởng nhân lành.

< Khuyết danh >

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro