Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta là nhị hoàng nữ của Phượng quốc Phượng Nhược Sơ.

Hôm nay mẫu hoàng đến kiểm tra tiến độ học tập của bọn ta.

Vẫn như mọi khi, đại hoàng tỷ như thường lệ là người nổi bật nhất. Hazz, nếu không có Quý phi, vị hoàng tỷ ngốc này của ta sớm thành cái bia ngắm cho tất cả mọi người. Không hiểu nàng ngốc thật hay chỉ là nguỵ trang nữa?

Cuộc sống trôi qua vẫn buồn tẻ như vậy, sáng đến thư uyển đọc sách, trưa về luyện tự, tối kiểm tra thủ hạ.

Ta thật muốn ra ngoài hoàng cung , chẳng biết cuộc sống ngoài cung như thế nào

Nửa tháng sau, mẫu hoàng lại đến kiểm tra mang cho bọn ta 1 tin : bảy ngày nữa tất cả hoàng tử hoàng nữ đều được đi đến biệt cung tránh nắng.

Ta vui mừng, về chuẩn bị đồ

Biệt cung là nơi hoàng gia tránh nóng. Từ khi sinh ra, ta chưa từng được đến, năm nay mẫu hoàng lại đặc cách cho tất cả hoàng tử hoàng nữ đi, thật là chuyện kì lạ.

Phụ thân ta sắp xếp quần áo đồ đạc cho ta, trong cung giản dị đến mức không giống cung của một vị phi nào.

Phụ thân ta là Hoa phi, vốn là một phi tần không được sủng ái trong cung, vì sinh ta nên được tấn thăng phi vị. Phụ thân ta tính tình mềm mại, không muốn tranh đấu lục đục, bởi vậy số lần mẫu hoàng đến Minh Tiêu cung cực ít, cũng làm Minh Tiêu cung không xa hoa như những cung khác.

Ta năm nay 6 tuổi, cũng chẳng phải là lớn.

Ta mới vào học tại Thư uyển gần tròn một năm. Thế nhưng ta biết ta không giống những đứa trẻ bình thường, cũng chẳng thể hoà nhập với các hoàng tỷ hoàng muội của ta.

Ta có thể đọc một quyển sách và ghi nhớ ngay từ lần đọc đầu tiên, cùng học một quyển sách nhưng ta có thể học một suy mười, tiến độ học tập hơn xa đại hoàng tỷ, trên thông kim văn, dưới hiểu địa lý. Đọc kiểu chuyện quốc sự, tính kế trên dưới triều đình, hiến kế nâng ảnh hưởng của gia tộc.

Ta cũng không hiểu ta bị gì, thế nhưng nó có ảnh hưởng tốt với ta, vậy ta sẽ vận dụng nó.

Thế nhưng sự thông minh của ta cũng có những tệ đoan.

Ta từng thử hiển lộ cái sự thông minh sẵn có này, kết quả, tuy được mẫu hoàng hơi để ý, nhưng cũng vào hôm đó, sủng vật của ta bị giết sạch.

Đó là thú vui duy nhất của ta trong hoàng cung, ta muốn báo thù cho chúng, thế nhưng biết chẳng thể vọng động, bởi dù thế nào mẫu hoàng sẽ không vì sủng vật của ta mà trách phạt phi tần của nàng.

Từ đó về sau, ta cẩn thận che dấu sự khác người của mình, chỉ hiển lộ khi bàn chuyện với thân tín và phụ tộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro