Nhân gian đều có tình si

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một vài chỗ vì tớ đọc bản QT cũng không hiểu lắm nên sẽ tạm để dấu (*), còn những phần giải thích tớ sẽ để * như này. Và tất nhiên là tớ edit theo sự đọc hiểu của mình dựa trên bản QT nên nghĩa của nó cũng không hoàn toàn đúng hết đâu nhé. Mong các bạn thông cảm!

Thật ra bộ này có 3 phần phiên ngoại, theo thứ tự thì đây là phần thứ 2, phần của Thái Tử là phần thứ 3. Tức là trước phần này còn 1 phần nữa, phần trước thì cũng có liên quan một chút đến phần này nma cũng không nhiều lắm nên vẫn có thể tách riêng để đọc. Còn nếu muốn hiểu thêm về mạch truyện thì tớ nghĩ các cậu nên đọc phần truyện chính và phần phiên ngoại trước. Chúc các cậu đọc vui vẻ!
_______________

Ta tên Tạ Tất An, là môn khách trong phủ nhị hoàng tử, nói là môn khách thật ra cũng không hoàn toàn chính xác, thời điểm điện hạ rời cung xây dựng phủ ta đã đi theo hắn, lúc ấy ta vẫn còn là một thư đồng.

Nhưng ta không thích đọc sách.

Ta chỉ muốn lấy kiếm thọc chết cái đám chết tiệt đã hạ thuốc vào hộp thức ăn của điện hạ nhà ta.

Lúc ấy điện hạ vừa mới được thái y cứu trở về, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, đôi mắt trông rất tối giống như bầu trời đêm không có trăng sao.

Hắn nói:" Vậy ngươi hãy chuyên tâm đi luyện kiếm đi."

Rốt cuộc ta cũng không cần đọc nhưng thứ dày đặc chữ đó, nhưng cũng không vui vẻ nổi.

Bởi vì điện hạ nhà ta cũng không thích xem.

Trước kia hắn thích đọc du ký*, đọc xong còn nhất quyết đòi thảo luận cùng ta xem nơi nào trồng cây gì nở hoa gì, mùa nào kết ra quả gì, mặc dù cơ bản là ta cũng không nhớ được những cái địa danh kỳ quái đó.

Biết làm sao được, ngoại trừ ta ra cũng không có ai nghe hắn thảo luận việc này việc kia, nên ta chỉ có thể vừa ngáp ngủ vừa nghe hắn kể sau này muốn đi những nơi nào.

Ngày đầu tiên thầy dạy kiếm thuật đến, điện hạ xem ta luyện kiếm, hắn nói khi còn nhỏ rất thích đọc sách sử, đặc biệt là truyện về những tướng quân đánh giặc ngày xưa, lúc đó hắn còn muốn khi lớn lên sẽ trở thành một tướng quân.

Nhưng hắn lại bị ngã vào trong hồ nước lạnh, thái y nói đời này không thể tu luyện được chân khí, hắn không làm tướng quân được.

Từ đó trở về sau hắn không bao giờ thích đọc truyện tướng quân xưa nữa.

Từ ngày ta chính thức bỏ văn theo võ, hắn cũng không thích xem du ký nữa.

Ở phương diện kiếm đạo ta rất có thiên phú, 2 năm sau, thầy dạy kiếm thuật đã không còn gì để dạy ta.

Năm đó, ta lấy một địch ba, giết tên thích khách hành thích điện hạ nhà ta lúc ở bên đường mua hồ lô.

Năm hắn 16 tuổi.

Trên ám khí của thích khách có độc, ta nằm bất tỉnh ba ngày, khi tỉnh lại ta còn lo lắng điện hạ sẽ không thích ra cửa nữa thì phải làm gì bây giờ.

Thân thể hắn vốn dĩ đã yếu, còn lười, lại không ra khỏi cửa đi bộ phơi nắng nên càng yếu đi.

Còn may, hắn vẫn thích đi bộ trên phố, chỉ là không thích có người, đi đâu hay dạo phố đều đem người trên phố dọn sạch sẽ.

Ta cảm thấy như vậy cũng khá tốt, ít nhất là an toàn.

Còn về thanh danh và tiếng tăm, dù sao hắn là hoàng tử, lúc hoàng đế đi ra ngoài cũng không có dọn đường như vậy, hắn chỉ dọn dẹp đường phố, cũng đâu phải là không trả tiền.

Võ công của ta ngày càng tiến bộ, miễn cưỡng chen vào hàng ngũ cao thủ ở kinh đô, đương nhiên, vong hồn dưới kiếm của ta càng ngày càng nhiều.

Có một lần lúc ta đang lau vết máu trên thân kiếm, hắn hỏi ta:" Ngươi có từng sợ hãi hay không?"

"Không có."

Dù sao nếu ta không giết bọn họ, thì bọn họ sẽ là người giết chúng ta.

Thế giới này chính là như vậy, đánh đánh giết giết.

Có một ngày hắn nói ngoại trừ ta ra, hắn còn cần thêm nhiều môn khách nữa.

Đó là lần đầu tiên ta biết ta là môn khách của hắn.

Ta vẫn luôn cho rằng ta là thanh kiếm của hắn (*), hắn không dám tự tay giết người, ta giết thay hắn, chỉ tên nào giết tên đó.

Lúc sau phủ nhị hoàng tử có thêm tám gia tướng.

Đáng nhắc tới ta là người trẻ tuổi nhất trong tám gia tướng, nhưng điện hạ nhà ta không muốn đem ta xếp hạng cuối cùng.

Ta nói đem ta xếp thứ bảy đi, bởi vì ta cảm thấy Tạ thất gia dễ nghe hơn so với Tạ nhất nhị tam tứ ngũ lục bát gia.

Hắn im lặng một hồi, có thể là do cảm thấy ta nói có lý, ngược lại liền đồng ý.

Thật ra nguyên nhân chính bởi vì năm đó hắn 17 tuổi.

Năm đó, ta còn là thanh kiếm duy nhất của hắn, nhưng hiện tại hắn có thêm đao thương chùy kích.

Vì thế ta quyết định phải trở thành người có thể giết người nhanh nhất (*).

Sau đó không có gì để nói nữa.

Có những tên tới làm ra những chuyện lung tung rối loạn, giúp ta có càng nhiều thời gian để luyện kiếm.

Hơn nữa chủ nhà rất hào phóng, công pháp, kiếm phổ, huyền thiết*, thảo dược mọi thứ đều không thiếu, ta rất nhanh đã đạt tới bát phẩm, kiếm của ta lại càng nhanh.

Nói đến ngày điện hạ nhà ta nổi điên.

Ngày đó hắn ngủ trưa một giấc, lúc tỉnh lại liền la hét muốn đi tới thần miếu.

Muốn đi liền đi, cái này cũng không có gì hiếm lạ, dù sao mấy năm nay hắn vẫn luôn theo phương châm xa hoa dâm dật, đột nhiên bùng phát thật ra cũng chẳng phải chuyện gì kì quái.

So với đột nhiên muốn đi cùng dân cùng nhạc bớt thêm được nhiều việc (*).

Bên này mã phu vừa mới buộc xong xe ngựa, bên kia điện hạ vừa mới đi tới cửa, liền nghe thấy ở bên ngoài có người tự đến giới thiệu.

Còn là lấy thơ tự giới thiệu.

Ta đánh giá tên này là: Bị thần kinh.

Mấy năm nay có không ít người muốn làm môn hạ của điện hạ, nhưng làm như vậy đúng là hiếm thấy.

Ta đang chờ điện hạ sai người đem thằng nhóc ở cửa đuổi đi, thì hắn bảo người mở cửa.

Chuyện sau đó ta không muốn nhiều lời thêm.

Ta ít nhiều cũng nhanh phản ứng lại, lúc điện hạ xuống bậc thang cùng cái tên được gọi là Phạm Nhàn nói chuyện ta đã đem người đuổi đi hết. Nếu không thì việc điện hạ cùng Phạm Nhàn ở trước cửa vương phủ ôm ôm ấp ấp kề tai thì thầm bị nhiều người nhìn như vậy, cũng không biết trong phủ sẽ phải thay bao nhiêu người mới.

Đêm đó, điện hạ sai người thu dọn lại Tây viện, Phạm Vô Cứu hỏi có phải là có vương phi hay không, điện hạ không phủ nhận, chỉ cười cười.

Cái cười này rất có vấn đề!

Đầu tiên, mấy ngày nay ta vẫn luôn đi theo bên người điện hạ, hắn cơ bản chưa từng gặp cô nương nào cả.

Tiếp theo, hôm nay hắn mới vừa có cử chỉ thân mật cùng một tên nam nhân bên đường, còn không quên phái người đưa Phạm Nhàn hồi phủ, thậm chí còn bảo ta theo bồi hắn.

Cuối cùng, đình viện mà điện hạ kêu người bày trí lại chính là viện của vương phi đó! Tất cả dụng cụ gia đình, vật trang trí đều do hắn tự mình chọn, những loại đồ vật như huyền thiết hay chủy thủ này là để đưa cho cô nương nhà người ta hay sao?

Ta không tiếp thu được vương phi là nam nhân.

Đặc biệt ta càng không muốn tiếp thu một nam vương phi còn cường tráng hơn cả điện hạ nhà ta.

Thế nhưng ý nghĩ của ta cũng vô dụng.

Nửa đêm ta còn phải tự mình canh ở đầu tường để tránh tên Phạm Nhàn kia bị ngộ thương.

Ta còn phải cùng điện hạ đi xem Phạm Nhàn ở bên đường hành hung.

Ta còn phải canh chừng ở bên ngoài đình hóng gió để tránh  bị người khác nhìn thấy hiện trường khó phân biệt được giữa điện hạ và Phạm Nhàn (*).

Aiz, hôm nay trời thật trong, cỏ thật xanh.

Cuộc sống thật khó khăn.

Tục ngữ nói: Viết cũng đều viết. Tuy rằng nhỏ những vẫn nên bàn trước (*).

_______________
*du ký: là một dạng sách ghi chép về cảnh vật, thiên nhiên, cuộc đời trong quá trình du lịch.

*huyền thiết: theo gg đây là loại thép quý giá nhất trong giới võ hiệp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro