Chương 6: Lợi dụng tôi đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Dực lái xe tương đối bình tĩnh, vừa đi vừa quan sát tình hình giao thông cùng tình huống hai bên đường phố.

Bầu không khí âm u bao phủ lên từng viên gạch viên ngói trong thành phố, khiến cho nơi đây trở nên cũ kỹ áp bức hơn rất nhiều, trên đường toàn là máu, những thây ma không có thần trí lang thang vô định.

Trên một con phố thương mại, thây ma rất nhiều, Ninh Dực lái xe đi trên đường, có vài thây ma bắt đầu bám theo sau đuôi xe hắn, Ninh Dực nhìn gương chiếu hậu, đạp ga tăng tốc.

Suốt quãng đường đi, hai người có xuống xe để bổ sung thực phẩm, tìm được khá nhiều thứ, hứng thú của Du Phong Nguyệt đã chuyển từ bài poker sang đồ ăn từ lúc nào.

Ninh Dực tìm được một cây xăng, lúc xuống xe đi WC giải quyết vấn đề sinh lý, đôi mắt Du Phong Nguyệt giật giật, cậu vừa ăn vừa lén nhìn balo màu đen nằm trên ghế sau.

Ninh Dực không có thói quen đếm số lượng, bất luận là đồ ăn hay là tinh hạch, Du Phong Nguyệt chưa từng chôm đồ gì từ balo kia cả.

—— Nhưng mà cái chuyện ăn trộm vặt này ấy, có một thì sẽ có hai.

Vào lúc Du Phong Nguyệt vươn tay chuẩn bị thực hiện 'tội ác' thì ngoài cửa sổ xe đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt.

"Du Phong Nguyệt."

Ba từ được nói ra nhẹ nhàng thong thả, âm điệu mỗi một chữ đều kéo thật dài, âm thanh dịu dàng giống như người yêu thì thâm bên tai.

Lại cũng giống như là tiếng dụ dỗ của ma quỷ.

Ninh Dực cúi người, khuỷu tay đặt lên khung cửa sổ xe, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười, trên mặt hắn có chút bụi bặm, bản thân hắn cũng chưa phát hiện ra, nhưng vẻ bụi bặm ấy càng làm tăng thêm sự hấp dẫn cho khuôn mặt hơn, nụ cười tươi của hắn dường như còn có ý khác.

Du Phong Nguyệt ngồi ở ghế phụ, biểu tình cứng đờ, miệng ngậm bánh mì, tay thì đang giơ ra giữa không trung.

"Muốn làm gì đó?" Ninh Dực hỏi.

Du Phong Nguyệt từ từ rút tay lại, mắt đen nhìn thẳng vào Ninh Dực, nói một chữ, "Đói."

"Ừm......" Ninh Dực nhìn vào trong xe, sau đó đứng thẳng dậy đi tới ghế sau, mở cửa xe, hắn cúi người ngồi vào, lục trong túi lấy ra hai cái bánh mì nhỏ, đưa cho Du Phong Nguyệt, "Nếu chưa no thì tự mình lấy."

Du Phong Nguyệt nhìn bánh mì trong tay, rồi lại ngước mắt lên.

Một vài loại đồ ăn không thể đựng vào túi, được cho vào hộp cất ở cốp xe, Ninh Dực lấy một cái túi, bỏ vào đó vài món đồ ăn vặt, treo trên xe, "Đây nhá, mấy món này hôm nay là của anh, tuỳ ý ăn."

"Hôm nay biểu hiện không tồi." Ninh Dực đặt tay lên đầu cậu, xoa nhẹ một chút, sau đó kéo khoá balo lên, đi lên ghế lái.

Du Phong Nguyệt cúi đầu, tóc đen rơi xuống trán cậu, cậu rũ mắt, đưa tay sờ sờ tóc.

Ninh Dực không vội vã lên đường, dự định ở lại thành phố này nghỉ ngơi mấy ngày, khám phá xung quanh một chút, tiện thể dẫn Du Phong Nguyệt đi làm chính sự.

Ban đêm cùng ngày, ánh trăng trên trời bị tầng tầng lớp lớp mây che khuất, không khí xung quanh trở nên âm u hơn, Ninh Dực dừng xe ở một cây xăng, hắn nhặt mấy nhánh cây khô nhóm lửa trên bãi đất trống bên ngoài, lấy ra cái nồi sắt mà hôn nay mới thu hoạch được, rót nước vào bên trong, đợi nước sôi thì thả mấy gói mì ăn liền vào.

Ngoài mì gói còn có thêm hai quả trứng luộc nữa.

Du Phong Nguyệt ngồi bên cạnh đống lửa, ánh lửa màu đỏ nhảy múa trong đôi mắt đen của cậu, tầm mắt củacậu tập trung vào nồi mì trước mặt, khói bếp lượn lờ đi bay lên, trong không khí tràn ngập mùi hương thơm ngon mê người.

Ninh Dực cầm hai cái bát, dùng đũa gắp một bát mì đưa cho Du Phong Nguyệt, "Ăn đi, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai dẫn anh đi chơi."

Du Phong Nguyệt nhận lấy bát, Ninh Dực thấy trên đầu cậu có mấy sợi tóc hếch lên, thuận tay ấn xuống một chút.

Du Phong Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn.

"Đợi lát nữa đi gội đầu nha." Ninh Dực nói.

Sau khi ăn xong, Ninh Dực giúp cậu gội đầu thật sạch, sau đó hắn lên xe, tóc Du Phong Nguyệt còn ướt, cậungồi bên cạnh đống lửa ở bên ngoài, con ngươi vẫn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa.

Cả một đêm, Du Phong Nguyệt không hề lên xe, vẫn luôn ngồi bên ngoài.

Ngày hôm sau, Ninh Dực dẫn Du Phong Nguyệt vào trung tâm thành phố, hắn dừng ở quảng trường, hỏi Du Phong Nguyệt lúc trước lấy tinh hạch kiểu gid, Du Phong Nguyệt nhấp môi, làm mẫu cho hắn xem.

Ở trung tâm quảng trường đầy thây ma lang thang, trong nháy mắt, chúng đột nhiên nhào vào cắn xe lẫn nhau, từng con từng con ngã xuống, trong số đám tang thi đã ngã xuống, có một con thu gom hết tinh hạch trong não chúng mang tới trước mặt Du Phong Nguyệt.

Nhìn thấy một màn này, đầu tiên Ninh Dực cảm thấy kinh ngạc, rồi sau đó sự kinh ngạc từ từ mờ nhạt đi, thay vào đó hắn có điều suy tư.

Hắn biết Du Phong Nguyệt có thể khống chế thây ma, nhưng không nghĩ tới đã có thể đạt tới trình độ này, Du Phong Nguyệt không hề che giấu trước mặt hắn, không phải tín nhiệm, mà là cậu không sợ hắn, cậu cảm thấy hắn không tạo được uy hiếp gì tới bản thân cậu.

Du Phong Nguyệt cầm đầy một bàn tay tinh hạch, đi đến trước mặt Ninh Dực.

"Nước."

Ninh Dực: "......"

Hắn nghĩ, Du Phong Nguyệt tạm thời chưa động đến hắn, có lẽ là bởi vì hắn còn hữu dụng đối với Du Phong Nguyệt, có thể cung cấp nước giúp cậu rửa tay, giúp cậu tắm, gội đầu,..còn có thể giúp cậu chuẩn bị đồ ăn......Mấy chuyện vụn vặn hàng ngày giữa hai người, đều là hắn phụ trách xử lý.

Mà Du Phong Nguyệt đối với Ninh Dực mà nói, việc cậu có thể khống chế thây ma, cũng rất hữu dụng.

"Du Phong Nguyệt." Ninh Dực cầm cổ tay Du Phong Nguyệt, rửa sạch tay cho cậu, "Tôi có thể giúp anh trở nên mạnh hơn, có muốn suy xét một chút không, để tôi giúp anh."

Du Phong Nguyệt: "......"

Đôi mắt đen trầm như hắc diệu thạch lộ vẻ hoang mang, cậu nghiêng nghiêng đầu, không giống như những lần trước hoặc trả lời cho có hoặc im lặng, lần này cậu hỏi lại: "Vì...sao?"

Đây là lần đầu cậu đưa ra câu hỏi nghi hoặc.

"Bởi vì......" Ninh Dực dừng một chút, bên môi khẽ mỉm cười, "tôi muốn ở cạnh anh, tuy rằng anh rất ghét tôi, nhưng mà tôi không hề ghét anh."

Nước chảy dọc theo cổ tay của cậu, rửa sạch bụi bẩn và vết máu bám trên từng kẽ ngón tay cậu, Đầu ngón tay cậu dính nước, giật giật một chút, lòng bàn tay ứng hồng.

"Tất nhiên." Ninh Dực nói, "Anh có thể tiếp tục muốn gi·ết tôi, cho đến khi tôi không còn hữu dụng với anh nữa, trước lúc đó, cứ tận tình lợi dụng tôi đi."

Mối quan hệ giữa hai người vốn dĩ đã không có khả năng hoà thuận ở chung.

"Thế nào?" Hắn nói.

......

Thời gian hai người ở lại thành phố này dài hơn dự định ban đầu của Ninh Dực.

Tuần kế tiếp, hai người vẫn lòng vòng trong thành phố, mỗi ngày đều sẽ dành thời gian xử lý một khu vực có thây ma nào đó, khả năng mô phỏng của Du Phong Nguyệt rất mạnh, có đôi khi Ninh Dực sẽ ra đòn đánh với thây ma, sau khi cậu quan sát là có thể làm lại tương tự.

Ban ngày là thời điểm săn mồi, khi đêm xuống, hai người sẽ trở về nơi lưu trú tạm thời, ăn tối rồi nghỉ ngơi một đêm, để hôm sau còn có tinh thần, Du Phong Nguyệt buổi tối nếu không đánh bài với Ninh Dực thì sẽ ra ngoài, không ở trong xe, Ninh Dực ban đầu cũng không quá để ý, tuy nhiên số lần diễn ra hơi nhiều, khiếnhắn lưu ý tới điểm này.

Vừa tối, Du Phong Nguyệt không phải ngồi bên canh đống lửa thì chính là đi ra ngoài mất hút không thấy bóng dáng, đánh bài xong cũng sẽ không ở bên trong xe, tóm lại, buổi tối, bên trong xe liền trở thành không gian của Ninh Dực.

Mấy ngày nay thu thập được không ít tinh hạch, dị năng hệ thuỷ của Ninh Dực đã có tiến bộ, hắn có ý pháttriển dị năng này thành một kỹ năng tấn công, trước mắt tiển triển khá tốt.

Dị năng hệ thủy hệ đã có thể tiến thêm một bước nữa, đó là kết băng trong không khí, xuyên qua đầu tang thi, kĩ năng này giúp Ninh Dực có thể tránh được cận chiến nguy hiểm.

Nhưng giai đoạn mới đầu, chiêu này quá tiêu hao thể lực, Ninh Dực rất ít dùng.

Một tuần trôi qua, kỹ năng đánh bài của Du Phong Nguyệt tiến bộ đáng kể, thắng Ninh Dực khá nhiều lần —— tuy nhiên số lần thua vẫn nhiều hơn.

Hôm nay thời tiết không quá đẹp, từ sáng đã bắt đầu có mưa phùn, Ninh Dực ngừng xe ở một chỗ thuận tiệnrời đi, hai người bước vào một nơi tồn tại trước mạt thế - trung tâm thương mại.

Toàn bộ khu phố đã không còn vẻ náo nhiệt như trước mạt thế nữa, trên đường toàn là thây ma lảng vảng đi lại, xe đỗ bên vệ đường, trên vách tường vết máu loang lổ, mái tóc đen của Ninh Dực bị nước mưa xối ướt, trước khi mưa to hơn, hắn lđã kịp kéo Du Phong Nguyệt vào một cửa hàng.

Trong cửa hàng, ánh sáng mờ nhạt, những bộ quần áo đắt tiền lộn xộn rơi đầy đất, chỉ còn khu vực trưng bày trang sức là còn nguyên vẹn.

Trên vách tường có giá treo các loại trang sức như hoa tai mũ và mấy thứ đồ linh tinh, Ninh Dực dạo một vòng trong cửa hàng, lưu loát giải quyết thây ma ở đây, hắn lau sạch vết máu trên dao, nhìn về phía cái gương đằng sau kệ trang sức.

Du Phong Nguyệt đứng ở cửa nhìn mưa bên ngoài.

Một lát sau, bả vai cậu bị vỗ một cái, cậu nghiêng đầu nhìn sang.

Ninh Dực xoay cậu lại, đeo kính râm lên cho cậu.

"Nhìn ổn nha."

Kính che khuất đi đôi mắt đen đặc biệt của cậu, càng tôn lên đường nét xinh đẹp của khuôn mặt cậu, kết hợp với đôi môi nhạt màu kia, tạo ra một thanh niên siêu cấp đẹp trai, lúc không nói gì nhìn còn rất ngầu.

Hơn nữa Du Phong Nguyệt vốn là ít khi mở miệng nói chuyện, cho nên kính râm này thật sự thích hợp vớicậu.

Du Phong Nguyệt đưa tay muốn tháo kính râm xuống thì bị Ninh Dực ngăn lại.

"Thấy rõ không?" Ninh Dực hỏi hắn.

Du Phong Nguyệt gật đầu, vật này cũng không cản trở tầm nhìn của cậu.

"Vậy đừng lấy xuống." Ninh Dực nói, "Rất đẹp."

Còn có thể tránh được không ít rắc rối.

Du Phong Nguyệt dừng một chút, không đưa tay gỡ kính nữa, cậu nhìn về phía khu vực để kính râm, đi qua đó.

Ninh Dực vốn tưởng rằng cậu đi qua đó để soi gương, không nghĩ tới cậu lấy kính khác tới đeo lên cho hắn.

Cảnh tượng trước mắt lập tức tối đi, Ninh Dực theo bản năng giơ tay gỡ kính, Du Phong Nguyệt túm tay hắn, "Đẹp."

Ninh Dực cười khẽ, nắm lấy cổ tay cậu để gỡ tay mình ra, "Anh cố ý đúng không, đừng nghịch."

Hắn hoài nghi Du Phong Nguyệt cố ý ở trêu hắn, cho nên vẫn đưa tay lên tháo kính râm xuống.

Việc đeo kính râm sẽ gây trở ngại tầm mắt, làm giảm khả năng phán đoán của hắn, cũng như giảm năng lực phản ứng với đối với tình huống nguy hiểm, điều này rất nguy hiểm.

Du Phong Nguyệt có chút không vui.

Sau khi hắn tháo kính râm xuống, môi mỏng của cậu mím thành đường thắng, đụng vai Ninh Dực một cái, từ bên cạnh hắn đi qua chỗ khác.

"Tôi không lừa anh đâu." Ninh Dực xoay người đuổi theo, "Anh đeo kính râm rất đẹp, đừng tháo."

Cũng may Du Phong Nguyệt tuy không vui nhưng cũng không tháo kính ra.

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, Ninh Dực đứng ở cửa, nhìn mưa bên ngoài cửa kính, dần dần, hắn phát hiện thây ma bên ngoài hình như giảm đi.

Hắn trầm ngâm một lát.

Thây ma cũng sẽ tránh mưa ư?

Hạt mưa rơi trên mặt đất, tí tách tí tách vang lên không ngừng, trên cửa kính phủ một tầng mưa bụi.

Ninh Dực lấy đồ ăn mà mình mang theo ra, cùng Du Phong Nguyệt lấp đầy bụng, hai người khi ra ngoài đều mang theo mấy đồ ăn tiện lợi nhất, Ninh Dực ném một quả dâu tây sấy vào miệng.

Du Phong Nguyệt nhìn dâu sấy trên tay hắn, Ninh Dực rũ mắt, đưa quả dâu tới trước mặt cậu, Du Phong Nguyệt cũng duỗi tay cầm một quả ăn.

Bầu không khí hài hòa mà ấm áp, ở mạt thế hiếm thấy an nhàn.

Nhưng bầu không khí yên bình rất nhanh đã bị phá vỡ.

"Bang".

Một tiếng vang rõ ràng từ cửa truyền đến, trên cửa kính một dấu tay, Ninh Dực đang ăn lập tức cảnh giác đứng dậy, Du Phong Nguyệt suýt nữa thì ném cả bánh quy vừa nhận được đi.

Những giọt nước từ dấu bàn tay trên cửa kính chảy xuống, bóng dáng màu hồng cao gầy mơ hồ xuất hiện ở ngoài cửa, ngay sau đó là tiếng gõ cửa dồn dập, kèm theo giọng nữ mềm mại nhẹ nhàng.

"Mở cửa, cầu xin mấy người, làm ơn mở cửa —— ơ?"

Khi phát hiện ra cửa hình như không khoá, người sửng sốt bên ngoài một chút, tiếp theo nhanh chóng đẩy cửa đi vào.

Tiếng cửa "lạch cạch" khép lại.

Người tới thở hổn hển, dựa lưng vào cửa.

Ninh Dực bây giờ mới thấy rõ dáng vẻ cô gái, là một người con gái cao khoảng 1 mét 65, vóc dáng thon thả, đi giày thể thao trắng, đôi giày đã dính không ít bùn đất, trên vai khoác một cái túi hai dây.

Cô gái có mái tóc đen thẳng dài tới bên hông, mặc một bộ thể thao màu hồng nhạt, ướt đẫm nước mưa, khuôn mặt cô ấy rất xinh đẹp, thậm chí có thể miêu tả bằng 4 từ ngũ quan diễm lệ, khí chất trẻ trung, đôi mắt toát ra vẻ dịu dàng.

Cô gái đối diện với ánh mắt của Ninh Dực đôi mắt, mím môi căng thẳng.

Ninh Dực nở nụ cười thân thiện, trông rất đơn thuần vô hại: "Chào cô."

Dưới tháu độ ôn hòa của hắn, cô gái cùng thả lỏng hơn chút, cô nhẹ giọng xin lỗi, tự giới thiệu một chút về bản thân, tên cô là Thư Lâm, từ cửa hàng mỹ phẩm đối diện chạy sang đây, trước khi mạt, cô đang là sinh viên năm tư.

Hai bên đơn giản trò chuyện một chút, nghe thấy Ninh Dực nói đích đến của hai người là an toàn căn cứ, Thư Lâm cắn răng đi thẳng vào vấn đề.

"Tôi đã ở đây mấy tháng rồi, nhân lúc trời mưa, số lượng thây ma giảm đi mới dám sang đây." Thư Lâm nói, "Tôi muốn hỏi......"

Cô cắn cắn môi, "Tôi có thể đi cùng hai người được không?"

Cô thật sự chịu không nổi những ngày tối tắm không thấy ánh mặt trời như này nữa, cô muốn thử một lần.

Thật ra hôm nay không phải lần đầu tiên Thư Lâm nhìn thấy hai người Ninh Dực cùng Du Phong Nguyệt, hai ngày trước, hai người cũng đã tới nơi này một lần, chẳng qua lần đó Thư Lâm chưa dám lộ diện, mà chỉ âm thầm quan sát.

"Được thôi." Ninh Dực đáp ứng một cách dễ dàng.

"Hả?" Thư Lâm ngẩn người.

Ninh Dực tự mình lẩm bẩm: "Chơi bài vừa lúc đang thiếu một."

Thư Lâm: "???"

Gì cơ? Cái gì mà thiếu một cơ???

Khi Ninh Dực nghe được tên Thư Lâm, đã cảm giác quen tai, cùng với việc cô tự giới thiệu bản thân, cùng vớiđặc điểm ngoại hình của cô, hắn liền nhớ ra, đây là người thứ hai đứng bên cạnh nhân vật chính trong tương lai.

Hắn không ngại việc thuận nước giong thuyền, huống hồ Thư Lâm so với với hai cha nội mà họ đụng phải trước kia thì cô tốt hơn nhiều.

Có hai người chơi bài lâu rồi cũng hơi chán.

Hình bóng của Du Phong Nguyệt bị kệ để hàng che khuất, khi cậu đeo kính râm bước ra, Thư Lâm cảm giác áp lực tăng lên một cách đột ngột, vị này thoạt nhìn khó gần hơn Ninh Dực nhiều.

Cô có chút thấp thỏm.

"Cô ấy tạm thời sẽ đi cùng chúng ta." Ninh Dực chỉ chỉ Thư Lâm rồi nói.

Là một lời trần thuật, không phải đề nghị.

Thư Lâm nhìn nhìn Ninh Dực, lại nhìn nhìn Du Phong Nguyệt.

Du Phong Nguyệt nhìn chằm chằm Thư Lâm một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Thư Lâm nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới nhận ra nãy giờ cơ thể mình vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng.

"Anh ấy hơi ít nói, cô đừng bận tâm." Ninh Dực nói.

Thư Lâm xua tay: "Không không, hai người đồng ý dẫn tôi theo cùng là tôi là cảm kích lắm rồi."

"Muốn ăn chút không?" Ninh Dực đưa bánh quy ra.

Thư Lâm có hơi vừa mừng vừa lo, nhưng cô cũng đói khát lắm rồi, cô mím môi, lúc duỗi tay ra còn cố tình chạm vào đầu ngón tay Ninh Dực, giây tiếp theo, Ninh Dực buông bánh quy ra, rút về đi, động tác tự nhiêngiống như không chú ý tới sự kỳ lạ trong khoảnh khắc đó.

Ba người đứng tương đối xa nhau, Thư Lâm vừa nói chuyện với hai người, vừa tranh thủ ăn bánh quy, Ninh Dực cảm giác được Thư Lâm vẫn luôn giữ tư thế đề phòng.

Một cô gái trẻ như vậy sinh tồn ở mạt thế quả thực không dễ dàng gì.

Mưa bên ngoài bắt đầu nhỏ lại.

Thư Lâm ăn hết một hộp bánh quy, vào lúc Ninh Dực cùng Du Phong Nguyệt nói phải đi, cô chủ động thẳng thắn thành khẩn nói: "Tôi có dị năng."

Cô cảm thấy không cần phải giả vờ nữa, sau khi mạt thế xảy ra, cô đã thức tỉnh dị năng hệ lôi điện, cũng đã giết được một vài thây ma. Cô nghĩ rằng mình đã quyết định đi cùng hai người rồi, vậy thì không cần phải giấu điều này nữa.

Trên người cô bị nước mưa thấm ướt, lại thêm căng thẳng nên hơi run rẩy.

"Hay cô thay quần áo trước đi." Ninh Dực nói, "Bên trong phòng thay đồ tôi đã kiểm tra rồi, không có thây ma đâu."

Thư Lâm thoáng giật mình, nhưng ngay sau đó thở phào một hơi, nụ cười chân thành hơn rất nhiều, "Vậy hai người đợi tôi chút nhé."

Cô nhanh chóng cầm quần áo đi thay, còn thuận tay cầm thêm mấy bộ nhét vào trong túi đeo bên người. Thao tác của cô rất lưu loát, buộc gọn tóc dài lên, đổi sang trang phục màu đen làm giảm bớt sự nổi bật.

Ba người cùng nhau rời khỏi nơi này.

Thư Lâm phát hiện ra rằng mỗi lúc bọn họ đối phó với thây ma, đều xử lý rất dễ dàng, điều này làm cho cô có cảm giác mình đã mạnh mẽ hơn nhiều, dọc theo đường đi có chút hoảng hốt.

Ninh Dực đưa hai người quay lại chỗ đậu xe, hắn nói với Thư Lâm rằng hành trình của bọn họ dự tính là có thể sẽ gặp nhiều khó khăn, Thư Lâm cũng không từ bỏ suy nghĩ muốn đi cùng họ, cô không muốn tiếp tục ở lại thành phố này nữa.

Cô cảm thấy thanh niên đeo kính râm có vẻ không thích cô cho lắm, dọc đường đi cũng không cho cô một sắc mặt tốt gì.

Chuyện Ninh Dực có dị năng, hắn cũng nói cho Thư Lâm giống như cô đã kể cho hắn. Thực ra trước đó Thư Lâm cũng đã thấy Ninh Dực sử dụng dị năng để đối đầu với thây ma, cho nên cô cũng không quá kinh ngạc, nhưng cô cảm nhận được sự tôn trọng từ Ninh Dực, nhất thời trong lòng có chút ấm áp.

Ninh Dực lái xe đưa bọn họ về nơi hai người tạm thời trước đó, là một gian nhà trệt, một gian phòng chỉ có một chiếc giường, trước đây khi chỉ có Ninh Dực cùng Du Phong Nguyệt, Ninh Dực đều ngủ trên xe bên ngoài. Đêm nay có thêm Thư Lâm, Thư Lâm chủ động ngủ dưới sàn.

Ninh Dực rủ cô chơi bài chung với hai người, Thư Lâm chơi hai ván, nhìn thấy hai người đánh bài đều có tiền cược, bởi vì cô không có tinh hạch, cho nên bỗng dưng cảm thấy có hơi ngượng ngùng.

Sau đó, cô ngồi nhìn hai thanh niên chơi bài, họ chơi rất tích cực, không lưu tình chút nào, không ai nhường ai.

......

Hai người chơi biến thành ba người chơi, có chút mới lạ.

Đi chung một thời gian, Ninh Dực phát hiện Thư Lâm rất giỏi trong việc sắp xếp và phân loại đồ đạc, cho nên một số việc lặt vặt đều do Thư Lâm đảm nhiệm.

Thư Lâm không có thể lực tốt như Ninh Dực cùng Du Phong Nguyệt, cô không thể đối phó với nhiều thây ma cùng một lúc được, vì thế phần lớn thời gian, cô sẽ là người làm nhiệm vụ xử lý và thu thập tinh hạch, sau đó tinh hạch sẽ được ba người thảo luận để phân chia.

Cô cũng là lần đầu tiên thử trò này, cũng phát hiện tuy rằng mỗi lần Du Phong Nguyệt đều được chia nhiều nhất, nhưng cuối cùng đều sẽ bởi vì đánh bài thua mà rơi vào tay Ninh Dực.

Ba người ở lại thành phố này thêm ba ngày rồi mới rời đi.

Thư Lâm cũng biết lái xe, cho nên cô cùng Ninh Dực thay phiên nhau lái trong mấy ngày.

Khi trời dần tối, ba người dừng xe tại ven một khu rừng nhỏ, mọi người tính toán đêm nay cứ tạm nghỉ ở đây, Thư Lâm đi phụ cận nhặt nhánh cây khô.

Du Phong Nguyệt đeo kính râm, ngồi ở ghế phụ, lúc có Thư Lâm ở đây, Ninh Dực không muốn phát sinh thêm rắc rối, vì thế không cho cậu gỡ kính râm xuống, cậu cũng nghe lời Ninh Dực.

"Xuống xe thôi." Ninh Dực nói, "Rửa tay đi, đợi lát nữa chúng ta nấu ăn."

Du Phong Nguyệt mở cửa xuống xe, lòng bàn tay Ninh Dực xuất hiện nước chảy xuống, hai người cùng rửa tay.

Đợi Thư Lâm nhặt nhánh cây trở về, bọn họ nhóm lửa dưới gốc cây, ba người ngồi xuống đất nấu một nồi mì lớn.

"Liệu ban đêm tầm nhìn của anh ấy có bị hạn chế không?" Thư Lâm nhìn qua thanh niên đeo kính râm lạnh lùng xa cách, nhỏ giọng hỏi Ninh Dực.

"Ban đêm thị lực của anh ấy không tồi." Ninh Dực cười nói.

Thư Lâm: "Hai người vẫn luôn ở bên nhau từ trước khi mạt thế ư?"

"Không." Ninh Dực nói, "Là sau khi mạt thế xảy ra mới quen, chúng tôi học cùng một trường đại học, anh ấy là tiền bối của tôi."

"À...... Thật sự nhìn không ra luôn đó." Thư Lâm nói, "Trông quan hệ của hai anh rất là thân thiết."

Ninh Dực: "Phải không?"

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Du Phong Nguyệt, lúc Du Phong Nguyệt cúi đầu ăn mì, hơi nóng toả lên làm mờ mắt kính. Ninh Dực thấy thế cười nhẹ, ánh lửa màu đỏ nhảy lên, chiếu rọi khuôn mặt lộ ra vẻ dịu dàng củahắn, ánh mắt dường như cũng trở nên mềm mại, Du Phong Nguyệt quay đầu nhìn về phía hắn.

"Cũng khá ổn." Ninh Dực nói.

Đúng là khá ổn nhưng mà đó là việc Du Phong Nguyệt muốn lấy mạng hắn cơ, chứ không phải mối quan hệ của hắn với cậu.

"Nhưng mà anh ấy ít nói quá." Thư Lâm cảm khái nói, "Tôi còn chưa từng thấy anh ấy mở miệng nói."

Ninh Dực nói: "Giọng anh ấy rất êm tai."

Thời điểm có Thư Lâm ở đây, Du Phong Nguyệt về cơ bản không mở miệng nói chuyện.

"Nam thần ở trường chúng tôi đó." Ninh Dực nói, "Kiệm lời cũng rất có mị lực."

Du – được khen – Phong Nguyệt, vẫn đang ngồi thổi thổi bát mì trước mặt, một lát sau, nhéo nhéo lỗ tai.

Thư Lâm ăn mì xong không bao lâu thì đứng dậy chuẩn bị lên xe.

"Cùng chơi bài không?" Ninh Dực hỏi.

Thư Lâm chớp chớp mắt tinh nghịch, "Thôi bỏ đi, tôi không còn nhiều tinh hạch để thua đâu."

Cô lên xe đóng cửa xe lại.

"Coong" ——

Phía bên này Du Phong Nguyệt đặt mạnh cái bát lên tảng đá lớn, chiếc bát phát ra âm thanh giòn tan, vỡ nát vụn.

Nước soup bên trong chảy đầy ra đất.

"Ui......" Ninh Dực có chút bất đắc dĩ kéo dài âm cuối, "Bẩnnn."

Du Phong Nguyệt vươn tay, Ninh Dực thở dài rửa tay cho cậu, sau đó hắn đi tới ghế sau xe lấy khăn lông, làm ướt rồi lau mặt cho cậu.

Kính râm của Du Phong Nguyệt được tháo xuống, được Ninh Dực đặt một bên.

"Đừng thô lỗ như vậy chứ." Ninh Dực nói.

Đây đã là lần thứ hai trong những ngày qua Du Phong Nguyệt làm vỡ bát.

Cái thứ nhất là vào buổi sáng mấy ngày trước, tay Ninh Dực bị bỏng, Thư Lâm bôi thuốc cho hắn, Du Phong Nguyệt đang ăn ở bên cạnh đã quăng vỡ cái bát, lúc ấy Ninh Dực còn tưởng rằng cậu cũng bị bỏng.

Thư Lâm ngồi trong xe cũng chưa ngủ, cô tựa đầu lên cửa kính xe, mở mắt ra xoa xoa đầu, trùng hợp liền thấy một màn bên cạnh đống lửa.

Ánh lửa màu đỏ cam chiếu rọi lên người hai người, họ ngồi cạnh đống lửa, không thấy rõ biểu cảm nhưng nhìn động tác là có thể hiểu liền.

Ninh Dực tay cầm khăn lông lau mặt cho Du Phong Nguyệt.

Dưới tình huống như vậy, phải là mối quan hệ như nào thì một người con trai mới lau mặt cho một người con trai khác chứ, Thư Lâm dường như hiểu ngay.

Đồng tử nàng co lại, con ngươi mở to.

Một lúc sau, cô bưng kín mặt.

Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa cô đã có cảm xúc khác đối với Ninh Dực.

Trong thời kỳ mạt thế nguy hiểm tồn tại quá nhiều, khiến cho người ta dễ dàng kéo gần hoặc đẩy xa khoảng cách, Ninh Dực là người tốt, ít nhất thì ở trong mắt Thư Lâm là vậy.

Nhưng cô không nghĩ tới, Ninh Dực cùng Du Phong Nguyệt thì ra lại là loại quan hệ này.

Giống như là chuyện đương nhiên.

Cho nên, việc hai người chơi bài thắng thua cược tinh hạch gì đó, là ở chơi tình thú đúng không?!

Phía bên kia Du Phong Nguyệt hình như cảm giác được ánh mắt nên nhìn về phía xe, Thư Lâm lập tức quay mặt đi.

Về sau phải chú ý đúng mực thôi......

Bảo sao thanh niên đeo kính không thích cô, chắc là ghen đây? Chắc chắn là như vậy rồi!

......

"Nhắm mắt lại." Ninh Dực nói.

Du Phong Nguyệt nhắm hai mắt lại, Ninh Dực lấy khăn lông xoa xoa trán, mắt cùng gương mặt cậu, việc này làm mãi đã thành thói quen của hắn.

Đời sống sinh hoạt hàng ngày của Du Phong Nguyệt, từ lúc hệ thống hắn tới đây đều do hắn phụ trách.

"Vì sao?" Du Phong Nguyệt nhắm mắt hỏi.

"Hửm?" Ninh Dực hỏi lại một cách thoải mái.

Du Phong Nguyệt bình tĩnh hỏi: "Đánh bài, vì sao lại rủ cả cô ấy?"

Động tác tay của Ninh Dực dừng lại, khăn lông rời khỏi khuôn mặt Du Phong Nguyệt, cậu mở mắt, đôi mắt của cậu thật xinh đẹp, ánh lửa nhảy múa trong đôi mắt đen, không hề đờ đẫn như đôi mắt của thây ma, mà rất phù hợp với nước da trắng lạnh của cậu.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Ninh Dực tiến gần cậu hơn, khoảng cách rút ngắn lại chỉ còn hai gang tay.

"Anh rất lạ đấy." Ninh Dực nói, "Việc chơi bài ai chẳng tham gia được."

"Không thể." Du Phong Nguyệt nói.

Ninh Dực: "Tại sao?"

Du Phong Nguyệt vẫn bướng bỉnh lặp lại "Không thể".

"Nếu tôi muốn thì sao?" Ninh Dực nghiền ngẫm nói.

Du Phong Nguyệt đã bắt đầu quản hắn rồi sao? Lí do là gì? Dục vọng hiếm hữu?

Mà cũng đúng, lúc trước Du Phong Nguyệt đã từng thể hiện dục vọng chiếm hữu rất mạnh, lần đầu tiên cậu tức giận mất khống chế, chính là bởi vì không kiểm soát được thây ma khiến một thây ma suýt nữa đã giành trước việc cắn chết Ninh Dực.

"Tôi rủ Thư Lâm đánh bài, anh giận hả?" Ninh Dực hỏi.

Du Phong Nguyệt nhấp môi không nói.

"Anh quản có hơi rộng rồi đó." Ninh Dực nói, "Đây là tự do của tôi, tôi còn có thể rủ cô ấy đánh bài mà không có anh đâu nhé."

"Không thể." Du Phong Nguyệt trầm giọng.

Du Phong Nguyệt không thích có người khác xen vào giữa hai người họ, chuyện giữa hai người, chỉ có thể do họ giải quyết.

Ai cũng không thể xen vào giữa hai người.

Ninh Dực nhấp môi cười.

Ôi, lại tức rồi.

Có hơi...... Đáng thương lại đáng yêu.

Ngay sau đó, một bóng đen loé lên trước mặt hắn, cằm truyền tới cảm giác đau đớn, Du Phong Nguyệt cắn hắn một ngụm.

"Nếu cậu không nghe, tôi sẽ cắn cậu." Giọng cậu âm trầm uy hiếp.

Đầu lưỡi Ninh Dực đẩy đẩy vào răng, đưa tay sờ sờ vào chỗ bị cắn.

Du Phong Nguyệt lần này cắn nhẹ hơn lúc trước nhiều, giống như chỉ muốn đùa, vết cắn căn bản không trầy da.

Cũng biết chọc hắn rồi đây.

"Tôi cũng sẽ cắn anh đó" Hắn vui vẻ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro