Chương 3: Người đàn ông đó.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


      Trung Cận Bình tức giận mất bình tĩnh, mắt đỏ hoe, đưa tay ra gần như muốn siết cổ giết Diệp Lạc.

   So với việc sau này đối với Diệp Lạc nâng niu như ngọc, thật mỉa mai và nực cười làm sao.

   Môi khẽ cong lên, tựa hồ vô tình lật người trong giấc ngủ, chỉ có điều hành động của cậu đang bị giám sát chặt chẽ .

    Đau đến nỗi trái tim đang dần tê liệt ...

    Đôi mắt còn nguyên vẹn duy nhất ẩn trong điểm mù giám sát của Diệp Lạc khẽ run lên, nếu không có người đó, cậu đã bị Trung Cận Bình bóp cổ chết, người này tức giận đến mức mất trí.

  Trung Tế Nam là anh trai của Trung Cận Bình, một kẻ khờ khạo không đủ trí thông minh.

   Kẻ ngu ngốc này ...

   Diệp Lạc khóe mắt tràn ra lệ, trên người càng thêm đau đớn.

   Người cậu tiếc nhất chính là đại ngốc này.

   Không ai dám nói thay cậu ấy, chỉ có Trung Tế Nam dám xông lên trước sự tức giận của Trung Cận Bình.

   "Không phải Lạc Lạc xô đẩy! Chính là cô ta tự ngã! Ta đã nhìn thấy nó! Nhiều người đã nhìn thấy nó!"

    Trung Tế Nam, người bị Trung Cận Bình đá đến nôn ra máu, nhưng vẫn lo lắng vùng vẫy van cầu Trung Cận Bình buông Diệp Lạc, người chỉ còn một hơi thở.

    Diệp Lạc ngã xuống đất, cậu lồm cồm bò dậy ,chạy tới ôm tên ngốc đang khóc Trung Tế Nam như thể cậu đã suýt đánh mất bảo bối nào đó.

    Khuôn mặt tương tự như Trung Cận Bình, cậu khóc không ra hơi. Trái tim của Diệp Lạc chua xót, se lại và đau đớn.

    Mặc dù đã được chứng minh rằng đó không phải là lỗi của Diệp Lạc, nhưng Trung Cận Bình vẫn đổ lỗi cho Diệp Lạc là thiếu trách nhiệm, không chăm sóc tốt cho Nguyên Oản Oản và quá sơ hở không để mắt tốt tới cô ta.

    Bị thương cho đến thời điểm này, Diệp Lạc lúc đó vẫn không bỏ cuộc, cậu vẫn yêu Trung Cận Bình và coi hắn là tất cả.

     Trung Tế Nam ngốc nghếch và cậu trở nên thân thiết, Diệp Lạc cũng tốt với anh ấy một phần vì cảm kích, biết ơn, một phần vì anh ấy giống Trung Cận Bình.

    Hầu hết thời gian qua, cậu đã bỏ qua tên ngốc nghếch lớn này.

    Không ngờ, chính kẻ ngốc này đã cứu cậu và cuối cùng cũng vì cậu mà chết.

   Diệp Lạc không biết nhiều về tình yêu, cậu quá khiêm tốn và thấp kém trong lĩnh vực tình yêu.

    Trong cõi vô hình, cậu là bóng ma thợ săn bất khả chiến bại, là một nỗi sợ vô hình của cấp quý tộc, tin đồn cậu một bóng ma không thể bắt cũng không thể nhìn rõ chớp mắt đã lấy mạng một tên quý tộc, dù hệ thống vệ sĩ hay sát thủ chỉ cần mạng người cậu muốn lấy thì không gì có thể cản được, tàn nhẫn, nhanh nhẹn, thông minh và xảo quyệt là cách mọi người miêu tả về cậu.

    Nhưng cậu có quy tắc rõ ràng, không bao giờ giết người vô tội , cho dù là nhiệm vụ cấp trên nhưng chỉ cần người đó không độc ác, từng giết người vô tội hay buôn bán khinh thường dân thường thì nhiệm vụ này cậu chắc chắn sẽ không nhúng tay vào.

     Cậu là người kiên định nếu không thích thì không ai có thể ép buộc.

   Môi trường huấn luyện khắc nghiệt chọn lọc , nơi cậu lớn lên nói với cậu rằng kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu.

   Bọn họ sinh ra làm người, nhưng là chia ba, sáu chín ở đế quốc, tính mạng của dân thường không đáng nói trước mặt quý tộc, bọn họ thấp bé như cỏ.

  Nếu ngươi không đủ mạnh mẽ thì chỉ có một ngõ cụt.

    Ở một góc độ nào đó, Diệp Lạc cũng là một người độc ác và tàn nhẫn. Trung Cận Bình là sự mềm yếu duy nhất trong lòng cậu.

   Ngoài ra, bóng ma săn bắn Diệp Lạc là bất khả chiến bại.

   Cho đến khi Trung Tế Nam, một kẻ ngốc, chết ngay trước mắt cậu

    Lần đầu tiên cậu cảm thấy đau lòng với một người khác ngoài Trung Cận Bình.

    Hắn là ngoại lệ duy nhất.

  Cơn đau khiến lồng ngực sưng tấy, như bị một nhát dao cứa vào tim, phổi, cửa qua lại xé tim phổi, cả người đau đớn tột cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro