Chương 4: Trại huấn luyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Tầng lớp quý tộc và thường dân của Đế chế Manro được phân chia rõ ràng, và có một khoảng cách lớn giữa họ.

     Cao thấp địa vị là duyên từ khi sinh ra. Nhưng cũng có những thường dân muốn leo lên để dành một phần thay đổi số phận, và trại huấn luyện là cách tốt nhất để thường dân có cơ hội leo lên.

    Để mở rộng quyền lực của mình, các quý tộc cạnh tranh với nhau về quyền lực và sự giàu có, và họ sẽ nuôi dưỡng nhiều tài năng khác nhau từ một số lượng lớn dân thường và sử dụng chúng cho mục đích riêng của họ.

    Các quý tộc lựa chọn những tài năng xuất chúng từ thường dân và tập trung đào tạo, do đó đã cho ra đời nhiều trại huấn luyện khác nhau.

   Đối với những người dân thường đang vất vả về miếng ăn, cái mặc, được vào trại huấn luyện là điều vô cùng tự hào.

      Những người có thể vào trại huấn luyện là những người giỏi nhất trong số những người dân thường, điều đó có nghĩa là họ đã có được một cái thang để leo lên, và có một tương lai tươi sáng.

   Trại huấn luyện ở khu vực thứ ba là trại huấn luyện của gia đình quý tộc Trung.

    Các khóa học bao gồm võ thuật, súng cầm tay, ám sát, đầu độc và hơn thế nữa.

    Các học sinh trong trại huấn luyện ở cùng một lớp với khóa huấn luyện thực hành, và thương vong là chuyện thường.

    Những sinh viên có thể sống để tốt nghiệp là những tài năng mà giới quý tộc đang tranh giành.

     Diệp Lạc là học sinh của trại huấn luyện quận ba. Lúc này là năm thứ ba Diệp Lạc tham gia trại huấn luyện.

    Cậu là một trong số người rất xuất sắc nhất trong toàn trại huấn luyện, cậu ấy cực kỳ tài năng, Trưởng đoàn Huấn luyện đã phải nói rằng cậu ấy là một thiên tài hiếm có.

    Một tài năng vượt trội mà những người khác không thể đạt tới trong mười hay hai mươi năm cũng không thể dễ dàng vượt qua nó trong một hoặc hai năm.

   Khi các học sinh ở cùng cấp độ với Diệp Lạc vẫn còn đang huấn luyện, cậu ấy đã có thể hoàn thành các nhiệm vụ khó khăn khác nhau một cách độc lập và khả năng thất bại thấp nhất chỉ dưới ba phần trăm. Cậu ấy được gọi là Bóng ma Săn bắn và là con át chủ bài quý giá của trại huấn luyện.

     Diệp Lạc, người đang kiềm chế sự phấn khích khi được tái sinh, đã bình tĩnh hơn nhiều khi sau một đêm điên cuồng lăn lộn vui sướng như điên trên giường.

      Khi Diệp Lạc đang tắm, nhìn gương mặt đầy sức sống và cơ thể tràn đầy sức lực trong gương, cậu không khỏi mỉm cười, dịu dàng nhân hậu, đôi mắt sáng như sao sáng, khiến người ta không thể rời mắt.

    "Fuck, Diệp Lạc, ngươi thực sự bị điên à?"

    Bạn cùng phòng vừa đi ngang qua thấy vậy suýt trượt chân kinh hãi.

    Nhìn biểu cảm như thế này của Diệp Lạc còn đáng sợ hơn là nhìn thấy cậu ta giết người !

   Khóe miệng Diệp Lạc chậm rãi buông xuống.

    Người bạn cùng phòng vội vã ra đi với những nỗi sợ hãi còn vương vấn.

    Con người Diệp Lạc đã không bao giờ nở một nụ cười ấm áp và thân thiện như vậy từ khi bị giam cầm.

    Diệp Lạc từ nhỏ có tính cách tàn nhẫn và lạnh lùng, rất khó hòa đồng. Trước mặt người ngoài, cậu là một con sói hung dữ, xảo quyệt tàn nhẫn và quyết nhưng trong tâm cậu lại là một kẻ cô độc.

    Chỉ khi đứng trước Trung Cận Bình, cậu ta mới dịu dàng ngoãn như một con chó .

Lớp học buổi sáng trong trại huấn luyện là võ thuật thông thường, lớp học rất đơn giản. Các học sinh đầu tiên chạy mười km trong khu rừng nguy hiểm, nơi thỉnh thoảng xuất hiện những con thú hoang lớn, sau đó tập trung tại một địa điểm đã định để bắt đầu cuộc chiến sinh tồn.

     Mười học sinh cuối cùng phải chịu hình phạt tàn nhẫn và khắc nghiệt.

     Một lớp học như vậy đơn giản là quá dễ dàng đối với Diệp Lạc bây giờ, khi cậu đi qua khu rừng và xuất hiện trước mặt người chỉ huy huấn luyện, hắn đã sững sờ, nhìn xuống thời gian và kiểm tra giám sát trong sự hoài nghi.

Khi Diệp Lạc hạ gục bạn học đứng thứ hai trong vòng một phút, khiến anh ta ngã xuống đất và không thể di chuyển.

Huấn luyện viên trưởng đi qua cười to hai mắt híp lại thành đường cong , vỗ vai cậu nói : "Được rồi, Diệp Lạc, ngươi tiến bộ rất nhiều! Liên tiếp phá hai kỷ lục, ngươi quả nhiên là học trò tự hào của ta!"

    Diệp Lạc được anh khen ngợi, cậu cảm thấy tội lỗi khi bắt nạt học sinh nhỏ.

   Sau khi khen ngợi, chỉ huy huấn luyện đã gọi Diệp Lạc vào văn phòng và giao cho cậu một nhiệm vụ mới.

    Các học sinh trong trại huấn luyện đi ra ngoài để thực hiện nhiệm vụ, đó cũng là một phần của cuộc đánh giá, và có vô số học sinh đã chết trong các nhiệm vụ.

    Lưu Nghiêm, huấn luyện viên trưởng của trại huấn luyện ở khu ba, hắn trông dữ tợn và hung dữ, một vết sẹo màu đỏ tím như một con rết rạch dọc từ trái sang phải trên mặt, ngay cả khi anh ta cười, trông anh ta gớm ghiếc và đáng sợ. .

    Trên thực tế, người Huấn luyện trưởng có máu mặt đa phần không phải là người tốt.

     Nhưng Diệp Lạc biết rằng người Huấn luyện trưởng xuất thân từ dân thường này đã là một người tốt cho các học sinh trong trại huấn luyện.

     Tỷ lệ thương vong của trại huấn luyện ở quận thứ ba là thấp nhất trong tất cả các trại huấn luyện.

    Diệp Lạc: "Thưa chỉ huy, nhiệm vụ là gì?"

    Trí nhớ của Diệp Lạc rất tốt, trong ấn tượng của cậu, lúc này cậu không có nhiệm vụ gì, chẳng lẽ hôm nay phong độ của cậu không bình thường sao?

    Cậu rất vui mừng khi được tái sinh, nhưng chuyện ngoài dự liệu khiến cậu có một chút choáng ngợp trong một lúc.

    Huấn luyện viên trưởng Lưu Nghiêm nói: "Đại Công chúa Finear bị nghi ngờ phản quốc. Cậu cần phải lẻn vào Dinh thự của công chúa để thu thập bằng chứng. Cấp nhiệm vụ là S"

     Hắn hơi lo lắng về độ nguy hiểm của nhiệm vụ, nhưng khi chứng kiến màn trình diễn của Diệp Lạc hôm nay khiến hắn cảm thấy an tâm nhiều hơn. Ngay cả khi nhiệm vụ thất bại, cậu ấy có đủ khả năng sống sót cao trở lại.

    Diệp Lạc khẽ cau mày, Đại Công chúa Finaer là dì của hoàng đế và là một trong những người quyền lực nhất đế chế. Hình như kiếp trước không có chuyện đó, nhưng cậu có nghe nói Đại Công chúa Feinaer bị nghi ngờ phản quốc và bị Trung Cận Bình xử tử.

    Nhưng đó là vài năm sau đó.

    Bây giờ có sớm không?

     Diệp Lạc cũng không nghĩ nhiều, dù sao có thể tái sinh, có chút thay đổi, một số chuyện xảy ra ngoài ý muốn cũng không có gì lạ.

   Diệp Lạc nhận nhiệm vụ.

      Lưu Nghiêm nhắc nhở: "Đây là một điều cậu cần nhớ Đại Công chúa Finaer có địa vị cao, lại mang nặng tâm tư muốn trả thù. Một khi phát hiện ra điều gì không ổn, hãy rút lui ngay lập tức để bảo vệ chính mình. Đừng để lộ thân phận, nếu không trại huấn luyện sẽ không thể bảo vệ cậu "

     Một học trò tài năng hiếm có, được hắn tự tay chỉ dạy, hắn không muốn cậu phải chết dưới tay những tên quyền lực kia .

      Diệp Lạc là một chiến binh có thể sẵn sàng hy sinh trên chiến trường, nhưng không được tiêu diệt trong tay của kẻ mạnh.

   Thật tốt khi tìm được bằng chứng về sự phản quốc của Đại Công chúa.

   Đối với nhiệm vụ này, Huấn luyện trưởng

    Lưu Nghiêm thực ra cũng hơi quá sức, theo logic mà nói, loại nhiệm vụ tình báo gián điệp này nên giao cho Trại huấn luyện quận hai, vốn là chuyên môn của bọn họ.

     Các học sinh trong trại huấn luyện ở Quận Ba giỏi hơn trong các nhiệm vụ ám sát, nhưng Diệp Lạc được giao đảm nhận nhiệm vụ này. Vì hắn không thể biết ai còn có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ hơn cậu nữa.

   Diệp Lạc một tiếng chào quân lệnh, hai gót chân sát vào nhau: "Đã nhận, hứa hoàn thành nhiệm vụ!"

    Huấn luyện trưởng hài lòng gật đầu:"Chuẩn bị xong, ta đã thu xếp cho cậu đi đến kinh đô chiều nay, cậu về chuẩn bị xuất phát."

   Kinh đô ...

    Sâu trong mắt cậu có một tia do dự rồi nhanh chóng biến mất, cậu hô: "nhận!"

     Trong đầu Diệp Lạc lập tức hiện lên cảnh tượng của kinh đô.

     Hầu hết những ký ức của cậu khi ở cạnh hắn ta đều là kinh đô, những ký ức tồi tệ.

  Nhưng....

   Cậu lại nóng lòng muốn đến kinh đô để gặp tên ngốc Trung Tế Nam đó.

    Nghĩ đến Trung Tế Nam, chuyến đi đến kinh đô cũng không quá khó để chấp nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro