Chương 6: Nguyên Oản Oản lên sàn !!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     Kinh đô, nhà họ Trung.

    Phòng làm việc im lặng, khung cửa sổ cao ngất, kéo dài từ trần đến sàn khổng lồ bị rèm đen che hờ, ánh sáng hơi mờ ảo, tạo cho người ta cảm giác u ám và lạnh lẽo.

     Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc đang ngồi trên chiếc ghế bành, nhìn vào màn hình hiển thị trước mặt, đó là bóng lưng của Diệp Lạc trên chuyến bay đến Đế đô.

     Ngay cả khi ẩn mình trong đám đông, cậu vẫn cố tình kiềm chế hơi thở và ăn mặc không nổi bật, chỉ để lại một tấm lưng mỏng manh, chỉ cần nhìn thoáng qua là Trung Cận Bình đã nhận ra Diệp Lạc trong đám đông.

      Khóe miệng Trung Cận Bình khẽ co giật, đôi mắt hơi nheo lại, nụ cười đáng sợ của anh ta hiện rõ một cách lạ thường dưới sự phản chiếu của màn hình hiển thị, và ánh mắt thâm thúy đến đáng sợ.

     Những ngón tay mảnh khảnh và nhợt nhạt từ từ lướt qua mặt sau trên màn hình, cẩn thận như thể đang vuốt ve một bảo vật quý hiếm nào đó.

    "Lạc Lạc của tôi ...Hắn liếm môi mỏng, thật sự rất nóng lòng muốn gặp em ..."

    '...Lần này, cô thật sự không thể vào...'

   'Ah......'

    Trung Cận Bình thấp giọng cười một tiếng, con ngươi đỏ như máu,nhìn vào lãnh khốc,lại tàn nhẫn rất đáng sợ ,lúc này trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng khát máu.

    Với một tiếng nổ, cánh cửa phòng làm việc được đẩy ra.

    Trung Cận Bình lập tức kiềm chế sự điên cuồng trên mặt, vô cảm ngước mắt lên, nhìn thấy cô gái đột nhiên xuất hiện ở cửa, ánh mắt trở nên nặng trĩu.

    "Trung Cận Bình, đừng hòng dọa cha ta cưới ta. Tôi thà chết chứ không lấy một người đàn ông máu lạnh và tàn nhẫn như anh! Người duy nhất tôi yêu sẽ mãi là anh Tiêu!"

     Một giọng nói tức giận vang lên thật lớn.

       Cô gái xinh đẹp cao quý thanh tú chói lọi như đóa hồng thơm, ngẩng cao cằm, tức giận mà bướng bỉnh nhìn hắn.

      Giọng nói yếu ớt nhưng bướng bỉnh và trong trẻo của cô gái dường như vang vọng trong phòng làm việc rộng lớn.

      Trong hiểu biết của Trung Cận Bình, ngay cả những người ở cấp bậc hoàng tộc muốn vào cũng phải trải qua nhiều lớp kiểm tra và được sự đồng ý của chủ nhân trước khi lính canh được phép vào.

      Mệnh lệnh có thể tùy ý xâm nhập trực tiếp mà không cần thông báo chỉ dành cho Nguyên Oản Oản, người từng được Trung Cận Bình cưng chiều và hết sức sủng ái.

      Trung Cận Bình im lặng một lúc, sau đó môi mỏng mấp máy: "Ngươi cút đi!"

      Nguyên Oản Oản, người đang đứng ở cửa, che miệng không tin và mở to mắt.

    Rõ ràng là sửng sốt trước thái độ của hắn ta.

    "Ngươi dám đuổi ta!"

      Mặc dù vẻ mặt của Trung Cận Bình ảm đạm đến đáng sợ, nhưngNguyên Oản Oản hư hỏng từ lâu đã quen với thái độ dịu dàng chăm sóc cô trong lòng bàn tay như bảo vật.

    Nguyên Oản Oản lập tức dậm chân bất mãn, hơi nhếch môi hồng lên, "Trung Cận Bình, trong lòng tôi chỉ có anh Tiêu, anh không bao giờ có thể lấy tôi bằng cách đê hèn! Tôi thà chết chứ không lấy người như anh!"

    Những ngón tay mảnh khảnh của Trung Cận Bình gõ lên bàn, và những người quen biết hắn ta đều biết rằng đây là dấu hiệu báo trước cho sự tức giận của hắn ta.

    Trung Cận Bình nhìn Nguyên Oản Oản vô cảm, giọng nói lạnh như khát máu: "Nói lại lần nữa, cút ra"

     Đôi mắt băng giá của hắn đảo qua, hoàn toàn không có vẻ dịu dàng như xưa.

     Nguyên Oản Oản chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng không nói được lời nào, tay chân lạnh ngắt, hơi lạnh thấm vào da thịt, máu trong người như đông cứng lại.

     Mặc dù người ta đồn đại rằng, người đứng đầu nhà họ Trung là người nham hiểm và hung ác, nhưng trước mặt cô, hắn luôn dịu dàng và lễ độ, khiến người ta si mê, chìm đắm.

     Sẽ không bao giờ giống như bây giờ, với vẻ mặt ảm đạm và đáng sợ, với khí tức bạo ngược trên toàn thân, như thể cái chết sắp tới, cho người ta cảm giác sợ hãi và áp chế mạnh mẽ.

    Đây là Trung Cận Bình, tên công tước ma quỷ nắm quyền khiến hoàng đế ba chân bốn cẳng, đế quốc uy phong lẫm liệt, tàn nhẫn.

     Hắn ta chắc chắn không phải là người cầu hôn cô, người đã luôn đắp mặt nạ dịu dàng trước mặt Nguyên Oản Oản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro