Chương 7: Thuốc giải độc của hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



      Khi Trung Cận Bình cho rằng mình đã từng ngốc nghếch và mù quáng, bởi vì người phụ nữ khoe mẽ này đã khiến Diệp Lạc đau khổ như vậy, thì trái tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực của Trung Cận Bình gần như bùng phát.

       Ngón tay mảnh khảnh gõ mạnh trên mặt bàn, gân xanh trên mu bàn tay bật ra, đốt ngón tay trắng bệch.

     Nghĩ đến những việc ngu xuẩn mình đã làm, không khỏi muốn giết người đàn bà này, Trung Cận Bình hít sâu một hơi, trực tiếp ấn máy truyền tin trên bàn xuống, thờ ơ na lệnh: "Ném người phụ nữ này ra ngoài."

    Khi lính canh ngoài cửa xông vào, Nguyên Oản Oản mới kịp phản ứng.

    Nỗi sợ hãi ban đầu đã qua đi, và tính cách không sợ hãi của Nguyên Oản Oản mà anh từng ưa thích đã trở lại, đặc biệt là những lính canh nhận được lệnh lo ngại trước quyền lực của cô ta và sự cưng chiều của chủ nhân, e dè không xông lên bắt Nguyên Oản Oản.

     Dũng khí của Nguyên Oản Oản lại bùng phát trở lại, cô ta hất cằm lên, chỉ vào Trung Cận Bình tức giận chửi rủa: "Tôi nói cho anh biết, anh uy hiếp tôi cũng vô dụng, tôi sẽ không bao giờ yêu anh, một người đàn ông máu lạnh và tàn nhẫn! Dù ngươi có hèn hạ và vô liêm sỉ đến mức nào mà ép cha ta lấy ta, ta cũng không nhượng bộ! Đối với người như ngươi, dù có chết cũng không ai yêu ngươi ... "

    Câu nói cuối cùng khiến Trung Cận Bình tức giận, bàn tay đột ngột bị rút ra trên mặt bàn cứng và rắn. Anh ta đột ngột đứng dậy, khi chiếc ghế phía sau ngã ra sau với một tiếng thình thịch.

    Vẻ mặt của Trung Cận Bình ảm đạm,hắ ta sải bước đến trước mặt Nguyên Oản Oản

     Nghĩ rằng hắn ta ở đây để xoa dịu cô, Nguyên Oản Oản nhếch môi tự hào, và giây tiếp theo, với một cái "bốp", một cái tát vang dội, cái tát rõ ràng và sáng sủa đã phá vỡ tưởng tượng của cô.

    "GÌ!"

    Trước khi sự tự mãn của Nguyên Oản Oản , cả người cô đã bị ném xuống đất, khuôn mặt thanh tú như một đóa hoa hồng sưng đỏ và sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

    Trung Cận Bình tuy sinh ra trong quý tộc nhưng không quan tâm đến cách cư xử của quý ông mà quý tộc để ý và không đánh phụ nữ.

    Nếu ngươi khiêu khích hắn ta, bất kể là nam, nữ, già hay trẻ, ngươi sẽ chỉ còn cái xác chỉ trong tích tắc.

    Hơn nữa, những lời nói của Nguyên Oản Oản đã trực tiếp đánh vào trọng điểm của hắn ta.

    Đầu ngón tay của Trung Cận Bình run lên, và lửa giận đỏ như máu trong mắt hắn ta.

     Nguyên Oản Oản hồi lâu không có phản ứng, che mặt sưng đỏ nhìn chằm chằm bằng đôi mắt như nai tơ, vô cùng kinh ngạc, vừa không thể tin được vừa sợ hãi, đầu như ngừng nghĩ, nước mắt không kìm được mà chảy xuống đất.

     Trung Cận Bình sắc mặt tối sầm, đằng đằng sát khí nhìn thị vệ chưa khỏi kinh ngạc: "Tốt nhất đừng để nữ nhân này xuất hiện trước mặt ta!"

     Những người lính canh được đào tạo bài bản cuối cùng cũng nhận ra rằng thái độ của Trung Cận Bình đối với Nguyên Oản Oản đã thay đổi, và ngay lập tức nắm lấy cổ tay và vai của cô ta mà không nói một lời, cả người cô ta chưa hoảng hồn cứ thế bị lôi kéo vứt ra ngoài...

   Cánh cửa phòng làm việc bị đóng chặt.

     Trung Cận Bình sắc mặt u ám nghiêm trọng, lông mày nhăn lại, đưa tay lên che trái tim, trái tim dường như bị một con dao sắc bén khoét vào tim, khoét sâu vào xương, khiến hắn đau đớn dữ dội.

    Hắn hơi cúi đầu xuống, những cảnh tượng từ kiếp trước lướt nhanh qua tâm trí hắn.

    Hắn đã mất hàng thập kỷ và một cái giá quá lớn để có cơ hội làm lại tất cả.

   Trong kiếp này, Lạc Lạc nhất định sẽ yêu hắn.

     "Lạc Lạc, Lạc Lạc của tôi ..." Trung Cận Bình lẩm bẩm, lặp lại cái tên đã hòa vào máu xương của mình, bằng một giọng nói nhẹ nhàng, lưu luyến khiến da đầu tê dại.

     Dường như chỉ khi niệm cái tên này, nỗi đau đang khoét sâu tận đáy lòng, tận xương tủy mới có thể nguôi ngoai đôi chút.

     Cậu ấy là thuốc độc và là thuốc giải duy nhất của riêng 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro