Chương 8: Bữa tiệc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


      Trong phòng tiệc của Dinh thự Nữ Công tước Finear, âm nhạc tuôn ra như sóng thủy triều, ban nhạc hàng đầu của đế chế đang biểu diễn trên sân khấu.

     Những người đàn ông và phụ nữ trong những bộ váy lộng lẫy, đeo nhiều loại mặt nạ khác nhau, trò chuyện và cười nói duyên dáng.

   Nữ Công tước Finear luôn sống một cuộc sống xa hoa và thích tổ chức nhiều bữa tiệc nhất.

    Rốt cuộc, những người có thể ra vào yến tiệc của Nữ Công tước đều là những nhân vật nổi tiếng và có tiếng nói của đế quốc.

    Những người chưa tham dự bữa tiệc của Nữ Công tước thì xấu hổ khi gọi mình là quý tộc.

     Những người hầu đi giữa những vị khách với trà và đồ ăn nhẹ đều được đào tạo bài bản, với nụ cười vừa phải, niềm nở và không xu nịnh. Ngay cả khi họ ăn mặc đẹp đẽ và gợi cảm, họ gần như không mặc gì, chỉ che những bộ phận quan trọng với một chút đồ trang sức, và đi lại để phục vụ khách trong bữa tiệc, những quý tộc kiêu ngạo và lăng nhăng không dám làm phiền.

     Người ta nói rằng Nữ Công tước Finear thích phụ nữ đẹp, đặc biệt những người đẹp đó trong bộ sưu tập của bà, mà bà trình bày để gặp gỡ và tiếp đãi khách.
Tuy nhiên, bà ta không thích người khác chạm vào đồ của mình, ngươi có thể chảy nước miếng và ghen tị, nhưng nếu ngươi làm vậy, Nữ công tước Finaer sẽ cho ngươi hiểu sâu sắc sự tức giận của một Công tước khủng khiếp như thế nào.

   Xưa có một nhà quý tộc già đã uống quá chén trong bữa tiệc và theo ý thích, cố gắng lừa dối, dụ dỗ một người hầu gái. Nữ công tước Finaer trực tiếp rút súng và giết chết người quý tộc kỳ cựu trước sự chứng kiến của toàn thể đám đông, và mọi người có mặt đều thay đổi sắc mặt.

   Từ đó trở đi, không ai dám làm gì, dù đám người hầu trong bữa tiệc của Công tước Finaer có ăn mặc gợi cảm và trắng trợn đến đâu.

    Trong góc,Diệp Lạc, người mặc một chiếc vest đỏ và đeo mặt nạ trắng ngồi trong góc, cầm cốc uống một ngụm sâm panh, đôi mắt dưới chiếc mặt nạ như đang thản nhiên quan sát những người khách ra vào.

    Đêm nay, cậu và một người đồng hành Tú Ninh ẩn nấp trong Dinh thự của Công tước đã hẹn gặp nhau bí mật trong bữa tiệc này, bên kia sẽ giao cho cậu bằng chứng về sự phản quốc của Nữ công tước, và cậu có trách nhiệm mang bằng chứng đi một cách nguyên vẹn và an toàn.

    Khi bước vào, cậu mới biết toàn bộ Dinh thự của Công tước đều được canh gác nghiêm ngặt, khi ra vào yến tiệc, kể cả khi đi vệ sinh, cũng phải trải qua nhiều lớp kiểm tra an ninh để kiểm tra dấu vân tay và vân mắt.

    Không có sự hợp tác của bất kỳ ai, tuyệt đối không thể lấy chứng cứ ra khỏi Dinh thự.

     "Vị công tử xinh đẹp này, tôi có thể mời cậu đi khiêu vũ được không?"

    Một bàn tay mảnh mai duyên dáng rơi xuống trước mặt cậu, một giọng nam khàn khàn cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

    Diệp Lạc ngẩng đầu lên, đó là một người đàn ông mặc đồng phục hiệp sĩ hoàng gia truyền thống, anh ta hơi cúi xuống về phía cậu và đưa tay về phía cậu rất lịch thiệp.

    Mặt nạ đen trên mặt của người đàn ông che đi bộ phận phía trên mũi, nụ cười nơi khóe miệng mang lại cảm giác rất thoải mái, đường cong vừa phải đầy ẩn ý.

    Những ngón tay trắng nõn, dài và mảnh khảnh, rõ ràng anh là một quý tộc được nuông chiều.

   Con ngươi của anh ta có màu xanh Iục nhạt, và trong đế quốc chỉ có hoàng tộc thuần túy hoặc những người mang dòng máu hoàng tộc mới có đôi mắt màu xanh lục.

    Ngày nay, Hoàng đế bệ hạ có một đôi mắt xanh lục đậm sâu như mực, là biểu tượng của hoàng tộc thuần huyết.

    Ngay cả khi đeo là mặt nạ thì trong nháy mắt vẫn có thể nhận ra những quý tộc cao quý và những kẻ pha trộn.

   Hơn nữa, còn có một đôi màu xanh Iục nhạt, Diệp Lạc gặp con ngươi, nhìn một chút liền nhận ra thân phận của hắn.

    Bên cạnh đó, Diệp Lạc, người ở kiếp trước của cậu, khi vẫn là một thực tập sinh.

   Vị hôn phu cũ của Nguyên Oản Oản đã bị tên điên Trung Cận Bình giết chết .

   Cũng hên xui.

    Tình yêu đích thực của Nguyên Oản Oản đã bị Trung Cận Bình, một kẻ mất trí đã giành được cô ta bằng sự khôn khéo, gia tộc diệt vong...

   Diệp Lạc khẽ cụp mắt xuống, trong mắt ẩn chứa vẻ đồng tình.

    Sự xuất hiện của người đàn ông khiến những người bên cạnh bất giác đổ ánh mắt ghen tị về phía Diệp Lạc.

    "Cậu ta là ai? Cậu ta thế mà được người đó mời sao?"

   "Không biết, xem ra là lần đầu tiên tới yến tiệc."

   "Bộ vest cậu ta mặc là tác phẩm mới nhất của Master Cather, và chiếc hoa tai kia là chiếc mới nhất của Goddess Heart. Đó phải là dòng dõi của gia đình nào."

    "Nghe nói tiểu thư nhà họ Tước cũng không thể mua được bộ vest này tặng người thương kia mà?".
|| ||
...
   Khả năng nghe của Diệp Lạc rất tuyệt vời, qua tiếng nhạc, giọng nói thì thầm vọng đến tai cậu, cũng như đôi mắt như đang dò xét họ một cách cố ý hay vô ý.

   Hóa ra cách ăn mặc của cậu phô trương đến vậy?

   Lông mày dưới lớp mặt nạ của Diệp Lạc khẽ nhíu lại, cậu nên nghiêm túc khi thực hiện nhiệm vụ. Không thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy.

   Người đàn ông vẫn duy trì thái độ mời gọi, nụ cười trên khóe miệng vẫn dịu dàng ôn nhu, "Công tử xinh đẹp, có thể cho phép tôi..."

    "Xin lỗi, cậu ấy là của tôi."âm thanh này...

   Diệp L:ạc cứng đờ nhìn lên như thể bị sét đánh.

   Người đàn ông mặc lễ phục truyền thống của quý tộc cung đình đứng thẳng người, chiều cao gần hai mét mang lại cảm giác áp bức mạnh mẽ.

   Hắn ta không sợ hãi bước tới, mỗi bước đi như muốn giẫm lên trái tim của Diệp Lạc, cuối cùng dừng lại cách cậu chưa đầy ba mét.

     Ngay cả với chiếc mặt nạ đen che toàn bộ khuôn mặt, Diệp Lạc đã nhận ra người đàn ông đó ngay từ cái nhìn đầu tiên.

   Cơn ác mộng của cậu, người đàn ông cậu đã phải tránh xa dù bằng cái chết.

   Đó là Trung Cận Bình.

   Làm sao hắn ta có thể ở đây?

   "Trung chủ, ta nhớ rõ ngươi không thích loại tình huống này." Người kỵ sĩ rút tay về, đứng thẳng người, nhẹ giọng nói.

    "Con người thay đổi." Mặc dù Trung Cận Bình đã nói chuyện với anh ta, hắn ta vẫn nhìn chằm chằm Diệp Lạc không chớp mắt.

   Dưới chiếc mặt nạ quỷ đen, đôi mắt đỏ và hẹp sâu đến đáng sợ.

   Nhìn thoáng qua này, Diệp Lạc suýt nữa không tự chủ được mà bỏ chạy.

    Những điều cấm kỵ và sợ hãi về hắn đã khắc sâu vào xương tủy của Diệp Lạc, tận sâu trong tâm hồn cậu.

    Ngay cả khi cậu bị bao vây bởi vô số kẻ thù, rơi vào cảnh chín người chết và một người bị thương, và leo ra khỏi biển xác và máu, Diệp Lạc chưa bao giờ cảm thấy như vậy.

   Tránh xa hắn ta!

   Diệp Lạc nghe thấy tiếng hét cảnh cáo của cậu, ngón tay không tự chủ được run lên, chân cũng run rẩy đứng không vững, toàn thân cảnh giác.

   Trấn tĩnh......

   Trấn tĩnh......

   Trấn tĩnh......

   Diệp Lạc cố gắng kìm lại những cảm xúc gần như mất kiểm soát của mình.

   Bây giờ Trung Cận Bình vẫn chưa phát điên, hắn vẫn yêu Nguyên Oản Oản sâu sắc và không quan tâm đến cậu ...

   Đừng lo lắng, cậu vẫn còn nhiệm vụ phải làm, vì vậy cậu không thể lơ là mất bình tĩnh.

    Chỉ trong vài giây, Diệp Lạc cảm thấy trong lòng nổi lên một trận sóng
gió, vẻ mặt vẫn bình tĩnh lãnh đạm, lặng lẽ nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm, cậu phải nhanh chóng nghĩ cách rút lui.

    "Trung tổng ,ngài nhận sai người sao? Vị công tử này không phải là Nguyên cô nương. Hay là ngươi chỉ thích cướp người của ta?"

     Chiếc mặt nạ mà người hiệp sĩ đeo che nửa trên khuôn mặt, và khóe miệng nửa dưới cong lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro