Chương 9: Không phải lúc nào ngươi cũng muốn gặp hắn sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     Trung Cận Bình cau mày và hờ hững liếc nhìn người đàn ông.

      Cảm giác một cỗ áp lực vô hình khiến vị công tước bất giác lùi lại một bước.

    Phản ứng được sự mất mặt, Hầu tước Cố đột nhiên có chút ngượng ngùng, bất mãn nói:"Trung chủ, ta mời vị công tử này trước, ngươi..."

    Trung Cận Bình lạnh lùng nói: "Câm miệng."

     Trong mắt hắn ta như một con kiến, lạnh lùng quét qua Hầu tước Cố vô cùng nhục nhã và tức giận: "Ngươi!"

     Những gì diễn ra ở đây đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

    Những quý tộc đang trò chuyện và cười nói trong khi cầm ly rượu vang đỏ, không thể không quét ánh mắt của họ một cách bí mật.

    "Chuyện gì đã xảy ra thế?"

   "Đó là Chủ nhân gia tộc Trung và Hầu tước Cố đã cãi nhau vì một vị công tử."

    "Người đàn ông ? Cô có đọc nhầm không, tôi nhớ tối nay Tiểu thư Nguyên không tham dự buổi khiêu vũ."

   "Không phải cô Nguyên, là người đang ngồi ở giữa họ, người có mái tóc đen và bộ vest đen..."

   "Cậu ấy là ai? Có vẻ hơi kỳ lạ, có ai biết không?"

    "Nhìn cách ăn mặc của cậu ấy, không biết cậu ấy là vị công tử nhà nào, dù sao cũng không phải là cô Nguyên."

    "Không phải Trung Diệp yêu Nguyên tiểu thư sao? Chẳng lẽ bây giờ không còn yêu nữa sao?"

    "Tôi không biết......

    "Thật tiếc hôm nay cô Nguyễn không có ở đây, nếu cô ấy ở đó thì sẽ có một buổi biểu diễn hay để xem..."

    Càng ngày càng có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cậu, Diệp Lạc nhíu mày,
đứng lên, hơi cúi đầu nói: "Thực xin lỗi, hai vị, tôi có chuyện phải làm,thứ lỗi cho tôi về trước."

    "Chờ đã, Trung Cận Bình nắm lấy cổ tay trái của Diệp Lạc.

    Diệp Lạc trợn to hai mắt, con ngươi khẽ run lên, thân thể phản ứng nhanh hơn, tay phải nắm chặt một cái, trực tiếp đánh vào cằm của hắn.

    Động tác dữ dội, tàn nhẫn và nhanh chóng, mọi thứ chỉ trong nháy mắt.
Thể lực hiện tại của cậu ấy đang ở đỉnh cao, không giống như Diệp Lạc sau này bị cầm tù vì tàn tật.

    Trung Cận Bình không chuẩn bị trước, rên rỉ một tiếng, bị cậu ấy quật ngã, lật úp xuống đất.

    "GÌ!"

    Tôi không biết ai đã hét lên, và khiến mọi người hoảng loạn.

   Hầu tước Cố gần nhất cũng bị cảnh này làm cho sững sờ, nhìn Diệp Lạc như nhìn một người sắp chết một cách anh dũng.
 
    Trong cuộc đời tôi, tôi chưa từng thấy một người dám tung một nắm đấm vào mặt của Trung Cận Bình, "Ác quỷ của đế quốc".

     Hầu tước Cố liếc nhìn Trung Cận Bình đang lồm cồm bò dậy có, chút thoải mái, rồi nhìn vào mắt Diêp Lạc với vẻ thương cảm.

    Cho dù xuất thân của vị công tử này như thế nào, cho dù là con trai ruột của Hoàng đế, e rằng cậu ấy sẽ phải chịu sự báo thù của 'ma quỷ đế quốc'.

    Ngay cả Tiểu thư Nguyên Oản Oản, người được Trung Cận Bình sủng ái nâng niu trong lòng bàn tay và có nhiều ngoại Iệ ưu ái, cũng không dám làm gì Trung Cận Bình.

    Nghĩ đến phương pháp của Trung Cận Bình, ngay cả Hầu tước Cố cũng cảm thấy lạnh sống lưng.

    Sau một hồi lộn xộn, điệu nhảy im bặt và tiếng nhạc dừng lại, nhiều người phải bịt miệng xem cảnh tượng này mà kinh hãi. Nhiều người hơn nữa nhìn đến sững sờ, tất cả đều quay mặt đi, không dám nhin trực tiếp, e rằng nhìn thấy Trung Cận Bình bộ dạng xấu hổ, bị hắn giải quyết sạch sẽ.

   Một nhóm binh lính lao ra từ giữa những người đàn ông và phụ nữ mặc những bộ váy lộng lẫy và sang trọng, và bao quanh họ với những vệ binh được trang bị vũ khí mạnh mẽ, cố gắng bắt Diệp Lạc.

    "Tự phụ! Ngươi còn dám làm loạn trong Vương phủ!"

    Diệp Lạc sắc mặt xấu, cậu thật sự rất mất bình tĩnh, kiếp trước cậu bị ảnh hưởng bởi hắn đến mức tung đòn mà không nghĩ tới gì nữa.

    Bây giờ cậu vẫn là cấp dưới của Trung Cận Bình, đích thân cử quân cờ đến trại huấn luyện ở quận ba, dám đánh đại ca của sếp, phạm sai lầm cấp thấp như vậy, nhất định sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ ...

   Diệp Lạc hít một hơi thật sâu, trước những người lính xông tới trước mặt cậu, cậu quỳ một chân xuống, cúi đầu trước Trung Cận Bình vừa mới đứng lên.

   Gia chủ ? Hầu tước Cố hơi nheo mắt lại, cậu ta thật sự là người của Trung Cận Bình sao?

   Trung Cận Bình giơ tay ra hiệu cho những người lính đang vây quanh rút lui.

    Xương hàm của hắn nóng đến mức gần như bị gãy xương.

   Hắn đưa tay lên, ngón tay cái xẹt qua đôi môi mỏng, có mùi máu tanh.

   Lạc Lạc vẫn rất tàn nhẫn với hắn ...

   Nhìn thấy Diệp Lạc đang ngoan ngoãn quỳ gối trước mắt mình, cúi đầu không rõ biểu cảm, Trung Cận Bình đột nhiên nở nụ cười, đôi môi mỏng nhếch lên, viền sắc giữa lông mày khẽ nhếch.

   Nam nhân vẫn luôn lãnh đạm, giận dữ mỉm cười, thầm chú ý tới đám người trong màn này, hắn hít một hơi khí lạnh, tiếng thở hổn hển lần lượt truyền đến.

   "Lạc Lạc" hắn cúi xuống và đưa tay ra, nắm lấy cổ tay Diệp Lạc, kéo cậu vào lòng, lộ ra một nụ cười dịu dàng đáng sợ, " Tại sao tôi lại muốn trừng phạt em? Lạc Lạc của tôi."
 
   Câu nói cuối cùng, Trung Cận Bình gần như ghé sát vào tai cậu.

   Diệp Lạc trợn to hai mắt, cứng đờ. Cơ thể bị nhốt chặt trong vòng tay nóng bỏng và rắn chắc, nhưng cảm giác như bị dội một gáo nước đá từ đầu đến chân từ trong ra ngoài, thậm chí linh hồn cũng đông cứng.

    "Anh ..." Giọng nói của Diệp Lạc bất giác run lên, môi mấp máy, thậm chí không nói nên lời.

    Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng đã thấm sâu vào xương ngay lập tức tràn ngập khắp cơ thể cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro