Chương 10: Mặt mũi, ta phải tự mình giành lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Mặt mũi, ta phải tự mình giành lại.

______

Nếu nói nơi náo nhiệt nhất trong Lưu Vân quận là ở đâu, thì nhất định là các tửu lâu. Ở đây người uống rượu có thể thoải mái uống, người tò mò có thể nghe kể chuyện về các truyền thuyết trong quận. Sau khi nghe xong, còn có thể trong lúc nhâm nhi rượu mà làm đề tài trò chuyện, thật sự rất sảng khoái.

"Nghe nói gì chưa?"

"Trước đây vài ngày, Lâm Thiên của Lâm gia đã phục hồi được kinh mạch, giờ lại lần nữa bước vào cảnh giới Võ Sư."

Một đại hán có vẻ tự hào kể cho những người cùng bàn nghe tin tức mình vừa biết được.

"Quả thật có chuyện kỳ lạ như vậy, xem ra phúc duyên của Lâm Thiên không hề cạn."

"Phải chăng đã nhận được thiên tài địa bảo để phục hồi kinh mạch?" Một thực khách đặt câu hỏi.

"Tsk! Những thiên tài địa bảo đó rất hiếm, Lâm Thiên là một phế nhân sao có thể nhận được chứ."

"Ta lại biết một chút tin tức."

Một người trung niên thấp béo, đôi mắt híp thành một đường bí ẩn nói.

Những thực khách xung quanh nghe thấy có chuyện bát quái, lập tức tụ lại, dùng ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn người trung niên thấp béo.

Người trung niên thấp béo rất hài lòng với những ánh mắt này, uống một chén rượu, nói:

"Các người còn nhớ năm đó khi Lâm Thiên đột phá Võ Sư, lão gia chủ Lâm từng hứa gả một mối hôn sự không?"

"Chuyện này ai cũng biết mà, năm đó Lâm gia mở tiệc lớn, ta còn đến xin một chén rượu uống."

"Đúng vậy, năm đó lão gia chủ Lâm lập tức cùng lão gia chủ Giang định hôn sự, đối tượng đính hôn của Lâm Thiên là cháu gái nhỏ của lão gia chủ Giang, Giang Lăng Vân."

"Nhưng sau đó Lâm Thiên tu vi thoái lui, cộng thêm lão gia chủ Lâm bế quan, cũng không ai nhắc đến chuyện hôn sự này nữa."

Người trung niên thấp béo gật đầu: "Đúng vậy, chính là Giang Lăng Vân của Giang gia."

"Vài ngày trước ta ra ngoài nhập hàng, tình cờ gặp quản gia của Giang gia, ông ấy nói với ta, Giang gia mấy ngày này đang thương lượng chuyện từ hôn với Lâm gia."

"Từ hôn?!"

Mọi người tại đó đều kinh ngạc kêu lên, rõ ràng không ngờ Giang gia lại từ hôn.

Hơn nữa còn đến tận nơi từ hôn, cái này có chút ý nghĩa sỉ nhục.

"Lâm Thiên trong năm đầu tiên đã lãng phí một năm, nếu ta là lão gia chủ Giang, ta cũng không có hy vọng gì về cậu ấy."

"Vì vậy ta đoán Giang gia lần này đến từ hôn, chắc chắn đã hứa tặng lễ vật lớn, có khi là thiên tài địa bảo để phục hồi kinh mạch." Người trung niên thấp béo lắc đầu nói ra suy đoán của mình.

Nhưng lập tức có người phản bác: "Nếu Lâm Thiên có thể phục hồi kinh mạch, tự nhiên có thể tiếp tục tu luyện, vậy còn từ hôn gì nữa?"

Người trung niên thấp béo khinh thường nhìn người đó một cái, nói:

"Ngươi ngốc à, Lâm Thiên hiện nay đã mười sáu, dù có phục hồi kinh mạch, cũng đã bình thường như bao người khác, một năm thời gian đủ để thay đổi nhiều chuyện rồi."

"Hơn nữa, ta nghe nói Giang Lăng Vân năm nay mới mười lăm tuổi, đã là cao thủ Võ Sư đỉnh phong rồi."

"Tsk!!!"

Mọi người đều hít một hơi khí lạnh.

"Nữ tử này thiên phú thật kinh khủng......"

......

Ở vị trí gần cửa sổ trên tầng hai của tửu lâu, Lục Trầm khuôn mặt mỉm cười, nâng ấm rượu rót đầy một chén cho Lâm Thiên phía đối diện.

Sau đó lại gọi xuống dưới: "Tiểu nhị, mang thêm một bình rượu hoa quế, lấy nóng."

"Được, ngay đây!"

Lục Trầm cười nhẹ, nâng chén chạm với Lâm Thiên.

"Lâm huynh, nghe chuyện bát quái của chính mình có phải rất thú vị không, ha ha ha."

Lâm Thiên lắc đầu bất đắc dĩ: "Lục huynh đừng chế giễu ta nữa."

Lục Trầm không muốn bỏ qua cơ hội nghe bát quái này, liền dịch lại gần Lâm Thiên nhẹ nhàng nói:

"Chuyện từ hôn đó huynh nói cho ta nghe đi, ta đảm bảo không truyền ra ngoài."

Nhìn thấy Lục Trầm hai mắt sáng lên, gương mặt tuấn mỹ càng gần mình hơn, Lâm Thiên không tự giác mà dịch ra sau một chút.

"Haiz...... Chuyện từ hôn này thật là một lời khó nói."

Lâm Thiên uống cạn chén rượu hoa quế, sau đó bắt đầu kể với Lục Trầm.

Hóa ra hôm qua, người Giang gia đã đến Lâm gia.

Nhưng vì lão gia chủ Lâm vẫn đang bế quan, nên đại trưởng lão Lâm Nam Phủ đã tiếp đón người Giang gia.

Tuy nhiên, việc từ hôn cuối cùng không phải là chuyện vẻ vang, vì vậy các trưởng lão của hai bên đều không nhắc đến trước.

Nhưng Giang Lăng Vân lại là một nữ nhân rất có chủ kiến.

Nàng tự mình đứng dậy, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, đề nghị từ hôn, và bày tỏ sẵn sàng đại diện cho Giang gia tặng Lâm Thiên một số tài nguyên tu luyện, coi như là bồi thường.

"Ồ? Vậy nhà huynh đồng ý rồi à?"

Lục Trầm trong lòng có chút lo lắng, nhưng lý trí bảo hắn đừng vội.

Nhưng diễn biến của sự việc không cho phép hắn không vội.

Nếu thực sự từ hôn, thì nhiệm vụ của hắn coi như thất bại!

Một chút cảm tình khó khăn lắm mới tích lũy được sẽ trở về con số không.

Lục Trầm tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

Lâm Thiên nhìn thấy Lục Trầm có vẻ lo lắng, trong lòng nghi hoặc:

Hôn sự của mình, tại sao Lục huynh lại quan tâm như vậy?

Chẳng lẽ huynh ấy có ý với tiểu thư Giang gia?

"À, Lục huynh, huynh quen biết Giang Lăng Vân sao?"

"Hả? Không quen." Lục Trầm hơi ngớ người.

"Ờm ờ......" Lâm Thiên cũng hơi ngớ người.

......

"Rượu hoa quế của quý khách đây."

Tiểu nhị mang rượu hoa quế nóng đến bàn của Lục Trầm, phá vỡ sự im lặng của hai người.

Lâm Thiên nâng ấm rượu rót đầy chén cho cả hai, tiếp tục nói:

"Hôn sự này vốn do lão gia chủ Lâm gia, tức gia tổ tôi định ra."

* Gia tổ, gia gia: ông nội

"Ngày xưa phụ mẫu tôi chết trong trận chiến chống yêu thú tấn công thành, gia tổ thấy tôi cô đơn không nơi nương tựa, nên đã định sẵn hôn sự này. Nay dù Giang gia muốn từ hôn, cũng phải được gia tổ đồng ý, mới danh chính ngôn thuận."

"Nhưng gia tổ đã bế quan hai năm trước, mọi việc lớn trong nhà đều do đại trưởng lão Lâm Nam Phủ quyết định, hôm qua lão ấy đã chuẩn bị đồng ý chuyện từ hôn này."

Lục Trầm: ???

"Lâm Nam Phủ sao có thể đồng ý chuyện gây tổn hại danh dự của Lâm gia như vậy, lão ấy muốn gì chứ?"

Lâm Thiên cười lạnh một tiếng: "Hừ, lão ta mong tôi bị sỉ nhục, hai năm nay lợi dụng việc gia tổ bế quan, lão ta đã không ít lần 'chăm sóc' tôi."

"Giờ con trai ông ta là Lâm Hàn bị phế, còn tôi thì hồi phục, lão chắc hẳn rất khó chịu, hôm qua lão ta suýt nữa thì đồng ý ngay việc từ hôn."

"May mắn là các trưởng lão khác cho rằng chuyện lớn như vậy phải qua hội đồng trưởng lão bàn bạc rồi mới quyết, còn phải xin chỉ thị từ gia tổ, nên đã hẹn với Giang gia nửa tháng sau, khi gia tổ xuất quan sẽ bàn tiếp."

Nghe Lâm Thiên nói vậy, Lục Trầm cuối cùng cũng yên tâm được chút.

Chỉ cần hôn sự chưa từ bỏ, nhiệm vụ này vẫn còn hy vọng hoàn thành.

Cùng lắm thì xông thẳng đến, bắt cóc Giang Lăng Vân, ném lên giường của Lâm Thiên.

Đắp chăn kín mít, vậy là xong chuyện.

Lục Trầm nghĩ thế trong lòng.

Nhưng ngoài miệng vẫn hỏi: "Lâm huynh, còn huynh thì sao? Huynh có ý kiến gì về hôn sự này?"

Lâm Thiên rõ ràng bị hỏi khó, trên mặt lộ ra vẻ mơ hồ.

Một lúc sau mới mở miệng nói: "Lục huynh, ta coi huynh là huynh đệ, có những lời tâm can ta muốn nói với huynh."

"Nói thật, hôn sự với Giang Lăng Vân trước đây ta chưa từng để ý, vì ta và cô ấy chưa từng có giao tiếp, hôn ước cũng do trưởng bối tự định."

"Nhưng ta không ngờ, cô ấy lại dám đến tận nơi đòi từ hôn!"

"Hôn này, ta có thể không cưới."

"Nhưng mặt mũi này, ta phải tự mình giành lại!"

Lâm Thiên ánh mắt rực lửa, ngẩng đầu uống cạn chén rượu nóng, dường như đã hạ quyết tâm nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro